Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông

Chương 39: Những món quà sinh nhật




Sau bữa ăn tối nhiều cảm xúc đặc biệt, anh muốn Quân tối nay ngủ lại với mình. Quân gật đầu thẹn thùng rồi theo anh vào phòng. Nó không hề để ý bà Trang và Oanh nhìn theo nó với ánh mắt đầy bất thường. Tối hôm đó, nằm bên cạnh anh, Quân thao thức suy nghĩ mãi về chuyện đi chơi Vũng Tàu với Khoa. Nhiều lần nó định kể cho anh nghe nhưng thấy sợ nên rồi lại thôi. Cho đến lúc anh gần gũi âu yếm nó, Quân mới dồn hết sức can đảm mở lời.

- Anh Trung à, em có chuyện này muốn nói…

Thấy người yêu có vẻ ngập ngừng, Trung tạm dừng sự hưng phấn rồi ngạc nhiên hỏi.

- Có chuyện gì vậy em? Em lại suy nghĩ về lời mẹ anh hả?

- Dạ không phải chuyện đó. Em..muốn...

- Có chuyện gì mà em khó nói thế? Em cứ nói thẳng ra đi không sao đâu.

Quân nuốt ực một cái để lấy lại bình tĩnh nhưng tuyệt nhiên nó không thể nói ra việc đi chơi với Khoa mà chỉ kể đúng một phần của sự thật.

- Dạ...Thứ 3 tuần này, lớp em có tổ chức đi chơi Vũng Tàu một chuyến. Nên ngay hôm đó sẽ không gặp anh được…

- À, tưởng gì quan trọng. Em cứ thoải mái đi chơi với lớp đi, có gì mà phải ngại. Xa em một tháng anh còn chịu được cơ mà.

- Dạ. Cám ơn anh. Nhưng mà…

- Nhưng mà đi đến đó em phải cẩn thận và nhớ gọi điện cho anh đấy nhé. Và quan trọng hơn hết là lúc về em phải mua quà cho anh nữa đó nha. Về tay không là anh buồn lắm á.

- Dạ, em biết mà…

Nói xong, anh nhìn nó cười âu yếm rồi nhẹ nhàng đặt cơ thể mình lên người Quân. Trong cơn say của men ái tình, Quân khẽ đáp lại anh nồng nhiệt nhưng thoáng chốc nó vẫn thấy rất gượng gạo vì đã lỡ nói dối anh. Nó tự trách mình đã không đủ dũng khí để nói ra sự thật cỏn con đó. Nếu chuyện này mà để anh biết được chắc anh sẽ giận nó lắm nhưng nếu để Khoa buồn và thất vọng nó cũng không đành lòng. Thế nên chỉ còn cách là phải nói dối quanh co thế này. Quân tự dặn lòng sẽ hết sức giữ khoảng cách với Khoa để không phụ tấm chân tình của anh dành cho nó.

*******************

Mới sáng sớm hôm thứ ba mà Khoa đã bấm còi inh ỏi trước cổng phòng trọ. Quân giật mình tỉnh dậy rồi chậm chạp lết thân vào phòng tắm. Sau khi chuẩn bị vật dụng cá nhân đầy đủ, nó xốc lại ba lô rồi uể oải leo lên xe của Khoa. Thấy vẻ mặt bí xị của nó, Khoa giả bộ giận dỗi.

- Đi chơi với Khoa mà cái mặt Quân đưa đám thế đó hả? Sinh nhật này buồn ghê ta ơi!

- Thôi nào cho Quân xin lỗi. Tại tối qua thức khuya nên mình hơi mệt ấy mà…

- Hi hi. Vậy hả? Đi chơi với Khoa sẽ tỉnh táo và thấy yêu đời ngay ấy mà. Mà đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Khoa chưa đó? Quân đi tay không là Khoa bắt Quân làm quà cho Khoa ráng chịu á!

- Có mà, quà này bự lắm sợ Khoa nhận không nổi thôi!

- Chà, nghe mà thú vị làm sao. Thôi Quân bám chắc nha, Khoa chuẩn bị khởi hành đây! Yeah!!

Không để nó đáp lại, Khoa chợt rú gà ầm ầm làm nó hoảng hồn ôm lấy eo cậu thật chặt. Quân la hét đấm lưng Khoa thùm thụp còn cậu thì cười khoái chí và phóng xe vù vù trên con đường thưa người qua lại. Cả Quân và Khoa vẫn vô tư không hề hay biết có hai bóng đen lạ mặt cho xe bám theo phía sau tụi nó.

