Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 4 - Chương 2: Cung chủ Thiên Ma cung




Cửa tửu lâu có hai người…. à không, là ba người bước vào.

Nữ tử mặc la quần màu hồng cánh sen, dáng người thướt tha, mái tóc mềm mại khẽ bay theo gió, môi hồng nhạt, mũi tinh xảo, ánh mắt long lanh trong trẻo thanh lãnh, hàng mi thanh tú vẽ nên một độ cong tự nhiên, vừa nhu hoà lại pha lẫn lạnh lùng tràn đầy tôn quý tao nhã.

Nam tử mặc cẩm bào màu đen đứng bên cạnh có thân hình cao to, khuôn mặt tuấn mỹ, khoé miệng khẽ cong đầy ung dung tao nhã, trong mắt hàm chứa ý cười nhẹ nhàng ôn nhu khiến toàn bộ sắc thái trong trời đất đều ảm đạm thất sắc dưới ánh mắt của hắn, chiếc cằm tinh xảo như điêu khắc hơi nâng lên, tôn quý tao nhã như nhìn ngang thiên hạ.

Tóc dài của hắn khẽ bay lên trong gió nhẹ nhàng dây dưa với nữ tử bên cạnh. Tia nắng phía sau lại không hề lất át được hào quang của bọn họ, chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại làm nền.

Đúng là một đôi có vẻ ngoài đẹp đẽ!

Mà người cũng đẹp không kém chính là đứa bé trong lòng nam tử, da thịt trơn mượt mũm mĩm vô cùng mịn màng, miệng nhỏ khẽ mấy máy ê ê a a học nói, đôi mắt linh động xoay tròn không chút sợ hãy tò mò nhìn mọi người trước mặt, sau đó mặt mày cong cong cười vô cùng thiên chân vô tà, đúng là một đứa bé bụ bẫm phấn điêu ngọc mài, quả thực đáng yêu tới mức không giống người.

Bé dựa lưng vào ngực phụ thân, mông nhỏ an phận ngồi trên tay phụ thân, chân ngắn đung đưa, tay nhỏ vung vẩy, thấy nhiều người nhìn mình thì mặt mày không nhịn được hớn ha hớn hở.

Sau đó bé hít hít mũi, đôi mắt di chuyển đến một bàn ăn ngon, khoé miệng tụ lại một giọt nước miếng đang chuẩn bị rớt xuống thì bỗng nhiên nhớ ra lời cảnh cáo của mẫu thân, cái miệng nhỏ vội vàng hút vào, tay nhỏ vung vẩy càng hăng hơn, rướn người xông đến bên kia.

Bất đắc dĩ phụ thân đứng tại chỗ không động đậy, bé hoa chân múa tay cả ngày cũng không tới gần được bàn đồ ăn đang không ngừng hấp dẫn làm cho bé thèm nhỏ dãi.

Không xông qua được, bé bèn quay đầu đáng thương nhìn mẫu thân bên cạnh, nũng nịu nói: “Mẹ, con đói.”

Giọng nói đáng yêu quá! Vừa mềm vừa non nớt, rơi vào tai như chạm đến tận tim làm người ta không khỏi mềm nhũn, rối tinh rối mù, có rất nhiều người đã không nhịn được lộ ra vẻ say mê, sau đó vô thức tạo thành một con đường để cho bọn họ đi qua.

Tốt nhất đừng để tiểu bảo bối đói bụng!

Quân Tu Nhiễm ôm tiểu bảo bối, nắm tay Điềm Điềm đi vào trong tửu lâu, đám người xung quanh lần lượt nhường đường, giống như cảm thấy việc tiếp cận gia đình ba người này chính là làm vấy bẩn bọn họ.

Đi vào trong, đống hỗn loạn ở trung tâm hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người, Quân Tu Nhiễm nhìn thoáng qua, nụ cười vẫn mềm nhẹ như cũ lại tựa như có chút kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì đây?”

