Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 1 - Chương 15: Sụp đổ




Edit: Nhã Vy

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Đoan Mộc Điềm cảm thấy nàng quả thực điên rồi, nên mới ở chỗ này làm ra loại chuyện tuyệt đối sẽ khiến mình cùng chôn sống.

Nhưng dù vậy, nàng cũng không dừng động tác, nàng cảm giác, mình nhất định phải làm như vậy.

Nàng phải cứu đứa trẻ này, cứu đứa trẻ bị trói, bị tra tấn này. Nàng không muốn trơ mắt nhìn hắn khốn khổ, bị trói đến chết ở chỗ này, nàng muốn biết rốt cuộc là kẻ biến thái điên rồ nào mà lại có thể làm ra chuyện tàn ác tới mức này, nàng muốn…

Nàng muốn mang hắn còn sống đi ra ngoài, rời khỏi nơi này!

Trong nội tâm, nguyện vọng mãnh liệt như vậy, nên nàng hồn nhiên quên mất, trên đỉnh đầu nàng đang rơi xuống càng ngày càng nhiều đá vụn, không để ý hai tai ù ù, cũng mặc kệ cơ thể đang dần kiệt sức, chỉ một mực động đao, bổ xuống!

Sau lưng, hắn chậm rãi bò lên từ mặt đất, kéo dây xích nặng nề, đẩy đá ra, trong sơn động sắp nổ tung như thiên băng địa liệt (trời long đất lở), liêu xa liêu xiêu đi về phía nàng.

Vào lúc này, lại một tiếng nổ mạnh kịch liệt hơn vang lên, tình cảnh không khách gì trời sắp sập xuống, có cái gì đó từ trên thạch bích ầm ầm rơi xuống, hắn hoảng sợ ngẩng đầu, liền nhìn thấy xiềng xích trói buộc tự do của hắn, theo đất đá trên thạch bích ầm ầm đổ xuống.

Hắn ngẩn ngơ, còn Đoan Mộc Điềm lại trực tiếp nhảy dựng lên.

Giờ phút này nàng nghe không được thấy không rõ, đầu óc choáng váng, thậm chí còn đứng không vững, nhưng nàng vẫn quay người loạng choạng chạy về phía hắn, phất tay chỉ về hướng nàng vừa tiến vào, hô lên: “Mau đi ra!”

Nàng ù tai mắt kém, hắn cũng không tốt hơn chút nào, may mà hắn nhìn hiểu ý tay của nàng, lúc này liền kéo xiềng xích xoay người chạy ra bên ngoài.

Xiềng xích mặc dù nặng, nhưng vẫn còn ở trong phạm vi hắn có thể kéo, nhưng lúc này còn ở cuối xích, còn có một cục sắt nặng, hắn dù khỏe, song nhất thời cũng bị kéo chặt bước chân, chỉ có thể lôi nó dao động một chút.

Hắn cắn môi, đôi mắt tím đột nhiên tối lại, hai tay cầm lấy xiềng xích trên cổ, từng chút một cố đi ra ngoài.

Đoan Mộc Điềm lúc này chạy tới bên cạnh, cũng không giúp hắn, mà là thò tay lên sờ cổ của hắn.

Thân hình hắn thoáng chốc căng cứng, vô thức buông xiềng xích đưa tay ra định chụp lấy tay nàng, nhưng giữa đường lại đột nhiên dừng lại.

Ngẩng đầu nhìn nàng chau mày, bờ môi khép mở như muốn nói gì đó, cho dù hắn lúc này không nghe được, cũng không biết nàng định làm gì, nhưng hắn vẫn chậm rãi thu tay về, cảm thấy, nàng sẽ không hại hắn.

Trong sơn động rung chuyển càng thêm mãnh liệt, hai người đều bám vào vách mới có thể miễn cưỡng không bị ngã, Đoan Mộc Điềm thò tay nhanh chóng lục lọi xiềng xích quấn trên cổ hắn, rốt cuộc động tác ngừng lại, trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Ánh sáng lờ mờ, người lung lay, còn đầy trời đều là mảnh bụi, nàng càng không nhìn thấy rõ tình huống trước mắt, chỉ có thể dựa vào cảm giác lần mò.