Trên một đoạn đường vắng vẻ, Khoa vừa huýt sáo vừa rủ rỉ trò chuyện với Quân.

- Không ngờ có ngày lại được đi chơi riêng với Quân thế này, vui quá đi! Ban đầu Khoa cứ tưởng Quân sẽ từ chối chứ.

- Thì mình cũng định như vậy nhưng nghĩ lại vì hôm nay là sinh nhật của Khoa nên mình mới nhận lời Khoa đó.

- Hi hi. Bạn bè là phải như vậy chứ. Đảm bảo lát nữa khi tới nơi, Quân sẽ vui lắm cho coi. Tha hồ tắm biển và ăn hải sản no nê luôn!

- Uhm. Nhưng mà mình muốn Khoa giữ bí mật chuyến đi chơi này được không? Nhớ là đừng tiết lộ đừng cho ai hết. Chỉ mình Khoa với Quân biết thôi nhé!

- Ơ, tại sao thế? 

- Thì cứ giữ kín là được rồi. Mình đồng ý đi chơi với Khoa thì Khoa cũng giúp lại mình nha!

- Uhm, thôi được rồi. Quân muốn gì cũng được. Chịu đi chơi với Khoa là vui rồi, không cần gì hơn nữa. Hi hi

Quân thở phào nhẹ nhõm trước nụ cười hồn nhiên ấy. Nhưng nó không biết Khoa cũng rất tò mò và thoáng chút bận lòng khi nó nói ra điều đó. Cậu cho xe tăng tốc thật nhanh và chỉ một lát đã dừng lại trước cổng nhà người cô thân thiết.

**********************

Cũng sáng hôm đó, thằng Quang bắt đầu tiến hành kế hoạch theo những lời gợi ý của Quân. Nó chủ động hẹn Thảo Vy ra quán cà phê quen thuộc gần trường, nơi mà thầy Phong thường hay lui tới. Lúc bước vào quán, Quang đảo mắt quan sát khắp tứ phía và chọn một cái bàn gần chỗ thầy Phong đang ngồi. Nó cầm tay Thảo Vy rón rén đi đến đó không để cho thầy Phong nhìn thấy mình. Thảo Vy không hề biết gì về chuyện này nên vô tư đi bên cạnh Quang. Sau khi ngồi xuống ghế, Quang cố tình gọi đồ uống bằng giọng thật to để thầy Phong nghe thấy tiếng của nó.

Đúng như dự tính, đang nói chuyện với mấy người bạn đồng nghiệp chợt thầy Phong im bặt và quay đầu nhìn sang chiếc bàn gần đó. Anh lặng người đi vì trông thấy cậu sinh viên mà mình yêu thương đang ngồi chung với một cô bạn cùng lớp. Cử chỉ ánh mắt hết sức thân mật. Thầy Phong càng mất bình tĩnh khi trông thấy Quang nắm lấy tay cô bé và trao cho cô một chiếc dây chuyền bằng bạc. Không thể kiềm chế được cảm xúc, thầy Phong đứng bật dậy khỏi ghế và hùng hổ bước sang bàn của Quang.

Thằng Quang thấy thầy Phong lù lù tiến tới thì sợ hãi đến cứng cả họng. Sợi dây chuyền trên tay nó chợt rơi xuống đất. Trong khi đó Thảo Vy trố mắt nhìn nó ngạc nhiên rồi lại ngước nhìn ông thầy và hé môi cười.

- A, Thầy Phong. Em chào thầy ạ. Thầy cũng uống cà phê ở đây à?

Bỏ mặc ngoài tai lời nói đó, thầy Phong nhìn Quang trân trân một vài giây rồi ánh mắt long lên sòng sọc trông thật đáng sợ.

- Em làm cái trò gì vậy hả Quang? Em đang muốn qua mặt tôi đấy à?

- Ơ, em…em…

Trước sự kích động của thầy Phong, Quang ú ớ không thốt lên lời. Nó cứ tưởng thầy ấy vẫn sẽ ngồi tại chỗ theo dõi hai đứa nó và lặng lẽ bỏ đi nhưng không ngờ thầy ấy lại phản ứng mạnh như vậy. Lúc này mồ hôi Quang vã ra như tắm. Thấy có tiếng quát tháo, mọi người trong quán cà phê tò mò tập trung ánh mắt về hướng thằng Quang. Thầy Phong vẫn tiếp tục lớn giọng và thốt ra một câu quá sức tưởng tượng làm Quang điếng người dính chặt vào ghế.