“Nếu ngươi cho ta mượn đứa bé ngươi đang bế chơi một lát, ta sẽ nói cho ngươi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chợt có một giọng nói dễ nghe vang lên, nhưng nội dung lại khá chói tai, vừa ngẩng đầu đã thấy có một người đang áp vào tấm bình phong thò ra cái đầu, ánh mắt loé sáng nhìn tiểu bảo bối trong lòng Quân Tu Nhiễm, dáng vẻ thèm thuồng y như tiểu bảo bối nhìn đồ ăn vậy.

Quần chúng vây xem nghe vậy ngẩng đầu, sau đó không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, véo đùi một cái, thầm nghĩ hôm nay là ngày gì mà lại nhô ra nhiều người xinh đẹp như vậy, hơn nữa hình như đều chưa từng gặp qua ở thành Vân Đài.

Người ló đầu khỏi tấm bình phong là một công tử trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi, có lẽ còn nhỏ hơn, ít nhất theo diện mạo hắn phán đoán thì hẳn là ở độ tuổi này.

Hắn có làn da trắng muốt trơn bóng như ngọc, mũi miệng mắt lông mi đều tinh xảo, tất cả hoàn mỹ gắn trên một khuôn mặt cũng tinh xảo mang đến một cảm giác trong veo như nước.

Đúng vậy, chính là trong veo như nước!

Mặc dù vừa nhìn đã biết đây là một vị công tử, dùng cụm từ trong veo như nước để mô tả khó tránh khỏi có chút không thoả đáng, nhưng cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy hắn chính là bốn chữ trong veo như nước này.

Da thịt trong theo như nước, đôi mắt trong veo như nước, cái mũi lông mi khuôn miệng trong veo, nhìn thế nào cũng thấy tinh khiết thấu triệt, hồn nhiên thuỷ nhuận.

Một số người không nhịn được nghĩ, nghe nói cung chủ Thiên Ma cung mang dung nhan tuyệt sắc, không biết so sánh với vị thủ hạ này thì thế nào.

Một số khác lại bắt đầu đưa mắt đánh gia một nhà ba người, thầm nghĩ người xinh đẹp như vậy thế gian hiếm có, không biết nhà nào… Ặc, đợi chút! Mắt nam tử kia sao lại màu tím? Ngay cả đứa bé đáng yêu kia cũng vậy.

Màu … màu tím ư?

Trong lòng cả kinh, sau đó là vui mừng không che dấu được, kinh hô ra tiếng: “A, tam điện hạ!”

Tiếng hét kinh hãi này thật vang dội, trực tiếp vang khắp tửu lâu, mọi người ai nấy đều quay đầu nhìn, vừa rồi chỉ quan tâm bề ngoài ưa nhìn của bọn họ, bị dung nhan kia hấp dẫn, mặc dù cảm thấy kỳ lạ song cũng không kịp suy nghĩ nhiều, giờ phút này nhìn kỹ mới phát hiện nam tử phong hoa tuyệt đại này và đứa bé đáng yêu vô địch kia, ngoại trừ tam điện hạ và tiểu thế tử thì còn có thể là ai? Vậy người bên cạnh hắn hẳn chính là vị vương phi dung nhan như quỷ hoá thành khuynh thế vô song trong lời đồn rồi!

Vì thế mọi người sôi trào, không còn ai quan tâm tranh đấu giữa Thiên Ma cung và Lục gia nhị thiếu gì nữa, cũng không quản cái người hôn mê bất động nằm trên sàn kia, ai nấy đều mang vẻ mặt hưng phấn kích động ào về phía tam điện hạ, rồi lại dừng lại cách ba người bọn họ ba bước chân, nhìn chăm chú vào đôi mắt tam điện hạ mà phát cuồng.

Bọn họ chưa bao giờ diện kiến người tôn quý như vậy!

Thiếu niên lấp ló bên tấm bình phong nhìn qua bên này chợt híp híp mắt.

Quân Tu Nhiễm đối diện với đám người kia, mệt cho hắn còn có thể mỉm cười ung dung song lại khiến mấy người đối diện đi từ nhiệt tình đến câm nín không nói được một lời, thẳng đến khi Tòng An Thuận Tử buộc xong xe ngựa tiến đến bên cạnh, cũng xua tan đám đông thì hắn mới giật giật khoé miệng một chút, sắc mặt tỏ ra hơi bất đắc dĩ.