Trong sơn động, nơi bị nàng bổ ra bắt đầu sụp xuống, ngay cả chính nàng cũng không ngờ mấy đao của mình lại có uy lực như vậy.

Tình huống nguy cấp, nhưng vẻ mặt Đoan Mộc Điềm vẫn bình tĩnh như cũ, không chút bối rối, động tác trên tay nhanh chóng và tinh chuẩn, nhưng lông mày lại chậm rãi nhăn lại.

Nàng mò tới vị trí khóa, có thể là do quá lâu nên bị gỉ thành một cục, dù yếu hơn nơi bị nàng bổ ra lúc nãy, nhưng nàng cũng không dám vậy với vị trí này, trừ phi nàng muốn chém đầu hắn.

Trên tay cầm lấy xiềng xích, nàng tiện tay nhổ xuống trâm cài của mình, muốn cạy mở khóa xích đã gỉ kia, bỗng nhiên “két” một tiếng, trâm cài tóc đã gãy!

Mồ hôi lạnh “ào” cái toát ra trên trán, tốc độ sụp đổ của sơn động đang nhanh dần, chấn động gầm thét xông về phía bọn họ.

Chẳng lẽ muốn nàng kéo cả cục sắt nặng kia ra ngoài? Như thế không phải là tìm chết sao?

Lúc này hắn đột nhiên nhấc tay, đem thanh đoản kiếm vẫn cầm trong lòng bàn tay đưa cho nàng.

Đoan Mộc Điềm không khỏi sững sờ, lúc hắn vừa động nàng còn tưởng hắn muốn ra tay với mình, cũng đã phòng bị tốt, không ngờ hắn lại đưa một thanh hung khí sắc bén như vậy cho nàng.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh sáng tím nhạt lấp lánh, lộ ra vẻ thấu triệt khác thường.

Nàng không có thừa thời gian để làm những chuyện không cần thiết, lúc này liền nắm lấy con dao găm trong tay hắn, tiếp tục nạy khóa ra.

Dao găm rất sắc bén, mặc dù ở nơi sơn động âm u tĩnh mịch đầy hôi tanh này nhiều năm, nhưng không hề có chút vết gỉ nào, vẫn sắc bén như cũ làm lòng người lạnh ngắt.

Lúc nạy khóa không cẩn thận khiến cổ hắn xuất hiện vài vết máu, hắn chỉ cứng người, cũng không có bất kỳ động tác nào khác.

Hắn đang nhìn nàng, nhìn khuôn mặt mơ hồ không rõ lắm của nàng, giờ phút này tóc tai rối bù, đôi mắt màu tím tản ra hào quang thấu triệt sạch sẽ, không có tâm tư thương tổn, không có tuyệt vọng, không có khó hiểu, không có tĩnh mịch sâm lãnh, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy… rất ôn nhu.

Nàng đang cứu hắn! Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu liền khiến thân thể hắn không ức chế được mà hơi run rẩy.

Từ nhỏ, hắn đã là một quái vật, khiến tất cả mọi người hắn quen đều sợ hãi hắn, không ai thích hắn, không ai nguyện ý tới gần hắn, thậm chí bọn họ đều hận không thể làm hắn chết đi, ngay cả mẹ ruột cũng chán ghét căm hận hắn.

Năm ba tuổi, hắn bị mẫu thân đâm một đao trên ngực, khiến hắn nằm liệt giường một tháng mới có chuyển biến tốt hơn, thanh đoản kiếm ấy hắn vẫn giữ, không dám vứt bỏ, chính là đoản kiếm đang không ngừng dao động trên cổ hắn kia.

Năm bảy tuổi, hắn bị mẫu thân giao cho một nam nhân, từ đó về sau chưa từng nhìn thấy bà, mà hắn bị trói ở nơi âm u này, ăn tươi nuột sống động vật bị mùi thơm kỳ quái kia dẫn tới, thậm chí là thịt người.

Hắn không biết đã qua bao lâu, chỉ biết mình đang giãy dụa trong bóng tối, thống khổ vặn vẹo, trong hỗn độn quên đi chính mình.