- Tôi nói cho em biết, dù em có làm gì đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ yêu em và nhất quyết theo đuổi cho đến khi nào em chấp nhận tôi mới thôi.

Thảo Vy nghe thấy những lời nói lạ lùng đó thì mới nghệch mặt hỏi lại thầy Phong.

- Thầy nói gì cơ ạ? Thầy yêu…bạn Quang sao?

- Đúng vậy đó! Thầy thích cậu ấy và thầy biết Quang cũng có cảm tình với thầy nữa. Vậy nên em hãy từ bỏ cậu ấy và để cơ hội đó cho thầy được không?

Nghe xong, Thảo Vy cảm thấy khá sốc và quay sang nhìn Quang với vẻ mặt tái nhợt. Cô bặm môi rồi bất ngờ cầm lấy ly nước trà hất thẳng vào mặt Quang trước những con mắt kinh ngạc của đám người trong quán.

- Quang à, bạn là đồ tồi!!!

Đoạn Thảo Vy xách cặp đứng dậy thật nhanh và đi thẳng ra ngoài cửa. Quang vẫn chưa hết ngỡ ngàng và ngồi chết cứng trên ghế. Nó đưa ánh mắt trân trối nhìn thầy Phong oán trách.

- Thầy vừa lòng chưa hả thầy Phong? Thầy độc ác lắm. Tại sao thầy nỡ lại làm thế??

- Thầy…thầy xin lỗi…cũng chỉ tại…

- Thôi đi! Thầy là thứ đàn ông ghê tởm, khác người và dị hợm! Thầy đã yêu đương kì dị rồi mà còn đi phá hoại tình cảm của người khác nữa. Thật uổng công em đã xem thầy như là người thân trong gia đình! Tôi nói cho thầy biết tôi là một thằng con trai bình thường chứ không bệnh hoạn như thầy đâu. Thầy làm ơn tha cho tôi đi!!!!

Quang không muốn nghe thêm lời giải thích nào của thầy Phong nữa nên nó vùng đứng dậy và chạy đi thật nhanh. Thầy Phong sững người đứng im tại chỗ trước những câu chửi rủa nặng nề của cậu sinh viên yêu quý. Anh cảm thấy đất trời quanh mình như sụp đổ và mọi hy vọng chợt tan thành mây khói. Vừa hay trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã khiến ai nấy trong quán nháo nhào đi tìm chỗ trú mưa. Riêng thầy Phong vẫn ngồi im trên ghế mặc cho những giọt mưa rát buốt quất vào mặt. Anh run rẩy vội lấy chiếc nhẫn trong túi áo ra ngắm và tự nhủ thầm trong cay đắng. Có lẽ mày phải nên dừng lại thôi Phong ơi, người ta có yêu mày đâu cơ chứ. Rồi anh bất ngờ đứng dậy ném mạnh chiếc nhẫn ra ngoài đường quốc lộ, để cho dòng nước chảy xiết cuốn trôi nó xuống ống cống. Chiếc nhẫn mới mua ấy, anh định tặng cho Quang nhân ngày sinh nhật của nó…

*********************

Từ lúc trở lại thành phố, Trung vẫn chưa thể đi làm lại vì một số trục trặc phát sinh ở cơ quan. Sếp của anh bảo đang chờ giải quyết chuyện của anh vì cấp trên không hài lòng khi phát hiện anh tự ý nghĩ phép dài hạn như vậy. Trung cảm thấy hơi buồn bực nhưng rồi anh nghĩ, vì người yêu anh phải chấp nhận bất cứ chuyện bất lợi nào.

Buổi chiều thứ ba, sau khi nhắn tin hỏi thăm Quân, Trung định lấy tờ báo ra đọc thì mẹ anh đến bên trò chuyện.

- Trung à, mẹ có chuyện này muốn bàn với con, không biết con có chịu hay không?

- Mẹ cứ nói đi, con nghe đây!

- Hình như con đang gặp khó khăn trong công việc đúng không? Hay là con nghĩ làm cảnh sát giao thông luôn đi rồi lên Đà Lạt trông coi công ty giúp mẹ.

