Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

Chương 47: C47: Tôi không ngại




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Editor: Panacea

Chương 47.

Nhà họ Lưu rất chú trọng lễ thành niên của Lưu Tề Huy. Ngoài việc lấy danh nghĩa của Lưu Tề Huy để phát thiệp mời cho thế hệ trẻ, họ còn dùng danh nghĩa của nhà họ Lưu để mời gia chủ của các gia tộc quyền thế. Thật ra bọn họ làm vậy là để trá hình tuyên bố Lưu Tề Huy chính là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Lưu.

Đương nhiên, nhà họ Thẩm cũng có tên trong danh sách khách mời. Vào ngày sinh nhật của Lưu Tề Huy, ba Thẩm mẹ Thẩm cũng đi đến nhà cũ của gia tộc họ Lưu cùng với Thẩm Trình Miên.

Chiếc xe vụt nhanh ra khỏi thành phố, bỏ lại phía sau những con đường dài sầm uất. Qua hai tiếng, sau khi xe của họ đi qua rất nhiều cổng thành, cuối cùng cũng dừng lại trước một biệt thự được xây dựng tách biệt, bao phủ trong một bầu không khí rất cổ kính.

Sau khi xuống xe, một người giúp việc lập tức bước đến đón tiếp. Vì người lớn và trẻ con không ở chung sảnh tiếp khách nên sau khi chào hỏi ba Thẩm mẹ Thẩm, Thẩm Trình Miên đi theo người giúp việc đến nơi dành cho thế hệ sau của các gia tộc. Trên đường đi, cậu lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn mà Lưu Tề Huy đã gửi sáng nay, hắn đã dặn dò rằng khi Thẩm Trình Miên tới thì lập tức nhắn cho hắn.

Thẩm Trình Miên mới vừa bước chân vào cửa sảnh tiếp khách đã bắt gặp Lưu Tề Huy đi ra từ bên trong. Hắn nhìn thấy cậu thì mỉm cười bước đến, "Trình Miên."

"Sinh nhật vui vẻ nhé Tề Huy." Thẩm Trình Miên cười nói.

Hai người cùng nhau đi vào. Thẩm Trình Miên phát hiện ra rằng lúc này trong sảnh tiếp khách đã có rất nhiều người, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc, đều là những người cậu từng gặp ở trường. Nhưng khác với khi ở trường, hôm nay mọi người đều ăn diện rất trau chuốt. Mấy nam sinh còn đỡ, chỉ thay từ đồng phục học sinh sang âu phục, nhưng bên các nữ sinh lại đa dạng hơn nhiều, họ không chỉ ăn mặc lộng lẫy mà còn trang điểm rất tỉ mỉ. Nhưng điều giống nhau ở đây là tất cả mọi người, bất kể nam hay nữ, đã không còn mang lại cảm giác của những học sinh cấp ba như trước nữa, từng cái giơ tay nhấc chân của họ đều trông cực kì chín chắn, trưởng thành.

Lưu Tề Huy dẫn Thẩm Trình Miên đến khu vực sảnh phụ ở phía đông: "Thiên Diệu đã tới rồi, tôi cố ý dành riêng chỗ này cho các cậu đó."

Sảnh phụ và sảnh chính được phân cách bởi một kệ sách cao khoảng nửa bức tường, phía trên kệ sách đặt vài chậu cây xanh, vừa hay dùng để ngăn cách hai sảnh với nhau.

Thẩm Trình Miên vòng qua kệ sách nhưng không nhìn thấy ai, cậu nghi ngờ nói: "Thiên Diệu đâu?"

Lưu Tề Huy nhìn nhìn phía sau, hắn chỉ về phía sảnh chính, mỉm cười trả lời: "Ở đằng kia kìa, cậu đừng quan tâm cậu ta làm gì, cậu ta quen với mấy trò này rồi, đang bận trêu hoa ghẹo nguyệt ấy mà."

Thẩm Trình Miên nhìn theo hướng hắn đang chỉ, quả nhiên nhìn thấy Lý Thiên Diệu, trong tay anh cầm một ly rượu vang đỏ, đang nở nụ cười trò chuyện cùng hai cô gái đứng bên cạnh.


Lưu Tề Huy vẫy tay gọi một người phục vụ đến, hắn nói với Thẩm Trình Miên: "Tôi biết trước giờ cậu không thích mấy dịp đông người thế này. Tầng hai có phòng nghỉ, tôi có dặn sẵn vài phòng cho các cậu rồi, nếu cậu mệt cứ bảo anh ta dẫn cậu lên. Bây giờ vẫn còn khá lâu mới đến lúc chính thức bắt đầu, chút nữa cắt bánh kem cậu nhớ có mặt là được, nếu không thì tiệc sinh nhật của tôi không còn ý nghĩa gì nữa rồi."

Nói xong câu cuối cùng, Lưu Tề Huy chớp mắt nhìn Thẩm Trình Miên.

Hắn chuẩn bị rất chu đáo, Thẩm Trình Miên cười nói: "Yên tâm đi, tôi nhớ rồi mà."