Chợt rầm một tiếng, mọi người giật bắn người quay đầu lại, chỉ thấy bình phong đã đổ, người phía sau đã hoàn toàn lộ rõ, vị thiếu niên vừa rồi đang đè cổ một người khác lên mặt bàn.

Đoan Mộc Điềm liếc mắt một cái đã nhìn ra cái bàn vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ, nhưng mặt đất dưới bốn chân bàn lại xuất hiện từng vết rạn lớn, ánh mắt không khỏi co rụt lại, chăm chú nhìn thiếu niên nọ.

Hắn đang khom người cúi đầu nền không ai có thể nhìn rõ sắc mặt hắn lúc bấy giờ, chỉ nghe giọng nói mang theo ý cười nhưng lại âm trầm làm người ta cảm thấy lạnh gáy, nói: “Lục Thiệu Minh, ngươi tính chạy đi đâu? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta bị người bên ngoài hấp dẫn lực chú ý là có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta rồi hả?”

Lục Thiệu Minh giãy dụa dưới tay hắn, hai chân đạp loạn, hai tay túm lấy bàn tay đang bóp cổ mình dùng sức muốn vặn mở ra, từ yết hầu hắn gian nan phát ra một ít âm thanh đè nén, hiển nhiên là cực kỳ đau đớn, đau đớn khi sắp phải đối mặt với cái chết.

Quầy chúng vây xem lại hít một hơi, trợn to mắt nhìn một màn trước mặt, tim đập bình bình.

Không phải nói Lục gia nhị thiếu là thiếu niên xuất anh tài, võ công cao cường, là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ sao? Làm sao lại giãy giụa như con chó sắp chết bị người ta bóp cổ đè xuống bàn thế? Như vậy thì có khác gì người đang hôn mê giữa đống chén đĩa kia chứ?

Đây thật ra không phải vị nhị thiếu gia của Lục gia đúng không? Chỉ là trùng tên trùng họ thôi đúng không? Kỳ thực bọn họ là hai người hoàn toàn không liên quan tới nhau đúng không?

Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm cũng đứng ở đó hứng trí xem, dường như cảm thấy cảnh tượng này rất náo nhiệt, rồi tam điện hạ chợt tiến lên vài bước, tươi cười rất đáng đánh đòn hỏi: “Có cần bổn vương cứu ngươi không?”

Thiên niên kia chợt quay đầu, nhẹ nhàng híp mắt nhìn hắn nói: “Tam điện hạ, tốt nhất ngươi bớt lo chuyện người ta đi.”

Quân Tu Nhiễm căn bản không thèm để ý tới hắn ta, chỉ một mực nhìn Lục Thiệu Minh đang giãy giục dưới tay hắn.

Lục Thiệu Minh đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, nghe được lời này liền không chịu từ bỏ, dùng sức ngẩng đầu nhìn về phía Quân Tu Nhiễm, trước mắt mơ hồ chỉ thấy mờ mờ một bóng người, hắn càng cố ngẩng cổ, đưa tay với sang bên này, liều mạng nặn ra mấy chữ: “Cứu… cứu ta…”

Ánh mắt thiếu niên càng lạnh lẽo quyết liệt hơn, Quân Tu Nhiễm thì cười càng dịu dàng song vẫn không có ý định tiến lên mà chỉ mở miệng nói: “Nhưng bổn vương cũng không làm chuyện vô nghĩa, ngươi muốn bổn vương cứu ngươi, không biết ngươi có thể cho bổn vương ích lợi gì?”

“Cứu… Cứu…”

“Ôi, bổn vương cảm thấy khá hứng thú với một số thứ trên tay ngươi, nếu ngươi có thể cho bổn vương tuỳ tiện chọn thì…”

“Tam điện hạ!” Thiếu niên bỗng nhiên mở miệng chen ngang, hơi thẳng người nhưng không nới lỏng khống chế với Lục Thiệu Minh, nhìn Quân Tu Nhiễm nói, “Ngươi đường đường là hoàng tử điện hạ, chẳng lẽ lại đi nhớ thương thứ gì đó của Thiên Ma cung ta?”

“Bổn vương chỉ cảm thấy, đồ ở trên tay ai thì chính là của người đó.”

