Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 46: Quá khứ và tương lai




“Để họ chịu chút khổ cực cũng tốt, tránh cho hồ đồ mà đánh mất mạng.”

Nghe đến câu này, trong mắt Tát như có chút đăm chiêu, sau đó lại không thể không chấp nhận chuyện này. Không nói các phương diện khác, nếu không phải Bách Nhĩ bắt ép mấy người kia bỏ đồ đạc lại, thì vì những trói buộc và nặng nề trên người, bọn họ sẽ không dễ dàng phá bỏ hai lần thú triều nhỏ vừa rồi, cuối cùng không chỉ không mang được đồ về, mà chỉ sợ cả người cũng bị vây khốn.

“Có điều… ngươi không lo lắng sao?” Gã đột nhiên hỏi.

“Lo lắng cái gì?” Đồ vừa chú ý tình huống phía sau, vừa hỏi lại.

“Bách Nhĩ lợi hại như bây giờ, ngươi không sợ y ghi hận chuyện trước kia, rồi trả thù ngươi ư?” Thân là bằng hữu tốt nhất, cũng là đồng bạn ăn ý nhất của Đồ, chuyện quá khứ của hắn không phải gã không biết chút gì.

“Ta lại không làm gì có lỗi với y, sao phải lo lắng…” Nói tới đây, Đồ đột nhiên lủi thân ra, đánh về phía liêu thú đuổi gần tới. Tát đuổi kịp phía sau, hai người hợp lực, thoải mái giải quyết liêu thú, cũng ném xác nó về đàn thú phía sau, tạm thời dẫn dắt lực chú ý của mấy con dã thú đó.

“Lại nói tiếp, ta còn từng cứu y nữa.” Hai người đuổi tới đám người phía trước, Đồ vẫn không quên nói tiếp đề tài vừa rồi.

“Thế nhưng bạn đời y lại chết…” Tát nhìn phía trước, thấy mọi người đều đang chuyên tâm chạy trốn, không có ai chú ý tới bọn họ, nên mới hạ giọng nói.

“Đó là chuyện bạn đời y, liên quan gì tới ta? Ngay cả y cũng không có dũng khí đứng ra giải thích, tại sao lại muốn ta vì y mà xuất đầu?” Đồ cười lạnh, nghĩ đến Bách Nhĩ nhát gan, rụt rè trước kia, trong lòng hắn vô cùng khinh thường “Hơn nữa y cũng coi như không oan uổng, bạn đời y cứu Na Nông, ta cứu y, coi như bạn đời y vì cứu y mà chết cũng có sao đâu. Dù sao không có bạn đời y, ta vẫn có thể cứu Na Nông, thế nhưng không có ta, y có thể sống hay không còn khó nói đấy.”

Bản thân mình còn không cố gắng tự cứu mình, dựa vào cái gì trông cậy người khác tới cứu? Chính bởi vì có suy nghĩ như vậy, sau khi Bách Nhĩ tới đây, mới có thể nhớ ơn cứu mạng của Đồ, lại không hận hắn đã không giúp đỡ làm sáng tỏ sự thật. Về phần Na Nông, y cũng chỉ hơi không thích thôi, chưa thể nói là oán hận được.

Tát không hỏi Đồ, nếu lúc trước Bách Nhĩ đứng ra thanh minh cho chính mình, hắn sẽ làm sao, bởi vì đáp án chỉ có một. Đồ quyết sẽ không vì một á thú không liên quan mà đối phó với bạn đời tương lai của mình, nhưng cũng sẽ không nói sai sự thật, nên khả năng lớn nhất là hắn sẽ không giúp bên nào. Như gã cũng biết sự thật đấy, mà cũng đâu có đứng ra giải thích cho Bách Nhĩ. Chẳng qua là vì đối phương chỉ là một á thú có cũng được, không có cũng chẳng sao mà thôi.

“Nghe nói á thú đều rất hẹp hòi, nếu Bách Nhĩ…” Khi nói ra những lời này, Tát không khỏi có chút sung sướng khi người gặp họa.