Hiện tại nhìn người trước mắt này, ý thức hỗn độn kia đột nhiên trở nên rõ ràng, từng chút từng chút một, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện.

Thân thể hắn run rẩy càng mãnh liệt hơn, đôi mắt màu tím cũng trở nên hốt hoảng, các loại cảm xúc xoắn xuýt lại với nhau, khiến hắn nhịn không được mà khóc ra tiếng.

Chưa từng có, cho tới bây giờ chưa từng có một ai nói hắn phải sống, chưa từng có ai nghĩ phải cứu hắn, điên cuồng như vậy, liều lĩnh như vậy, nhất định muốn cứu hắn!

Phát hiện thân thể hắn run rẩy, Đoan Mộc Điềm không khỏi ngẩng đầu nhìn, lại thấy trong đôi mắt màu tím mông lung trước mắt như bị phủ lên một màn sương mỏng, chất lỏng óng ánh chảy xuống từ mắt hắn, cọ rửa thành hai khe rãnh giữa khuôn mặt đen sì sớm đã không nhìn ra hình dáng của hắn.

Nàng ngẩn ngơ, “Ngươi khóc cái gì?’

Chung quanh tiếng vang càng ngày càng lớn, nàng tạm thời không nghe thấy gì, lời này ngay cả chính nàng cũng không nghe được, mà lúc này trên tay nàng chợt nhẹ, cái khóa gỉ chết kia đã được mở ra.

Nàng bất chấp tất cả, nhanh chóng giật xiềng xích trên cổ hắn xuống, sau đó kéo hắn xoay người chạy ra khỏi sơn động, tốc độ cực nhanh, quả nhiên là toàn bộ sức mạnh đều xuất ra hết rồi.

Một khối đá vụn rơi xuống từ đỉnh đầu, “rầm” một cái liền đập vào gót chân nàng, khiến cho nàng lảo đảo sắp ngã, song chợt có sức mạnh từ trên tay truyền đến, đem nàng kéo dậy, rồi cầm ngược lấy tay nàng, chạy ra ngoài sơn động.

Cái tay kia nắm tay nàng, rất chặt rất chặt, khiến cho nàng đau đớn.

Sơn động tĩnh mịch cong cong rẽ rẽ, hoa hồng lóa ra chút hào quang, còn có hương hoa nồng đậm xông vào mũi.

Nhưng giờ khắc này, ngay cả mùi thơm nồng đậm cũng không thể mê hoặc được hai người đang trốn chạy khỏi cái chết này, dây leo dưới chân ngổn ngang, khiến bọn họ gặp chướng ngại, nhưng may mà, cái dây leo xoắn xuýt cũng làm chậm tốc độ đá rơi xuống.

Rốt cục, phía trước có ánh sáng xuất hiện, đôi mắt hai người đều sáng ngời, dùng chút sức cuối cùng chạy như điên.

Sơn cốc như tiên cảnh kia, lúc này đang nhẹ nhàng rung chuyển, giống như động đất.

Chung quanh đỉnh núi, không hiểu sao lại chậm rãi rạn nứt sụp đổ, chính ở thời khắc này, chợt có hai bóng người bị hoa hồng quấn quanh phi ra từ trong sơn động, đi ra rồi vẫn không ngừng bước chân, tiếp tục chạy, mãi đến khi “uỳnh” một tiếng, sơn động kia triệt để sụp đổ, áp suất khổng lồ ném bay hai người lên.

Hắn bị bay đi rồi nện xuống đất, nhưng lại hồn nhiên không biết đau nhanh chóng bò dậy, quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Điềm bị tung ra xa mà hắn không kịp bắt lấy kia.

Vừa quay đầu, đã nhìn thấy nàng ở bên đồi cỏ cách hắn không xa, đang ho nhẹ chậm rãi đứng lên.

Hắn không khỏi vui vẻ, định đi qua, thì đột nhiên lúc này sắc mặt nàng đỏ lên, sau đó “phốc” một tiếng phun ra một ngụm máu lớn, cả người mềm nhũn ngã xuồng đồng cỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.