“Lời này nghe thật mới mẻ, nhưng hình như cũng không có gì không đúng.”

“Có thể ăn ý với Mạch cung chủ như vậy, bổn vương cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.”

Ánh mắt thiếu niên chợt trầm xuống, sau đó lại từ từ nở nụ cười, cả sảnh đường dường như sáng rọi, chan hoà, giống như cái người lãnh liệt vừa rồi không hề có liên quan gì tới hắn.

“Tam điện hạ thế mà nhận ra tại hạ, đây đúng là chuyện làm cho tại hạ vinh hạnh sâu sắc.”

Hắn nhìn Quân Tu Nhiễm, Quân Tu Nhiễm lại như không có việc gì chơi đùa với tiểu bảo bối đang không an phận trước ngực, nghe vậy từ chối cho ý kiến: “Mạch cung chủ tư thái thiên nhân, các giang hồ hiệp nữ sau khi đáp ứng lời mời đi Thiên Ma cung gặp ngươi đều đơn phương thương nhớ, đến nay còn tâm niệm khó quên, cố ý tự tay vẽ bức hoạ về Mạch cung chủ, ngày đêm tương tư đấy.”

Mạch Trần Hiên thầm hận đến cắn răng, đều tại mẫu thân nhiều chuyện tìm tới mấy nữ nhân lung tung rối loạn này, ồn ào phiền muốn chết! Nếu đổi lại là hắn, trực tiếp giết người giệt khẩu là xong!

Cái gì đơn phương thương nhớ niệm niệm khó quên, liên quan rắm gì hắn? Lại còn mỗi ngày phát xuân với bức vẽ của hắn! Chó má, nghĩ thế nào cũng cảm thấy ghê tởm! Là nữ nhân không biết thẹn nào, dám vẽ dáng vẻ hắn tiết lộ ra ngoài?

Lục Thiệu Minh nhân lúc hắn thả lỏng tay thoáng hít thở hoà hoãn một chút, lại vẫn bị giữ trong tay hắn không giãy được, đành đưa mắt cầu cứu nhìn Quân Tu Nhiễm.

Quân Tu Nhiễm dỗ yên tiểu bảo bối xong mới ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Sao hả? Bổn vương chỉ cần thứ ngươi lấy được từ Thiên Ma cung, chỉ cần ngươi đáp ứng bổn vương sẽ lập tức cứu ngươi một mạng!”

Lục Thiệu Minh chưa kịp phản ứng, Mạch Trần Hiên đã nhảy dựng lên, tức giận nói: “Tam điện hạ, ngươi có biết xấu hổ hay không?”

Mơ ước đồ của Thiên Ma cung lại còn dám quang minh chính đại bàn luận ngay trước mặt hắn, còn định cứu cái tên khốn kiếp này ở ngay trong tay hắn ư? Đúng là vô liêm sỉ, cuồng vọng quá đáng rồi!

Trước sự chỉ trích của Mạch Trần Hiên, tam điện hạ biểu hiện tương đương bình tĩnh, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, ngón tay gãi gãi cằm tiểu bảo bối, vẫn như cũ nhìn Lục Thiệu Minh nói: “Thế nào?”

Đây dường như là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất hắn có thể bắt được, nhưng trước yêu cầu này của Quân Tu Nhiễm, Lục Thiệu Minh lại chần chờ.

Quân Tu Nhiễm nhất thời híp mắt, tươi cười nơi khoé miệng thoáng lạnh, làm người ta e sợ.

Sau đó hắn xoay người, kéo theo Đoan Mộc Điềm nãy giờ chỉ đứng bên cạnh nhìn không nói tìm một chỗ thanh tĩnh, không bị ai quấy rầy rồi ngồi xuống, không nhìn về phía bên kia một cái nào nữa.

Tòng An và Thuận Tử gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn, sau đó đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống.

“Ngồi cùng nhau đi.”

Đoan Mộc Điềm bất chợt lên tiếng làm hai người kia vừa ngồi được nửa mông giật mình quay đầu, có chút hoảng hốt không biết làm sao..

Ôi ôi, vương phi bảo bọn họ ngồi cùng bàn ư?