“Tát, có phải ngươi bị Bách Nhĩ dọa vỡ mật rồi không?” Đồ cười nhạt, cắt ngang gã.

“Ta? Ta bị dọa vỡ mật? Ta mà bị một…” Tát nhất thời cảm thấy bị vũ nhục, quên mất hai người đang nói chuyện không thể cho ai biết, âm lượng bất giác giương cao vài phần.

“Tát, ngươi bị cái gì dọa vỡ mật?” Một thú nhân quay đầu lớn tiếng hỏi, nhất thời dẫn tới các thú nhân khác cười vang một trận.

Tát âm thầm liếc về phía Bách Nhĩ, thấy y đi tuốt đàng trước, tựa hồ không quan tâm chuyện của bọn họ, gã không khỏi âm thầm thả lỏng, hung dữ trừng mấy thú nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, sau đó lại trừng Đồ, ngọn nguồn của tai họa, cao ngạo ngẩng đầu lên, mũi phát ra một tiếng khịt khinh thường “Ngươi không nghe rõ à? Ta nói các ngươi bị dọa vỡ mật rồi.”

Các thú nhân vừa nghe thấy lập tức hiểu gã đang ám chỉ cái gì, lúc này đành mặc kệ, nếu không phải Bách Nhĩ phía trước phân phó đội hình không thể lộn xộn, chỉ e họ đã chen chúc tới đánh cho Tát một trận, thế nhưng ngay cả như vậy, đấu khẩu cũng không dừng lại, ngược lại càng tạo ra không khí ồn ào, náo nhiệt.

Biết bọn họ mặc dù đấu võ mồm, nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác, Bách Nhĩ cũng không để ý tới. Các thú nhân trong sơn động không tham gia vào, chỉ cười ha hả nhìn, trong lòng đắc ý vô cùng.

“Bách Nhĩ, ngươi không nghe thấy Tát nói sao?” Tiểu Cổ đi theo bên cạnh Bách Nhĩ, làm người tiên phong mở đường, nhịn không được hỏi. Vừa rồi Tát nói lớn như vậy, nó đều nghe được, Bách Nhĩ không thể không nghe thấy, tại sao lại chẳng phản ứng gì?

“Nghe thấy. Vậy thì sao chứ?” Bách Nhĩ cúi đầu, nhìn về phía con sư tử nhỏ màu vàng, ôn hòa hỏi.

“Không có gì.” Cổ lắc đầu, ngẫm lại câu nói chưa xong kia của Tát có lẽ không phải ám chỉ Bách Nhĩ đâu, vì thế nó không nghĩ ngợi nhiều nữa.

Bách Nhĩ mỉm cười. Sau khi y luyện thành một phần nội công, khả năng nhạy bén của tai và mắt đã vượt qua thú nhân, nên không chỉ nửa câu nói cất cao kia của Tát, mà thậm chí những lời phía trước của họ, y đều nghe thấy. Chỉ là, vậy thì sao chứ?

Những lời của Đồ đúng là không dễ nghe, nhưng đó là sự thật, trông cậy vào người khác, không bằng dựa vào chính mình. Tình cảnh của nguyên chủ thê lương, một nửa là do ánh mắt người bên ngoài, một nửa còn lại chính là do y tạo thành. Chính y đã cúi đầu trước, thì không thể trách người khác nhìn xuống y. Y chưa từng đấu tranh thử, sao lại có thể trông cậy vào người khác đưa tay kéo mình lên?

Nghĩ đến đây, Bách Nhĩ đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, y buồn vì sự bất hạnh của nguyên chủ, giận vì nguyên chủ không chịu đấu tranh, thậm chí bỏ mạng vô ích. Kể cả là một nữ nhân, nếu cố gắng sống cũng không phải không thể, huống chi nguyên chủ còn là một nam tử, cơ thể tráng kiện, mạnh mẽ hơn nữ nhân vài phần. Cũng không phải được các thú nhân cưng chiều, sao lại yếu đuối như vậy?