Trước lời yêu cầu quen thuộc đó, Trung sẽ giãy nãy lên như mọi lần nhưng lần này vì mẹ anh đã thay đổi tâm tánh nên anh đằng hắng, nói giọng nhỏ nhẹ.

- Mẹ à, không được đâu. Con không quen mấy việc ngồi một chỗ thống kê sổ sách đâu.

- Con nghe mẹ một lần có được không vậy? Sau này thằng Quân học xong, có gì mẹ kêu nó lên công ty làm việc cho gia đình ta luôn. Như vậy vẹn cả đôi đường quá còn gì.

- Nhưng mà…

- Có gì đâu mà khó xử. Mẹ bây giờ già cả rồi, mắt mũi không còn tinh anh như trước nữa. Con phải thay mẹ quản lý gia sản chứ đâu để người ngoài gánh vác được. Thằng Tùng thì còn quá nhỏ. Mẹ tính sau khi nó học hết lớp 12 thì cho đi du học. Đến lúc đó chỉ có mỗi mình con là trụ cột trong gia đình. Con hãy biết suy nghĩ về lâu về dài cho tương lai của mình chứ con…

- Dạ…Thôi được rồi, mẹ cho con thời gian để suy nghĩ được không?

- Uhm. Thế cũng được. Dù sao thì mẹ vẫn còn đủ sức gánh vác được nhiều việc trong công ty. Nhưng mà con ráng đưa ra quyết định sớm nha. Chậm nhất là đến hết năm nay thôi đó.

- Dạ.

Nhấp một ngụm nước trà, bà Trang mới thong thả nói thêm.

- À, mà Trung này. Hôm nay là sinh nhật con Oanh đó. Có gì tối nay con dẫn nó đi chơi đâu đó đi. Dù sao thì con cũng đang rãnh rỗi mà phải không?

- Thế à. Nhưng mà cô ấy còn đi chơi với bạn mà.

- Thì con cũng nên nói chuyện với nó nhiều một chút. Có thể hai đứa là bạn làm ăn của nhau trong tương lai đó. Thằng Quân thì đi chơi với lớp nó rồi nên chắc con cũng không bị phiền hà gì đúng không?

- Dạ…

- Thôi để mẹ gọi điện cho con Oanh nó biết. Chắc tối nay nó sẽ vui lắm đây.

Trung hơi bận tâm trước lời đề nghị của mẹ anh. Anh chưa biết nhiều về Oanh nên cũng hơi ngại khi tiếp xúc với cô ta. Nhưng anh đành thở dài chấp nhận để làm mẹ vui lòng.

Tối đến Trung tắm rửa thay quần áo rồi lấy xe chạy qua ngôi nhà thuê mà Oanh đang ở. Đó là một ngôi nhà rộng lớn tựa như một căn biệt thự sang trọng và thoáng đãng. Mặc dù vậy nhưng lại chỉ có một mình Oanh ở. Đúng là con gái của ông chủ nhà giàu, toàn sống trong sung sướng tiện nghi. Đang mãi suy nghĩ thì Oanh từ trong nhà đi bộ ra. Thấy Trung, cô mỉm cười bẽn lẽn.

- A, anh Trung đến rồi à. Anh đợi em có lâu không?

- Uhm. Chào Oanh. Nhưng mà xe của Oanh đâu sao không đi?

- Hì. Em định đi chung xe với anh cho tiện. Anh không ngại đó chứ!

- À không. Oanh lên xe đi rồi chúng ta đi ăn.

- Vâng! Tối nay em để cho anh làm hướng dẫn viên đó.

Nói xong, Oanh khẽ khàng ngồi lên yên sau và đưa hai tay ôm lấy eo Trung. Bỗng dưng anh thấy rùng mình và cảm giác toàn thân rất khó chịu. Hôm nay Oanh mặc một chiếc áo sát nách màu hồng nhạt đi kèm chiếc váy ngắn trông rất khiêu gợi. Trước nhan sắc trời cho và nụ cười duyên dáng của mình, Oanh chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người đàn ông bình thường nhưng đối với Trung thì chẳng có một cảm xúc nào hiện diện trong anh cả.

Sau khi ăn tối xong, Trung tặng cho Oanh một món quà và ngỏ ý muốn về nhà nhưng Oanh liền buông lời mời mọc.

- Sao về nhà sớm vậy anh? Sinh nhật như vậy đâu còn ý nghĩa gì nữa đâu?