Cậu lại nói thêm: "Cậu đi nhanh đi, không cần lo cho tôi đâu."

Lưu Tề Huy nở nụ cười, gõ nhẹ một chai rượu trên bàn, "Biết cậu không uống được rượu, loại rượu này có nồng độ cồn rất thấp, có thể coi như nước giải khát, chuẩn bị riêng cho cậu đó, chu đáo không?"

Cả nguyên chủ lẫn Thẩm Trình Miên đều không biết uống rượu. Sau khi nghe được lời nói của hắn, cậu chân thành nói: "Đúng là anh em của tôi mà."

Ánh mắt Lưu Tề Huy khẽ lay động, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, đang định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên rung khẽ một tiếng, hắn nhìn thoáng qua màn hình: "Dục Tiêu với Đại Huy đến rồi, tôi ra đón bọn họ."

Nghe thấy Hoắc Dục Tiêu đã đến, Thẩm Trình Miên đứng lên, "Đi cùng đi."

Tất nhiên là việc cậu muốn đi cùng cũng không có vấn đề gì cả, Lưu Tề Huy gật đầu.

Hai người vừa bước ra khỏi sảnh tiếp khách đã nhìn thấy Triệu Tử Huy nhào đến. Y đấm vào vai Lưu Tề Huy, nói: "Chúc mừng sinh nhật nhé nhân vật chính!"

Lưu Tề Huy vỗ vai y, cười nói: "Tới rồi thì vào trước đi."

Khi hai người đang nói chuyện, Thẩm Trình Miên nhìn thẳng về phía trước, vừa lúc thấy Hoắc Dục Tiêu đang đi về hướng này, ánh mắt Thẩm Trình Miên bỗng khựng lại trong chốc lát.

Trong kí ức của nguyên chủ có rất nhiều cảnh Hoắc Dục Tiêu mặc âu phục, nhưng khi nhìn thấy tận mắt tất nhiên sẽ có cảm giác mãnh liệt hơn nhiều. Bộ vest chỉnh tề tôn lên thân hình cao ráo thẳng tắp của thiếu niên một cách hoàn hảo, biến cảm giác áp bức căng thẳng mà Hoắc Dục Tiêu thường đem đến cho người khác thành sự bí ẩn thâm trầm, kết hợp với đôi mắt đen như mực lại càng tăng thêm chút sức hút thần bí.

Không hiểu sao, lúc nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu như vậy, Thẩm Trình Miên đột nhiên có suy nghĩ rằng kiểu trang phục trưởng thành như thế này trông hợp với Hoắc Dục Tiêu hơn nhiều.

Chắc là sự chững chạc thường ngày của Hoắc Dục Tiêu đã để lại cho cậu một ấn tượng quá sâu sắc.


Trong mắt Thẩm Trình Miên tràn ngập sự vui vẻ, cậu bước về phía trước, "Anh Dục ơi."

Khi nhìn thấy cậu, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu cũng bất giác chậm lại: "Đến bao lâu rồi?"

"Tôi cũng mới đến thôi à." Thẩm Trình Miên nói.

Lưu Tề Huy nhìn bọn họ, kêu lên: "Đi vào trước đã nào."

Bọn họ cùng đi vào bên trong. Vừa bước vào, Triệu Tử Huy lập tức chạy đến vỗ vai Lý Thiên Diệu, kéo anh vào sảnh phụ.

"Hôm nay là ngày của anh Tề, cậu chạy lung tung làm gì chứ?"

Lý Thiên Diệu trợn trắng mắt: "Tề Huy cũng đã nói gì tôi đâu, còn nữa, các cậu đến muộn thế này mà còn cấm tôi đi giết thời gian hả?"

"Bây giờ chúng ta cũng đông đủ rồi, trước tiên phải chúc mừng cái đã." Triệu Tử Huy nói xong, mỉm cười cầm lấy một ly rượu từ trên khay của người phục vụ bên cạnh, "Nào, chúc nhân vật chính ngày hôm nay của chúng ta sinh nhật tuổi 18 vui vẻ."

Trước giờ Triệu Tử Huy luôn là người biết cách làm nóng bầu không khí, những người khác cũng lập tức cầm ly rượu lên. Người phục vụ bên cạnh Thẩm Trình Miên đang bưng loại rượu mà lúc nãy Lưu Tề Huy nói là hắn chuẩn bị riêng cho cậu nên cậu cũng tự tin cầm một ly lên, nhưng vừa cầm lấy ly rượu, Thẩm Trình Miên đã nghe Hoắc Dục Tiêu nghiêng người hỏi: "Có uống được không?"

Tất nhiên những người ở đây đều biết rõ tửu lượng của nguyên chủ, Triệu Tử Huy cũng nhìn cậu, y nói: "Trình Miên, hay là cậu uống nước giải khát đi? Bọn tôi đều biết rõ tửu lượng của cậu mà, anh Tề cũng sẽ không nói gì đâu, có lòng là được rồi."

