Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 42: Thay đổi




“Hôm nay cứ như vậy đi. Ngươi không thắng được ta, ta cũng không thắng được ngươi, muốn tiếp tục so, thì đợi lát nữa xem ai giết được nhiều dã thú hơn.” Thu mộc thương sau lưng, Bách Nhĩ hơi nâng cằm, chỉ qua trận pháp, thản nhiên nói. Thực tế, y không dùng nội lực, mà đối phương cũng không chân chính sử dụng chiêu sát thương của thú nhân, như vậy căn bản không có khả năng phân thắng bại.

Theo hướng y chỉ, mọi người nhìn qua, lúc này mới phát hiện trong trận pháp phòng hộ có không ít dã thú bị vây khốn, chắc là do thú triều cùng với những dã thú lúc bọn họ trở về dẫn tới. Có những con dã thú gặp nhau, liền bắt đầu cắn giết, con thua bị con thắng cắn xé cả máu thịt, ngay cả đồng loại cũng không ngoại lệ.

Bách Nhĩ cảm thấy thú triều có chút kỳ lạ, ngẩng đầu lên nhìn trời, vẫn là sắc xanh xám. Hình như từ khi y tới đây, chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời. Mùa tuyết qua rồi cũng không có, chỉ là trời không có rơi tuyết, cũng không còn tầng mây dày. Thế nhưng trong trí nhớ, nơi này có mặt trời mà.

“Thức ăn, các ngươi tự phụ trách.” Bách Nhĩ nói tiếp, sau đó xoay người trở về. Nên ăn bữa sáng rồi.

“Này, Bách Nhĩ, chúng ta có thể vào đánh mấy con dã thú không?” Đồ gọi y.

Lúc này lại lễ phép. Bách Nhĩ quay đầu liếc hắn, sau đó nhìn qua vài tiểu “đồ đệ” của mình, cuối cùng nói với Cổ “Ngươi dẫn đường cho họ, phải cẩn thận một chút. Ta phần thức ăn cho ngươi.” So với Mạc cùng Giác, y yên tâm với Cổ hơn, thằng bé này không biết có phải vì mất a phụ a mạt hồi quá nhỏ không, mà nó khá mẫn cảm với đạo lý đối nhân xử thế, tuy ít nói, nhưng nó biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Nếu đổi thành Mạc cùng Giác, nói không chừng đi một chuyến này, lúc trở về đã để người ta moi ra cách nhập xuất trận pháp rồi.

Cổ rất vui mừng khi được Bách Nhĩ sai, nó lớn tiếng đáp ứng. Các tiểu thú nhân khác thì thôi, nhưng Mạc cùng Giác lại có chút mất mát, có lẽ là không hiểu sao Bách Nhĩ lại thà gọi một tiểu thú nhân đi chứ không phải bọn hắn.

Bên này Đồ cùng Tát tụ tập các thú nhân chuẩn bị ra ngoài săn thú, các thú nhân trong sơn động đã bắt đầu bưng bát ăn bữa sáng của mình. Bách Nhĩ bảo Bối Cách phần một bát to thịt hầm và củ thứ thứ cho Tiểu Cổ.

Có những thứ một khi đã đi sâu vào lòng thì rất khó thay đổi. Cho dù đã tới đây vài tháng, Bách Nhĩ vẫn duy trì thói quen khi ăn thì không nói chuyện, bản thân y vẫn không nhận ra từ sau khi ăn cơm cùng mọi người, các thú nhân và á thú trong sơn động không khỏi bị y ảnh hưởng, tướng ăn cũng được chú ý hơn nhiều. Nói chung thấy đẹp, nên mọi người cuối cũng cũng bất giác bắt chước theo.

Mặc quần áo da thú, chải tóc chỉnh tề, tư thế ưu nhã, chỉ riêng hai á thú trẻ tuổi trong sơn động học được một ít bề ngoài lời nói cử chỉ của Bách Nhĩ, cộng thêm mặt mũi thanh khiết, mắt sáng cũng mơ hồ đuổi kịp và vượt qua ba đóa hoa trong bộ lạc rồi.