- Xin lỗi, tại hôm nay tôi thấy hơi mệt trong người…

- Thôi nào, đi ăn sinh nhật với em mà như thế đấy! Hay là chúng ta đi vũ trường đi. Một tiếng nữa tụi bạn em có mặt ở đó đó.

- Ấy không được rồi. Tôi không quen vào mấy chỗ ăn chơi đó đâu.

- Anh Trung này! Thời buổi nào rồi mà còn lạc hậu quá. Đi một lần cho mở rộng tầm mắt. Cảnh sát như anh vô mấy chỗ đó biết đâu phát hiện ra được điều gì hay ho thì sao. Chẳng lẽ anh muốn em buồn hết buổi tối này à.

Trước lời nói dỗi và nét mặt buồn so của Oanh, Trung đành miễn cưỡng chấp nhận. Dù gì thì trong người anh cũng đang cảm thấy bức bối vì chuyện công việc. Thế là Trung lái xe chở Oanh đến một quán bar gần trung tâm thành phố. Khi bước vào quán, anh chỉ ngồi một chỗ nhấp chút rượu vang và nghĩ tới người yêu, mặc cho Oanh cười nói tíu tít với đám bạn. Gần hai tiếng đồng hồ chìm trong tiếng nhạc xập xình và đám người nhảy nhót điên cuồng, Trung giơ tay ra hiệu cho Oanh đi về. Oanh cười chào từ biệt đám bạn rồi cô theo anh bước ra ngoài bãi gửi xe.

- Sao về sớm vậy anh? Chúng ta đang vui mà!

- Xin lỗi, tự nhiên tôi thấy nhức đầu quá.

- Thế à. Vậy thôi chúng ta về nhà liền đi. Em cũng thấy mệt rồi.

Trung cẩn thận đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu rồi phóng xe đi. Do lâu ngày không uống rượu nên anh cảm thấy toàn thân nặng trịch. Về đến nhà mình, Oanh chần chừ bước xuống xe mở cổng và mời Trung vào trong.

- Anh Trung vào nhà em chơi một lát được không? Em thấy anh không được khỏe thì phải?

- Uhm không sao đâu! Có lẽ tôi nên về thì tốt hơn…

- Thôi mà, vào nói chuyện với em một chút đi. Em ở đây một mình buồn lắm.

- Uhm. Thôi cũng được.

Một lần nữa Trung không thể khước từ lời mời khẩn khoản của Oanh. Anh đành theo cô dắt xe vào trong sân và bước vào phòng khách ngồi. Oanh vội đi lại tủ lạnh và rót một ly rượu đưa cho Trung rồi bảo.

- Anh Trung uống thứ này đi. Rượu nho thượng hạng tăng cường sinh lực tốt lắm đó.

- Cám ơn Oanh.

- Anh ngồi đợi em một chút nha. Để em lên phòng thay bộ đồ cái đã.

Đang ngồi nhấm nháp ly rượu, bỗng điện thoại trong túi quần Trung reo lên. Là số của Quân gọi đến. Nhưng anh chưa kịp bấm nút nghe thì nó tự động tắt nguồn vì hết pin. Đúng lúc đó, Oanh từ trên lầu bước xuống với một bộ đồ ngủ khiêu gợi khoác trên người. Thấy vậy, Trung vội hướng ánh mắt ra chỗ khác còn Oanh thì tiến lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô cười tươi hỏi.

- Anh thấy rượu này thế nào? Uống ngon đấy chứ?

- Ừ. Cảm giác dễ chịu lắm…

- Rượu này bạn em mang từ bên Pháp về đó.

- Thế à?

Đang nói chuyện bình thường, bỗng nhiên Trung cảm thấy hơi chóng mặt và rồi đầu óc anh nhói lên quay cuồng. Trung vội lắc đầu và bóp trán cho tỉnh táo trở lại. Oanh thấy thế liền lo lắng hỏi.

- Anh Trung làm sao vậy? Anh không được khỏe à?

- Không sao. Tự nhiên tôi thấy hơi chóng mặt… một chút… thôi…

Chưa kịp nói hết câu, một lần nữa cơn đau đầu lại ập đến làm Trung phải nhắm nghiền hai mắt lại. Khi mở mắt ra, hình ảnh Oanh trước mặt anh cứ chập chờn mờ tỏ và rồi mọi thứ bỗng trở nên nhòe đi. Gượng được một lúc, Trung chịu đựng không nỗi nữa và gục đầu xuống bàn bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.