Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A

Chương 36: Chương 36





Lúc Thẩm Tiện về đến nhà đã hơn 10 giờ tối, mở cửa ra thì thấy Lâm Thanh Hàn còn ngồi trên sô pha xem TV, Thẩm Tiện hơi mỉm cười, mở miệng nói: "Thanh Hàn, em đang đợi tôi sao?".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái, thản nhiên nói: "Không có, đang xem TV".
Thẩm Tiện đến gần Lâm Thanh Hàn một chút, tò mò nhìn TV, trong TV đang chiếu quảng cáo thực phẩm chức năng cho người già, Thẩm Tiện thắc mắc nhìn Lâm Thanh Hàn, muốn nói lại thôi.
Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, "Phim truyền hình vừa mới hết, chị đang dùng ánh mắt gì nhìn tôi đó?".
"Không có, này không phải là nhìn thử em xem cái gì sao?".

Thẩm Tiện nói, tiện tay cầm ly nước trên bàn, ừng ực uống mấy ngụm nước.
Lúc Lâm Thanh Hàn nhìn qua, muốn ngăn lại đã không kịp, "Đó là ly của tôi!".
Thẩm Tiện uống hết ly nước, nghe Lâm Thanh Hàn nói là ly của em ấy cũng không thấy có gì không đúng, cười cười với Lâm Thanh Hàn, "Cảm ơn Thanh Hàn, vừa lúc tôi khát".
Lỗ tai Lâm Thanh Hàn chậm rãi đỏ lên, mím môi nhìn Thẩm Tiện nói: "Cảm ơn cái gì, lại không phải chuẩn bị cho chị".
Thẩm Tiện cũng thấy được Lâm Thanh Hàn đỏ lỗ tai, tò mò nhích lại gần nhìn nhìn, Thẩm Tiện vừa để sát vào, trên người thượng vàng hạ cám, đủ loại mùi nước hoa chui vào xoang mũi Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn ngửa ra sau, đẩy Thẩm Tiện vài cái, bất mãn nhíu mày nói: "Trên người chị toàn là mùi gì vậy? Khó nghe muốn chết, mau đi tắm đi".

Thẩm Tiện lùi về, giơ cánh tay lên mũi ngửi ngửi, trên người cô đúng là có một loại mùi hương khó ngửi do đủ nước hoa bám vào, còn trộn lẫn mùi khói thuốc, "Đúng là rất khó ngửi, chị đi tắm đây, chị về rồi, em cũng đi ngủ sớm đi".
"Đã nói không phải chờ chị".

Lâm Thanh Hàn bất mãn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, đôi mắt nhìn TV giả vờ không để ý nói: "Đúng rồi, Tiểu Hi của chị sao rồi? Có sao không?".
Thẩm Tiện đã đi đến cửa nhà tắm, nghe Lâm Thanh Hàn nói thì quay đầu lại nói: "Cái gì mà Tiểu Hi của tôi, chúng tôi chỉ là bạn tốt tôi, em ấy được chị em tốt của ẻm đón về rồi, là người mà lần trước em nhìn thấy ở tiệc tối".
"Chị em tốt?".

Lời nói của Thẩm Tiện làm Lâm Thanh Hàn hơi thắc mắc, nhớ đến cảnh tượng lúc gặp Mục Tư Vũ.

"Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật Tiểu Hi, em ấy và cô Mục hình như cãi nhau, khóc rất thương tâm, sau đó tôi gọi điện cho cô Mục, sau khi cô Mục đến Tiểu Hi liền quấn lấy cô ấy, không còn chuyện của tôi nên tôi về".


Thẩm Tiện nói, sau đó bước vào nhà tắm.
Lâm Thanh Hàn tiện tay tắt TV, ngẫm lại lời nói của Thẩm Tiện, theo lời chị ấy thì hai người đó nghe kiểu gì cũng không giống chị em tốt đi?
Hơn mười phút sau, Thẩm Tiện tắm xong bước ra, trên người cũng thay một bộ váy ngủ mới, làn tóc đen dài vẫn còn đang nhiễu giọt, có giọt nước không nghe lời mà trượt dài trên chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Tiện, hai chân thon dài của cô bị váy ngủ che chắn như ẩn như hiện.
Thẩm Tiện vừa lau khô tóc vừa nhìn về phía Lâm Thanh Hàn, "Còn chưa ngủ sao?".
"Ừ, tôi ngủ liền, chị nhớ làm khô tóc rồi hẵng ngủ".

Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái, ánh mắt không tự giác mà ngừng lại ở xương quai xanh trắng nõn của Thẩm Tiện, nhưng rất nhanh lại dời ánh mắt sang nơi khác.
"Ừm, Thanh Hàn ngủ ngon".

Thẩm Tiện cười nói.
Lâm Thanh Hàn không tiếp tục nhìn Thẩm Tiện, bước nhanh về phòng, vừa đi vừa trả lời: "Ngủ ngon".
Sáng sớm hôm sau, sau khi đưa Lâm Thanh Hàn và nhóc con đi học đi làm, Thẩm Tiện liền đến công ty nhỏ của mình, Giang Hi giới thiệu không ít con nhà giàu cho cô quen biết, mấy người này bình thường đều tiêu tiền như nước chảy, vì muốn rũ bỏ danh phá của nên vài người trong số đó muốn Thẩm Tiện giúp họ quản lý tài sản.
Sáng sớm Thẩm Tiện liền ký hợp đồng cùng bốn năm tên phú nhị đại, giúp bọn họ quản lý tài sản, từ đó kiếm được tương ứng tiền công, sau đó cô bố trí vài nhân viên mới quan sát hướng phát triển của thị trường chứng khoán, thu thập tư liệu của một ít công ty có tiềm lực, Thẩm Tiện ngồi trong văn phòng của bản thân, có cảm giác như lúc làm chủ tịch ở đời trước, nhưng có chỗ không giống là đời này, đối với cô mà nói, người nhà càng quan trọng hơn sự nghiệp.
Đến giữa trưa, Thẩm Tiện xem tư liệu mà nhân viên đã sửa sang lại, có vài người đều là lần đầu tiên đi thực tập, tài liệu đã sửa sang cũng không làm Thẩm Tiện vừa lòng, vì thế quyết định ở trong phòng họp mở một khóa huấn luyện cho bốn người.
Giữa trưa, khi đang ở nhà ăn, Lâm Thanh Hàn nhớ đến chuyện trước đó Thẩm Tiện nói ăn cơm trưa lúc 4 giờ chiều, cô muốn gọi điện hỏi Thẩm Tiện một chút, lại sợ bản thân làm chuyện dư thừa, rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn cầm điện thoại gọi cho Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn gọi đến, nói với mấy nhân viên: "Tôi đi nghe điện thoại".
"Thẩm Tiện, chị đang làm gì? Ăn cơm chưa?".
Thẩm Tiện lúc này mới nhìn đồng hồ, vừa rồi cô chỉ lo nói chuyện, hoàn toàn không để ý thời gian, bây giờ đã hơn 12 giờ, "Chưa ăn, vừa rồi mới cho nhân viên mở một khóa huấn luyện, em không nói tôi xém chút đã quên thời gian".
Lâm Thanh Hàn mím môi, dặn dò nói: "Chị không đói bụng người ta cũng đói bụng, đi ăn cơm trước đi, công việc sao quan trọng bằng sức khỏe".
"Ừ, tôi sai rồi, bây giờ đi ăn liền, em cũng nhanh đi ăn cơm đi".

Thẩm Tiện cười cười trả lời, giọng nói không tự giác mềm xuống, nhớ tới đời trước cô chỉ một lòng nhào vào công việc, không ăn cơm đúng giờ cũng là chuyện thường, chỉ có thư ký nhắc nhở cô một chút, cô còn không thèm nghe.

Lại nói vài câu với Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện mới buông điện thoại xuống, "Được rồi, sáng nay đến đây thôi, chậm trễ thời gian ăn trưa của mọi người, cơm trưa tôi mời, chúng ta đi ăn trước".
Lúc này bốn nhân viên mới nhẹ nhàng thở ra.
"Cảm ơn sếp".

Tống Mẫn cười nói cảm ơn, vài người khác cũng sôi nổi nói theo.
Thẩm Tiện cười cười nói: "Không có gì, gần đây có một nhà hàng bán món cay Tứ Xuyên cũng không tệ, trưa nay chúng ta đi qua đó ăn được chứ?".
"Dạ được, giám đốc quyết định đi, tụi em sao cũng được".
Lúc xuống lẩu, Tống Mãn và Viên Trân Trân nhỏ giọng tâm sự:
"Vừa rồi là ai gọi cho giám đốc vậy? Giám đốc còn nói tôi sai rồi?".