Tối hôm qua rất hỗn loạn, những người khác còn chưa chú ý tới, lúc này ngủ một giấc, lại có chỗ ở yên ổn không sợ dã thú xâm nhập, các á thú trong bộ lạc đều bình tĩnh lại, nhất thời phát hiện sự thay đổi của người trong sơn động. Vô luận già trẻ, nhìn qua đều rất sạch sẽ, khỏe mạnh, cử chỉ thong dong, tự tin, không có một chút bộ dáng đói khổ, lạnh lẽo khi lưu lạc bên ngoài.

Đương nhiên, Bách Nhĩ cũng không hề muốn thay đổi thói quen sinh hoạt của họ, chỉ có thể nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Sau khi tạc ra bồn đá lớn đầu tiên, không phải là dùng để ngâm da thú, mà là tắm rửa. Đây là yêu cầu bức thiết của Bách Nhĩ, bởi vì y chịu đủ cái cảm giác đầu tóc bê bết, mình mẩy dơ dáy rồi. Một cái bồn đá lớn, mọi người trong sơn động thay phiên nhau dùng, cuối cùng chỉ cần rửa sạch là được. Trong mùa tuyết số lần tắm cũng không cần nhiều, nhưng tới mùa mưa, vì Bách Nhĩ luyện thành một phần nội công, không còn sợ lạnh, nên y không dùng bồn đá với mọi người nữa, mà đến thẳng sông tắm.

“Bối Cách, ngươi đang dùng cái gì vậy?” Hóa ra một á thú trong bộ lạc có quan hệ khá tốt với Bối Cách nhìn thấy, phát hiện Bách Nhĩ không chú ý tới bên này, mới lặng lẽ đi tới bên cạnh Bối Cách đang ăn, ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi.

Bối Cách nhìn á thú kia, nuốt hết thức ăn trong miệng, mới nói.

“Là đũa. Ngươi xem, không cần dùng tay bốc, không sợ nóng, còn không làm dơ tay nữa.” Y xòe bàn tay sạch sẽ ra, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo “Là Bách Nhĩ dạy đó. Bách Nhĩ biết nhiều lắm. Hi Nhân, ngươi xem tóc ta nè…” Y nhẫn nhịn cả một đêm muốn được khoe ra của mình, hiện tại người ta vừa hỏi, nhất thời không khống chế được. Y thật sự cảm thấy cuộc sống trong sơn động tốt hơn ở bộ lạc biết bao nhiêu lần, dù mùa tuyết có lúc cũng ăn không đủ no, nhưng mọi người đều vui vẻ, việc mình mình làm, không có ai vô dụng hết, cũng không có ai bỏ rơi ai.

Hi Nhân vươn tay chạm nhẹ vào mái tóc buông sau lưng của Bối Cách, mềm mại, mượt mà, lại không dính dầu, mắt y không khỏi lộ ra tia hâm mộ “Sao có thể làm được vậy? So với Na…” Y do dự một lát, nhìn trộm qua Ni Nhã, Tiêu Kha không biết đang nói gì với Na Nông, rốt cuộc không thể nói ra cái tên kia được “Thật đẹp quá.”

Nhận được lời khen, Bối Cách càng hưng phấn, lập tức buông bát, liền muốn đi lấy lược cho Hi Nhân xem, nhưng lại bị Hải Nô kéo lại “Bối Cách, Bách Nhĩ chưa bao giờ làm việc khác khi đang ăn hết.” Bối Cách nhất thời như bị hắt thau nước lạnh vào mặt, ánh mắt dò xét nhìn qua Bách Nhĩ vẫn đang im lặng ăn, còn có mấy người Giác Mạc vây quanh y cũng im lặng ăn, đành phải đè nén tâm tình vội vàng muốn dẫn bằng hữu đi chia sẻ đồ tốt, mà cười nói với Hi Nhân “Ngươi chờ ta một lát. Ta ăn xong, sẽ dẫn ngươi vào gian da thú của ta xem.”