Đoan Mộc Điềm vẫn nhìn bọn họ, đưa tay chỉ hai chỗ trống bên cạnh nói thêm: “Qua đây ngồi.”

Hai người không khỏi liếc nhau, sau đó nhất tề nhìn về phía chủ tử.

Chủ tử của bọn họ đang bận rộn cướp đũa với tiểu chủ tử, không thèm cho bọn họ nửa ánh mắt.

Đoan Mộc Điềm chống một khuỷu tay lên bàn, gác cằm nhìn hai người nói: “Ý của ta, sao các ngươi còn phải hỏi ý hắn?”

Có cảm giác man mát chợt phóng tới, hai người không nhịn được rùng mình, sau đó vèo một cái nhảy dựng lên ngồi xuống hai vị trí còn trống, một người cười đùa nói: “Vương phi ngài nói gì vậy? Chẳng qua thuộc hạ sợ va chạm tới ngài và chủ tử thôi.”

Người còn lại cũng liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói thêm: “Đương nhiên chúng thuộc hạ tuyệt đối không dám ngỗ nghịch ý ngài, chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh không kịp phản ứng lại thôi, vương phi xin ngài đừng nghĩ nhiều.”

“Đúng vậy đúng vậy, đừng nghĩ nhiều, trăm ngàn lần đừng nghĩ nhiều!”

Hai người thực kích động, ngay cả tiểu bảo đối đang tranh đũa với phụ thân cũng phải ngẩng lên nhìn bọn họ, sau đó há miệng lộ ra hai cái răng duy nhất, cười vô cùng thoải mái.

Bé cầm đũa vẫy vẫy, sau đó hạ mình vươn về phía Thuận Tử cách bé gần nhất.

Thuận Tử vội vàng đưa tay đón lấy tiểu tổ tông, dưới ánh mắt sắp tái của Tòng An, không nhịn được mặt mày hớn hở.

Tòng An khẽ xuỳ một tiếng, nói: “Còn không phải vì ngươi cách tiểu chủ tử gần nên mới đành chọn ngươi, thật đúng là cho ngươi chiếm hời lớn mà.”

Thuận Tử nghe thế bất mãn, trả lời lại một cách mỉa mai: “Rõ ràng do tiểu chủ tử thích ta hơn, ngươi cứ tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi!”

Tòng An làm sao chịu đi? Trái lại còn sáp đến, nặn ra một nụ cười thân thiện nhất với tiểu bảo bối, vỗ vỗ tay dụ dỗ: “Tiểu chủ tử, đến chỗ thuộc hạ nào.”

Tiểu bảo bối đảo mắt nhìn hắn, đang định giơ tay nghiêng người về phía này thì Thuận Tử đã vội vàng nâng một tay chắn ngang ngực bé, ôm bé trở về, còn cúi đầu nhìn bé nói: “Tiểu chủ tử ngài đừng để hắn bế, thuộc hạ tốt hơn, tiểu chủ tử muốn ăn gì thuộc hạ sẽ gắp cho ngài cái đó.”

Tiểu bảo bối nghe vậy cắn ngón tay trầm tư, kỳ thật bé chỉ nghe hiểu chữ ‘ăn’ mà thôi.

Tòng An ở bên cạnh phát điên, mắng Thuận Tử hèn hạ, song người ta lại không ngại, còn liếc mắt hèn hạ nhìn hắn.

Hèn hạ à? Hôm nay ngươi mới biết ta hèn hạ?

Mà hai vị chủ tử kia căn bản không quan tâm bọn họ đấu nhau, trái lại Quân Tu Nhiễm còn cảm thấy không có thằng nhãi kia đúng là thoải mái cả người, cơ thể nghiêng một cái áp sát vào Điềm Điềm nhà hắn, xiêu xiêu vẹo vẹo đòi này đòi nọ.

Bên này chủ tớ năm người không coi ai ra gì, cũng làm cho những người bên cạnh xem đến ngây ngẩn, đám người trong tửu lâu bọn họ còn chưa ăn no đâu! Đương nhiên, cung chủ đại nhân Mạch Trần Hiên vẫn còn đây, xách cổ Lục Thiệu Minh như ‘con vịt’ hứng trí nhìn.