Tống Mẫn là một người thường, hơi tò mò ôm cánh tay Viên Trân Trân hỏi.
"Không biết, cũng không biết giám đốc có bạn trai hay bạn gái gì chưa?".

Viên Trân Trân đỏ mặt nói.
"Đúng rồi, Trân Trân cậu là Omega, có ý gì với giám đốc không? giám đốc còn trẻ như vậy, đáng đầu tư nha".

Tống Mẫn cười, trêu chọc Viên Trân Trân.
Viên Trân Trân đỏ mặt, đẩy Tống Mẫn một chút, thấp giọng nói: "Cậu đừng nói bậy, giám đốc là cấp trên của chúng ta".
"Cấp trên cũng có thể là bạn gái nha, nỗ lực nỗ lực nha".

Tống Mẫn cười trêu ghẹo.

Nhà hàng Thẩm Tiện chọn ở trong trung tâm đối diện với office building, ăn cơm xong, đến chiều có thể về tiếp tục làm việc ngay.
Thẩm Tiện chọn một phòng riêng, chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được bưng lên, vì buổi chiều còn phải làm việc, Thẩm Tiện chỉ gọi nước trái cây và mấy loại nước giải khát, không có rượu.
Sau khi ăn xong, mọi người và Thẩm Tiện cũng dần quen thuộc hơn, Tống Mẫn nhìn nhìn Viên Trân Trân lại nhìn nhìn Thẩm Tiện, cười hỏi Thẩm Tiện: "Giám đốc, chị có bạn trai bạn gái gì chưa?".
Thẩm Tiện lắc đầu, cô chỉ có Thanh Hàn và nhóc con, làm gì còn có bạn trai bạn gái gì khác, "Không có, nhưng mà con gái tôi đã được ba tuổi rưỡi".
"Giám đốc, chị lại nói giỡn".

Tống Mẫn còn tưởng rằng Thẩm Tiện nói chơi, bị Thẩm Tiện chọc cười.
"Sao có thể nói giỡn, chờ hôm nào tôi mang con đến cho mọi người nhìn thử".

Thẩm Tiện nhớ đến nhóc con, khóe môi không tự giác mỉm cười.
Tống Mẫn và mọi người vẫn cảm thấy Thẩm Tiện đang chọc cười bọn họ, vì thế cũng không quá để ý.
Bên kia, Lâm Thanh Hàn vừa buông điện thoại xuống, Hàn Nhụy liền chụm lại nhiều chuyện, "Thanh Hàn, chị gọi điện thoại cho Thẩm Tiện sao? Hai người có phải là...."
Lâm Thanh Hàn ăn một chút, đánh gãy lời nói của Hàn Nhụy: "Không phải, hôm qua 4 giờ chiều chị ta mới ăn cơm, tôi sợ chị ta đói đến bệnh, tôi nhòm ngó chị ta một chút".
"Được, chị cứ mạnh miệng đi, vừa rồi lúc gọi cho Thẩm Tiện, không biết ai mỉm cười cả buổi".

Hàn Nhụy cười nói, Lâm Thanh Hàn giống như bây giờ cô cũng rất vui vẻ, trước đó Lâm Thanh Hàn luôn cho người ta cảm giác chị ấy cái gì cũng nghẹn trong lòng, bây giờ Thẩm Tiện thay đổi, trạng thái của Lâm Thanh Hàn cũng tốt hơn trước kia không ít.
"Tôi và chị ấy chỉ có mối liên hệ là Điềm Điềm, mới không có cái gì khác".

Lâm Thanh Hàn nhìn Hàn Nhụy một cái, lẩm bẩm nói.
"Có cái gì khác hay không cũng chỉ có hai người tự biết".
Lâm Thanh Hàn bị trêu ghẹo cũng không tức giận, bình tĩnh ăn cơm trưa của cô.
Buổi chiều, Thẩm Tiện bàn giao xong công việc với mấy người Tống Mẫn, cô chuẩn bị đi tiệm vàng, cô vẫn luôn bận tâm chuyện vòng tay, tuy Phương Tĩnh Lan chưa bao giờ nhắc tới chuyện này trước mặt cô, nhưng Thẩm Tiện biết nguyên thân làm việc này tổn thương Phương Tĩnh Lan rất nhiều, cho dù bây giờ cô mua được một chiếc khác giống y đúc chiếc vòng trước đó nhưng cuối cùng cũng không phải chiếc vòng tay cũ.
Thẩm Tiện cũng không nhớ được hình dạng cụ thể của chiếc vòng, đành phải xin hệ thống giúp đỡ.
"Vâng thưa ký chủ, hệ thống có thể cung cấp ảnh chụp vòng tay cho ký chủ nhưng yêu cầu chi trả một ngàn đồng phí rà quét, ký chủ có yêu cầu cung cấp ảnh chụp không?".