Hi Nhân sững sờ, nhìn Bối Cách dường như thay đổi, mà khẽ gật đầu. Thật ra hiện tại y muốn hỏi Bách Nhĩ có phải thật sự bị tà linh chiếm không, tại sao những người bên cạnh y đều thay đổi.

Hiện tại thính lực của Bách Nhĩ nhạy bén hơn nhiều, không phải y cố tình nghe lén, thế nhưng tiếng nói chuyện bên đó cứ đứt quãng lọt vào tai y. Khi nghe thấy câu nói của Hải Nô, xém nữa y đã phun thức ăn mới cho vào miệng ra rồi. Đối với chuyện các á thú cùng tiểu thú nhân hữu ý hay vô ý bắt chước mình, y đã sớm biết, thế nhưng không ngờ tới trình độ tẩu hỏa nhập ma thế này. Thực tế, y cảm thấy nơi này không có trói buộc của lễ giáo quy củ, làm gì cũng tùy tâm là được rồi. Y đã quen nên không sửa được, thật không ngờ người khác lại muốn thay đổi cho giống mình. Y đã từng ám chỉ với họ là làm chính mình là tốt rồi, cũng không biết họ không hiểu hay không cho vào tai, mà vẫn làm theo y như trước. Y lại không thể bắt bọn họ, nghiên túc nói, đừng học theo ta, thói quen của ta cũng không có gì tốt đâu. Nói như thế phỏng chừng trong lòng họ cũng không chấp nhận. Lại nói tiếp, ngược lại y hy vọng các á thú có thể mạnh mẽ hơn, dù sao bộ dáng giống nam nhân, lại không thể cả ngày yếu đuối, mỏng manh cần người khác bảo hộ được. Tối thiểu có thân thể cường tráng sinh con cũng an toàn hơn.

Nghĩ tới điều cuối cùng, y đột nhiên có chút ăn không vô, dù sao cơ thể này của y cũng có thể sinh con, đã thế còn từng xảy thai nữa. Trong lòng thầm mắng một câu, y nhanh chóng và hết thức ăn trong bát, liền đi ra ngoài động.

Chỉ mất thời gian ngắn, vài thú nhân đã đánh được bốn con dã thú, đang được Cổ dẫn đường khiêng về. Quả nhiên thú nhân khỏe mạnh có tư cách để kiêu ngạo.

“Bách Nhĩ, chúng ta dùng cái này để đổi chút muối của các ngươi.” Khi thấy Bách Nhĩ, Đồ vác một con cự vĩ thú bỏ xuống trước mặt y, nói.

Muối? Trong lòng Bách Nhĩ vừa động, nhưng y không nhìn về xác thú nằm trên mặt đất, mà nói với Cổ “Ngươi mau đi ăn điểm tâm đi, gọi Nặc ra đây nữa.”

Đồ nhìn y vừa không nói đổi, cũng không nói không đổi, hắn cũng không nóng vội, chỉ kiên nhẫn chờ. Các thú nhân khác không biết y có mạnh miệng đòi nhiều dã thú hơn không, nên cũng chưa rời đi xử lý con mồi. Chẳng bao lâu sau, Nặc liền chống gậy đi ra.

“Muối của chúng ta còn đủ ăn bao lâu?” Ở trước mặt các thú nhân bộ lạc, Bách Nhĩ hỏi Nặc. Nặc khá cẩn thận, việc này chắc có chú ý tới.

“Hai mươi ngày.” Nặc nói. Sau hơn nửa mùa tuyết rơi, được Bách Nhĩ tăng cường huấn luyện, hiện tại họ đã có thể thuần thục đếm từ một tới một trăm.

“Hai mươi ngày, thú triều có thể hết không?”

“Không biết, thú triều đến, trên trời không có mặt trời, không có mặt trăng, nên không ai biết bao lâu hết.” Nặc lắc đầu, lại nghĩ trong lòng, trước kia có ai đếm số như ngươi đâu, sao mà tính ra được. Quả nhiên là không có mặt trời cũng không phải trùng hợp. Bách Nhĩ thầm nghĩ.