Có người nói: “Tam điện hạ và Vương phi thật bình dị gần gũi, còn ngồi ăn cùng bàn với cấp dưới nữa.”

Có người nói: “Tình cảm giữa tam điện hạ và Vương phi thật tốt, ngồi sát như vậy, mặt cũng sắp chạm vào nhau rồi, thật thân thiết.”

Có người nói: “Tiểu thế tử thật đáng yêu, mũm mĩm thịt thịt thật có phúc khí.”

Còn có người cẩn thận rời mắt nhìn sang phía Mạch Trần Hiên, ai nha nha, đây là cung chủ Thiên Ma cung cực kỳ tàn ác giết người không chớp mắt trong truyền thuyết đó ư? Tại sao nhìn không giống trong lời đồn tý nào nhỉ?

Mạch Trần Hiên nhíu mày, giơ cao Lục Thiệu Minh lên nhử nhử về phía Quân Tu Nhiễm: “Tam điện hạ, ngươi không định cứu người này nữa sao?”

Nghe giọng điệu hình như còn rất chờ mong đây này.

Tam điện hạ không thèm ngẩng đầu, chỉ vươn tay vẫy vẫy lười biếng nói: “Hắn lại không thể thoả mãn yêu cầu của bổn vương, bổn vương cần gì ăn no rửng mỡ đi cứu hắn? Cứu người là công việc rất mệt đấy.”

Mạch Trần Hiên sâu kín thở dài, có chút thất vọng và tiếc nuối, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Thiệu Minh, sắc mặt nháy mắt chuyển biến, âm lãnh khiếp người như sói hoang rắn độc, Lục Thiệu Minh vừa chạm phải liền không nhịn được rùng mình một cái.

“Tốt lắm, chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi.” Mạch Trần Hiên kéo hắn đến gần trước mặt, âm lãnh nói, “Ngươi giấu thứ kia ở đâu?”

Cổ sắp bị bóp gãy, Lục Thiệu Minh đối diện với Mạch Trần Hiên, nhịn không được rùng mình, hai hàm răng va vào nhau cầm cập.

“Ta… Ta không biết ngươi đang nói gì, ngươi đừng vội… đừng vội đẩy chuyện Thiên Ma cung ngươi mất trộm lên đầu ta.”

Mạch cung chủ? Cung chủ Thiên Ma cung? Người này vậy mà lại chính là cung chủ Thiên Ma cung, là cái kẻ âm tình bất định tâm ngoan thủ lạt giết người không chớp mắt kia!

Mạch Trần Hiên rất thần bí, thân ở võ lâm giang hồ, trên dưới gần như không ai biết hắn tên gọi là gì, nhưng mọi người đều biết cung chủ các đời Thiên Ma cung mang họ Mạch.

Ngã tư bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, cũng mau chóng đến gần, sau đó xuất hiện một đoàn người áo xanh dẫn đầu là một nam tử trung niên mặc cẩm bào màu xanh thẫm tiến vào, mỗi người cầm kiếm trong tay, ánh mắt nghiêm nghị.

Bọn họ vừa vào đã nhìn thấy đống hỗn độn dưới đất, phía trên là một người nằm sấp bất động, xem thân hình có thể xác nhận đây chính là tuỳ tùng của Lục Thiệu Minh, nhất thời biến sắc mặt.

Tầm mắt vừa chuyển, lại nhìn thấy phía sau bình phong rách nát, Lục Thiệu Minh bị một thiếu niên xách cổ như con vịt tầm thường, sắc mặt một lần nữa thay đổi vô cùng khó coi, phẫn nộ quát Mạch Trần Hiên: “Cuồng đồ lớn mất, dám động thủ với nhị công tử Lục gia ta, còn không mau buông nhị công tử nhà ta xuống, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói! Ta còn có thể miễn cưỡng tha cho ngươi một mạng!”

Quần chúng vây xem quay đầu nhìn về phía cửa lớn, ánh mắt mau chóng trở nên cổ quái pha lẫn chút hứng thú.

Đúng là ngày càng náo nhiệt, người của Lục gia cũng đến rồi!

Lại nói, người nhà họ Lục sao có thể xuất hiện ở thành Vân Đài? Là đi ngang qua hay có chủ đích?