Mặc kệ nói thế nào, dù cho Bách Nhĩ chấp nhận lời nói kia của Đồ, thế nhưng nghe thấy đối phương chính miệng nói ra y vẫn không thích, cũng bởi vậy mà có vài phần không thích luôn kẻ nói ra lời đó. Chỉ là y từ trước tới nay rất lý trí, cũng sẽ không vì yêu ghét cá nhân mà làm hỏng việc, nên y chỉ cười trừ, không nói thêm nhiều lời.

Mọi người nói chuyện nhốn nháo, nhưng cũng không giảm bớt tốc độ, bởi vậy nhanh chóng về tới sơn động. Người trong sơn động nhìn thấy họ về nhanh như vậy, đều vô cùng kinh ngạc, sau khi nghe họ nói nguyên nhân, ai nấy cũng vui mừng. Bởi vì điều này có nghĩa nếu họ dùng tiết kiệm muối một chút, nói không chừng có thể chống đỡ tới lúc đổi muối trở về, như vậy liền không cần uống máu thú tươi nữa.

Bởi vì đã trễ, nên đoàn người không lập tức lên đường, mà quyết định ở trong sơn động qua một đêm, hôm sau lại lên đường.

Bách Nhĩ vừa về gian da thú của mình, Duẫn cùng Nặc liền tìm tới, chỉ nói người bộ lạc đều rất thành thật, ngoại trừ một vài xích mích nhỏ, cũng không làm gì quá mức. Bách Nhĩ nở nụ cười “Không có việc gì thì tốt.” Nghĩ một lát, y vẫn quyết định nhắc nhở hai người vài câu “Các ngươi tính ngày, phỏng chừng thời điểm chúng ta sắp tới Đại Sơn, liền tăng cường đề phòng. Mấy ngày trước thả lỏng chút cũng không sao đâu.”

Duẫn cùng Nặc đều có chút khó hiểu, Bách Nhĩ cũng không giải thích thêm, chỉ dặn dò bọn họ không cần gián đoạn tập luyện, hiện tại đàn thú tràn vào, chính là cơ hội rèn luyện tốt nhất, sau đó liền đuổi hai người không hiểu ra sao trở về, để họ tự suy nghĩ.

Chỉ cần tộc trưởng cùng tộc vu không phải quá ngu dốt, liền sẽ không kích động mọi người tại thời điểm y mới ly khai, mà là nắm chặt thời gian này, dùng thủ đoạn tạo lại uy nghiêm cùng với địa vị của mình trong lòng mọi người trong sơn động, sau này muốn làm gì cũng tiện hơn. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không có động tác gì vào lúc y sắp trở về, như vậy là quá muộn rồi, bất lợi cho việc củng cố thành quả. Nên thời cơ tốt nhất chính là lúc y sắp tới bộ lạc Đại Sơn.

Khóe môi Bách Nhĩ thoáng hiện lên nụ cười không rõ ý tứ. Y chưa bao giờ thích tranh truyền đoạt lợi, huống chi nơi này còn chưa có gì đáng giá để y tranh đoạt, có điều nếu thật sự có người muốn đánh tới trên đầu y, y cũng sẽ không nhượng bộ đâu.

Sáng sớm hôm sau, mọi người lại xuất phát. Đằng quả nhiên làm theo lời hắn nói, sau khi nhìn qua Na Nông, liền đi cùng bọn họ, không có lưu luyến hay không đành lòng.

Trời vẫn là sắc xanh xám như trước, không có mặt trời, cũng không có mưa, mang theo không khí ủ dột khiến người ta khó thở. Không biết là do thời tiết ảnh hưởng hay là nguyên nhân khác, mọi người nhìn như đều có tâm sự nặng nề. Bách Nhĩ cảm thấy hiểu biết của mình về thế giới này quá ít, gặp phải chuyện bất ngờ, liền trở tay không kịp, giống như thú triều lần này. Đối với thói quen nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay mà nói, cảm giác này không phải là quá yêu thích. Còn những người khác, tại sao nhìn qua cũng đều rầu rĩ, thật khó đoán. Suy nghĩ của các thú nhân tuy đơn giản thẳng thắn, thế nhưng không phải một người ngoại lai như y liếc mắt một cái là có thể hiểu.