“Ngoại trừ bộ lạc Đại Sơn, còn chỗ nào có thể đổi muối không?” Y tiếp tục hỏi, lại không ôm hy vọng quá lớn, bởi vì nếu có nơi tốt hơn, sao bộ lạc phải đi đổi ở nơi xa như vậy.

“Nghe khách thú nói ở phía nam, ngoài rừng rậm cũng có thể đổi được muối.” Lần này trả lời là Đồ, nghe thấy câu hỏi của Bách Nhĩ, hắn đã mơ hồ đoán được tâm tư của đối phương.

Bách Nhĩ nhìn Nặc, Nặc gật đầu chứng thực lời Đồ nói.

“Thú triều lần này, bộ lạc Đại sơn có thể giống bộ lạc chúng ta không?” Nếu Đại Sơn cũng tan, chẳng lẽ bọn họ phải tự đi khai thác mỏ muối?

“Bộ lạc Đại Sơn ở trong sơn động, sơn động của họ rất lớn, bên trong có rất nhiều động nhỏ, nếu thú triều đến, chỉ cần chặn cửa động lớn nhất lại, ra vào bằng cái động nhỏ ở giữa sườn núi là được, chắc không bị tổn thất quá lớn đâu.” Người nói vẫn là Đồ, bởi vì hắn đã từng đi qua bộ lạc Đại Sơn vài lần, nên rất quen thuộc nơi đó.

Trên mặt Bách Nhĩ lộ ra ý cười trào phúng, cũng không biết sao, thế nhưng Đồ lập tức hiểu. Ý của y chính là, bộ lạc khác còn biết tìm nơi có phòng ngự nghiêm mật để ngừa lỡ có có chuyện gì xảy ra, còn bộ lạc các ngươi đã từng trải qua thú triều vậy mà lại không biết.

Sờ mái tóc ngắn như con nhím của mình, Đồ hơi xấu hổ, chuyện phòng ngự bộ lạc, hắn đã nói vài lần với tộc trưởng, nhưng tộc trưởng đều bảo có các thú nhân canh gác, sẽ không có vấn đề lớn gì, hắn cũng hết cách, cũng không thể vượt mặt tộc trưởng đi xây dựng được. Thế nhưng chuyện này đâu có thể nói ra, huống chi mất đi nhiều đồng bạn như vậy, không ai có thể trốn tránh trách nhiệm.

Điểm mạnh của Bách Nhĩ chính là không cần hỏi cũng có thể đoán được uẩn khúc bên trong, y cũng không nói gì, chỉ nói tiếp vấn đề muối “Muốn muối cũng được thôi.” Không đợi trên mặt đối phương lộ ra vui mừng, y đã nói tiếp “Thế nhưng chúng ta không cần con mồi đó làm trao đổi.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Sắc mặt Đồ trịnh trọng, hắn đoán điều kiện của đối phương tuyệt đối sẽ không đơn giản hơn so với việc đánh mấy con dã thú đâu.

“Ngươi có thể làm chủ không? Không cần tộc trưởng đến bàn luận với ta?” Bách Nhĩ không trả lời lập tức.

Đồ nhíu mày, hơi khó chịu mà lại sờ lên mái tóc mình, quay đầu nhìn các thú nhân đi theo sau, cuối cùng hắn gật đầu khẳng định “Có thể, ngươi nói đi.” Trải qua thú triều lần này, địa vị của tộc trưởng đã không còn bằng trước, hắn cũng không muốn giao sinh mệnh của đồng bạn cho lão già không rõ tình cảnh trước mắt mà còn vọng tưởng nắm người khác trong tay nữa.

“Chúng ta muốn đi đổi muối, các ngươi bỏ ra phân nửa nhân thủ.” Hắn đã sảng khoái, Bách Nhĩ cũng sảng khái đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.