Người hóng dưa ai nấy đều hưng phấn, tâm tình vừa mới không vui vì bữa cơm bị quấy rầy đã tan thành mây khói khi màn kịch càng trở nên náo nhiệt.

Một chút cơm trưa thôi có là gì chứ? Nếu náo nhiệt qua mất thì mới là đáng tiếc đấy!

Góc sáng sủa bên kia, Quân Tu Nhiễm cũng ngẩng đầu lên, hứng thú nhìn về phía bên này, không biết nghĩ tới điều gì mà cười khanh khách, vuốt nhẹ cằm nói: “Thú vị.”

Đoan Mộc Điềm quay đầu xem, khóe miệng không hiểu sao ngoéo một cái, nói: “Có trò hay nhìn rồi.”

Toàn bộ ánh mắt hướng về phía bên kia, ngay cả tiểu bảo bối cũng mở to hai mắt, tò mò nhìn đám người đột ngột xông vào.

Mạch Trần Hiên quay đầu, lành lạnh nhìn về phía đám người Lục gia, nói: “Tha cho ta một mạng?”

Chạm phải ánh mắt của hắn, không ai trong số mấy người Lục gia là không hốt hoảng, cảm thấy ánh mắt người này quả thật cũng có thể giết người. Nhưng thân là người Lục gia, kiêu ngạo khiến bọn họ không muốn yếu thế, tên đầu lĩnh nắm chặt chuôi kiếm chỉ về hướng Mạch Trần Hiên, lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào? Dám động thủ với nhị công tử nhà ta, còn không mau buông tay!”

“Nếu ta không buông thì sao?”

“Vậy đừng tránh kiếm của ta vô tình!” Cổ tay gã run lên, trường kiếm trong tay chấn động phát ra một tiếng vù vù, định xông lên cứu nhị thiếu gia trở về, song chợt thấy sắc mặt nhị công tử tái nhợt, không ngừng nháy mắt với mình.

Gã nhất thời rùng mình, nhanh chóng dừng chân lại.

Phải nói võ công của nhị công tử trong thế hệ trẻ tuổi nhà họ Lục đã gần ngang với đại thiếu gia, so với gã cũng chỉ kém một chút về nội lực, bây giờ lại bị người này tóm lấy dễ dàng như vậy, chứng tỏ công phu của người này…

Vừa rồi nhất thời tức giận không suy nghĩ, chỉ cảm thấy kiêu ngạo của Lục gia không cho phép gã cúi đầu yếu thế, bây giờ tỉnh táo lại không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Nhưng đến nước này gã vẫn không chịu cúi đầu mà cứ trưng ra tư thái trưởng bối nói: “Lão phu không chấp nhặt với tiểu tử như ngươi, tốt nhất gọi trưởng bối sư môn của ngươi ra đây! Lão phu muốn hỏi một câu, đả thương nhị công tử Lục gia ta rốt cuộc là muốn gì?”

Mạch Trần Hiên “bịch” một tiếng ném Lục Thiệu Minh xuống đất, sau đó dẫm một chân lên lưng hắn, hất vạt áo thản nhiên ngồi xuống ghế, cười lạnh: “À? Ngươi muốn gặp trưởng bối của ta hả?”

Chân hắn như nặng nghìn cân, dẫm trên lưng Lục Thiệu Minh làm cho hắn gần như không nâng nổi đầu dậy, thật vất vả quay đầu há mồm nói với gã thủ tĩnh Lục gia: “Lục thúc, hắn là… hự!”

Còn chưa dứt lời, hắn bỗng dưng thét lớn một tiếng rồi bị dẫm nằm sấp xuống đất, không thể nâng đầu cũng không thể nói ra nửa chữ nào nữa. Mạch Trần Hiên vẫn như cũ duy trì tư thế dẫm người không đổi, hạ mắt lãnh liệt nhìn hắn, giọng nói tràn ngập bạo ngược: “Ai cho phép ngươi nói hả? Câm miệng!”