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Thẩm Tiện.

Được rồi, cô liền biết hệ thống rất biết kiếm tiền, chuyển cho hệ thống một ngàn đồng, trong túi xách xuất hiện một tấm ảnh hình chiếc vòng tay, Thẩm Tiện đi đến tiệm vàng mà Phương Tĩnh Lan mua chiếc vòng kia, đưa ảnh chụp cho nhân viên trong tiệm.
"Xin chào, trong tiệm hiện tại không có vòng tay mà cô yêu cầu, nhưng cô có thể đặt hàng, trong xưởng có sẵn khuôn đúc".

Nhân viên giải thích.
"Được, phía trong vòng có thể giúp tôi khắc một chữ Phương không? Ở ngay chỗ này".

Thẩm Tiện nói, đưa ảnh chụp cho nhân viên trong tiệm nhìn.
"Có thể thưa cô, nhưng đại khái cô phải chờ nửa tháng sau, còn phải đưa trước 5000 đồng tiền đặt cọc, cô có đồng ý không?".
"Được".

Thẩm Tiện để ảnh chụp lại cho nhân viên trong tiệm, đi quầy thu ngân chuyển 5000 đồng, sau khi ra khỏi tiệm vàng, Thẩm Tiện đi ngân hàng mở một tài khoản, chuyển vào đó 100 ngàn, cô nghĩ tiền này coi như là học phí của nhóc con, Thanh Hàn hẳn là sẽ chịu nhận đi?
Buổi tối, sau khi dỗ Thẩm Điềm ngủ rồi, Lâm Thanh Hàn đi ra phòng khách ngồi.
Trước kia đều là sau khi Thẩm Điềm ngủ, Lâm Thanh Hàn cũng ngủ theo, mấy hôm nay sau khi con gái ngủ Lâm Thanh Hàn lại đi phòng khách ngồi xem TV một chút mới đi ngủ, Thẩm Tiện cũng ở trong phòng khách, có khi là ngồi ôm máy tính làm việc, có khi là cùng Lâm Thanh Hàn xem TV một chút, hai người giống như cũng tạo thành thói quen.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn đi ra, cầm thẻ ngân hàng trên bàn trà lên, nói với Lâm Thanh Hàn: "Thanh Hàn, trong này có 100 ngàn, trước đó đều là em một mình nuôi Điềm Điềm, con là con của hai người, tôi cũng phải bỏ tiền bỏ công mới đúng, hơn nữa làm ăn có lời có lỗ, tôi nghĩ là vẫn nên để riêng một phần làm tiền học của con ra trước".

Nói xong, Thẩm Tiện nhét thẻ vào tay Lâm Thanh Hàn, trong lòng cô hơi thấp thỏm, chỉ sợ Lâm Thanh Hàn không chịu nhận.
Lâm Thanh Hàn nhìn tấm thẻ vài lần, cuối cùng vẫn nhận lấy, "Ừm, tôi giữ giùm Điềm Điềm trước, Thẩm Tiện, tôi..." Lâm Thanh Hàn tạm dừng vài giây, tiếp tục nói: "Điềm Điềm không trông cậy chị có thể giàu sang phú quý gì đó, chị có thể giống như bây giờ, gia đình bình yên là tốt rồi".
"Ừm, tôi biết, tôi sẽ không làm Điềm Điềm và Thanh Hàn lo lắng".

Thẩm Tiện cười nói, hai mắt bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện nhìn cô chằm chằm, liếc Thẩm Tiện một cái, "Là Điềm Điềm lo cho chị, không phải tôi".
Nói xong trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, đứng dậy, đi về phòng ngủ.
Thẩm Tiện nhìn bóng dáng Lâm Thanh Hàn, khóe môi mỉm cười không ngừng.

Thanh Hàn cũng lạ, quan tâm cô cứ việc nói thẳng, đều là chị em tốt với nhau, có gì đâu mà ngại? Còn phải mượn danh nhóc con, nhưng không sao, trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn con số đã từ 5 biến thành 10..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.