Thẳng đến tối, tìm được một sơn động qua đêm, sau khi ăn xong bữa tối, Bách Nhĩ định đi luyện công, thì Đồ tìm tới.

“Bách Nhĩ, chúng ta hợp tác, ngươi thấy sao?”

“Hợp tác? Hiện tại không phải chúng ta đang hợp tác sao?” Đối với câu nói đột nhiên này, Bách Nhĩ có chút khó hiểu.

“Ý của ta là, về sau vẫn hợp tác.” Thấy nghi vấn trong mắt đối phương, Đồ gãi đầu, cảm giác không biết phải nói sao mới biểu đạt rõ ý tứ của bản thân “Chính là… ta cảm thấy mấy thứ ngươi nghĩ ra…” Nói tới đây, hắn chỉ cung tên Bách Nhĩ vẫn đeo trên lưng “Còn có cái mâu kia, trận pháp, con số gì đấy, mấy thứ đó…. Ta hy vọng ngươi có thể dạy cho chúng ta.”

“Ta có thể được cái gì?” Bách Nhĩ nhướn mày, cảm thấy người này coi như biết hàng, chỉ là không biết hắn muốn hợp tác thế nào đây.

“Chúng ta tình nguyện xuất lực làm việc giúp ngươi, tựa như săn thú, còn có bảo hộ các ngươi…” Đồ vắt hết óc đưa ra ví dụ, đều là việc các thú nhân phải làm trong bộ lạc.

“Chuyện đó chúng ta cũng có thể tự làm.” Bách Nhĩ mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra y nghĩ gì.

“Thế nhưng người của các ngươi quá ít, hơn phân nửa lại là lão nhân, tiểu hài tử, á thú không thể xuất lực, còn lại hành động có chút không tiện. Nếu có chúng ta hỗ trợ, ngươi muốn làm gì đều tiện hơn rất nhiều.” Đồ nhíu mày, đưa ra ý kiến của mình.

Không thể không nói, đây là điều kiện rất hấp dẫn với Bách Nhĩ, nhất là trong tình huống y còn muốn tân kiến bộ lạc, thế nhưng “Các ngươi, là chỉ?”

“Tất cả các thú nhân lần này đi đổi muối.” Đồ thấy giọng điệu y buông lỏng, vì thế không chút do dự nói.

“Ngươi có thể cam đoan bọn họ đều đồng ý không? Mấy người ở lại trong sơn động thì sao?” Bách Nhĩ hơi kinh ngạc.

“Những người đi chuyến này đều tình nguyện theo ta, ý của ta là ý của họ. Còn những người ở lại sơn động… ta không làm chủ họ được.” Đồ trầm mặc một lát, mới nói. Hắn vốn không muốn tỏ thái độ sớm như vậy, thế nhưng tối qua tộc trưởng kéo hắn qua một góc nói chuyện, khiến hắn lập tức đưa ra quyết định này.

“Tại sao?” Lần này Bách Nhĩ thật sự bất ngờ, bởi vì quyết định đó của Đồ gần như có nghĩa là tách khỏi bộ lạc.

“Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi chỉ cần nói đồng ý hay không thôi.” Đồ hơi mất kiên nhẫn. Tộc trưởng bảo hắn nhân cơ hội trên đường giết chết Bách Nhĩ cùng vài người trong sơn động, loại chuyện này sao hắn có thể nói ra? Thế nhưng điều này cũng khiến hắn bất mãn với tộc trưởng vô cùng. Rõ ràng chuyến đi đổi muối này vô cùng nguy hiểm, ông ta còn muốn bọn họ tự giết lẫn nhau, không phải rành rành muốn mọi người không thể quay về sao? Huống chi những thứ Bách Nhĩ biết, nếu lợi dụng thích đáng, mọi người trôi qua đều sẽ thoải mái hơn, hắn không tin tộc trưởng không nhận ra. Tại sao nhất định phải giết y? Việc này khiến hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm, lúc ấy nghe thấy, thiếu chút nữa là hắn đấm cho tộc trưởng một cái, may là lúc đó hắn để hình thú, mới miễn cưỡng che giấu được cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.