Kẻ được Lục Thiệu Minh gọi là Lục thúc thấy vậy thì biến sắc, nhóm đệ tử trẻ tuổi phía sau gã tràn đầy căm phẫn, rất có xúc động muốn xông lên đại chiến ba trăm hiệp với Mạch Trần Hiên, nhưng lại bị Lục thúc kia giơ tay ngăn cản.

“Lục thúc, thúc đừng cản ta! Tên khốn này lại dám dẫm đạp nhị ca như thế, quả thật không coi Lục gia ta ra gì, ta phải đi lên giáo huấn hắn một trận!”

“Đúng vậy Lục sư thúc, để chúng ta lên giáo huấn tên khốn này một trận ra trò, để hắn biết Lục gia ta không phải dạng dễ bắt nạt!”

Mấy người trẻ tuổi phía sau gã đều căm phẫn, vẻ mặt kinh động nhao nhao muốn xông lên giáo huấn Mạch Trần Hiên.

Lục thúc đưa tay ngăn lại toàn bộ bọn họ, phẫn nộ quát: “Đều im lặng đợi cho ta, không có ta phân phó ai cũng không được làm bừa!”

Gã xem như hiểu được, thiếu niên trước mắt này tuyệt đối không đơn giản, xem hắn ta nhẹ nhàng bâng quơ áp chế Thiệu Minh thì biết, bọn họ nhiều người như vậy xông lên cũng chưa chắc là đối thủ của hắn ta, trừ phi là hắn ta sử dụng thủ đoạn hạ lưu gì đó mới có thể khống chế Thiệu Minh.

Gã nhìn kỹ Lục Thiệu Minh, dường như muốn từ trên người y tìm ra dấu vết tỷ như trúng độc, bị hạ thuốc hay bị tính kế linh tinh gì đó, song Mạch Trần Hiên lại có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn, phiền chán nhìn đám người Lục gia nói: “Muốn giáo huấn ta? Không sợ chết thì cứ việc xông lên, ta đưa một đám các ngươi toàn bộ xuống gặp Diêm Vương!”

Tuổi trẻ khí thịnh, lại sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, không phải chịu bất kỳ phẫn uất nào cho nên nhóm thiếu niên nhất thời đỏ mắt, tức giận bừng bừng xông thẳng lên não, mặc kệ Lục thúc ngăn cản, rốt cục vẫn có người không nhịn được xông về phía trước, vung kiếm lao vào Mạch Trần Hiên.

Có tiếng kinh hô từ trong đám người vây xem vang lên, mặc dù bọn họ đã biết thiếu niên trước mặt này chính là cung chủ Thiên Ma cung, cũng đã tận mắt nhìn thấy hắn ra tay, nhưng nhìn vị thiếu niên trong veo như nước kia ngồi ở đó, thuần khiết như một tiểu thiếu gia yếu đuối nhà giàu, hiện giờ lại có người cầm kiếm hùng hổ xông về phía hắn thì nhịn không được khẩn trương thay.

Lục thúc ngăn cản không kịp cũng không định ngăn nữa mà nhìn chằm chằm Mạch Trần Hiên, âm thầm định thử nghiệm công phu của thiếu niên này một chút xem rốt cuộc thế nào, toàn thân gã căng thẳng, chuẩn bị thấy tình huống không đúng sẽ ngay lập tức ra tay cứu giúp.

Trường kiếm phá tan không khí lao đến, kình phong đập vào mặt, thổi trúng tóc đen khiến vài lọn tóc Mạch Trần Hiên bay lên, mũi kiếm loé ra hàn quang, cách hắn đã không đủ một thước.

Hắn vẫn như cũ dùng một chân dẫm Lục Thiệu Minh an tọa trên ghế, Lục Thiệu Minh ở dưới chân hắn có giãy thế nào cũng không thể động đậy, thời điểm mũi kiếm cách không đầy một tấc, hắn bỗng nhiên nâng tay, dùng hai ngón tay kẹp cứng trường kiếm đang hùng hồn lao đến.

Lục thúc vẫn luôn dõi theo hắn chằm chằm đột nhiên căng thẳng, lúc này hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”

Nhưng trước khi giọng gã kịp truyền ra, cổ tay Mạch Trần Hiên đã xoay chuyển, mang theo mũi kiếm hung hãn phập một tiếng đâm vào giữa mi tâm của người nọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.