Thẩm Trình Miên chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Lưu Tề Huy cười cười giải thích thay cậu: "Yên tâm đi, loại rượu này có nồng độ cồn rất thấp, chuẩn bị riêng cho Trình Miên đó."

Triệu Tử Huy dựng một ngón tay cái cho Lưu Tề Huy, "Người trưởng thành có khác, cái này cũng nhớ rõ, thật là chu đáo quá đi."

Lưu Tề Huy nở nụ cười nhìn về phía Thẩm Trình Miên, hắn đang định mở miệng, lại đột nhiên nhìn thấy gì đó, khóe miệng cứng đờ, không thốt ra được lời nào.

Thẩm Trình Miên cũng hơi sửng sốt, bởi vì Hoắc Dục Tiêu đột nhiên cúi người xuống, nắm lấy cổ tay cậu, nhấp một ngụm trong ly rượu trên tay cậu.


Hơi ấm từ lòng bàn tay Hoắc Dục Tiêu truyền đến từ cổ tay đang bị nắm chặt. Lúc Hoắc Dục Tiêu cúi người xuống còn hơi phảng phất một mùi hương nước hoa nam rất dễ chịu, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng chất lỏng trong ly rượu nhuộm ướt đôi môi nhạt màu của Hoắc Dục Tiêu trong một khoảng cách rất gần.

Mấy người đang đứng trong sảnh phụ hiện tại đều khá thân với Hoắc Dục Tiêu. Ai cũng biết trước giờ Hoắc Dục Tiêu luôn giữ thái độ lãnh đạm, cách xa người khác một ngàn dặm, so với tác phong làm việc trước đây của hắn, hành động này gần như có thể coi là thân mật.

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm cả sảnh phụ trong chốc lát.

Hoắc Dục Tiêu dường như không hề quan tâm người khác nghĩ gì về hành động của mình, hắn uống một ngụm rượu rồi buông cổ tay Thẩm Trình Miên ra, đối diện với ánh mắt của cậu, hắn khẽ gật đầu: "Có thể."

Thẩm Trình Miên lập tức hiểu ra Hoắc Dục Tiêu đang thử rượu trước cho mình. Mặc dù cậu đã tin tưởng Lưu Tề Huy từ đầu rồi, nhưng khi thấy Hoắc Dục Tiêu gật đầu, cậu vẫn có cảm giác an tâm hơn.

Người đầu tiên tỉnh táo lại là Triệu Tử Huy, "Trình Miên có hẳn hai chứng nhận an toàn từ anh Dục với Tề Huy luôn đó, cậu có thể yên tâm uống rồi ha."

Thẩm Trình Miên hoàn hồn, thấy bọn họ đều đang nhìn mình, cậu đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ vì tửu lượng của mình quá kém. Thẩm Trình Miên lập tức kéo lại chủ đề về Lưu Tề Huy, nâng ly hướng về phía hắn: "Vậy thì ly này dành cho Tề Huy, chúc Tề Huy sinh nhật vui vẻ."

Nghe cậu nói vậy, những người khác cũng ném chuyện vừa rồi sang một bên, sôi nổi nâng ly.

Chỉ có Lưu Tề Huy, người đang là trung tâm của chủ đề, đưa mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên, khẽ cau mày.

Hoắc Dục Tiêu lắc nhẹ chiếc ly chân cao (*) trong tay, vẻ mặt hắn thờ ơ lãnh đạm, như thể không hề nhận ra ánh mắt của Lưu Tề Huy, chỉ khi hắn nhấp một ngụm rượu thì khóe miệng mới khẽ nhếch lên như đang khinh thường.

(*) Ly chân cao: Ly trong ảnh là ly để uống sâm banh, còn ly mấy ổng uống chính xác là loại ly nào thì tôi cũng không biết, nhưng đại khái là ly có chân cao thế này nè



Lúc đặt ly rượu xuống, bầu không khí đã thoải mái hơn nhiều. Có Triệu Tử Huy ở đây thì không cần lo sẽ bị nhàm chán, mọi người cùng trò chuyện trong chốc lát, sau đó Lưu Tề Huy liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: "Tôi còn vài chuyện phải làm, các cậu cứ nói tiếp đi, có yêu cầu gì thì cứ gọi người phục vụ đi lấy."

Triệu Tử Huy nói: "Cậu yên tâm đi nhanh đi, không cần lo cho bọn tôi."

Sau khi Lưu Tề Huy rời đi, Triệu Tử Huy và Lý Thiên Diệu cũng không ngồi một chỗ nữa. Thật ra mặc dù gọi là tiệc sinh nhật, nhưng tổ chức với quy mô như thế này thì chỉ có thể là tiệc giao lưu quan hệ trá hình mà thôi. Thẩm Trình Miên nhìn hai người thoải mái đi lại giữa đám đông, cảm thấy rất may mắn khi người mình xuyên vào là nguyên chủ, cậu không cần phải ép bản thân đi duy trì những mối quan hệ thật thật giả giả này.

Thẩm Trình Miên thở dài trong lòng, tay vô thức cầm ly rượu lên. Cậu khá thích mùi vị loại rượu mà Lưu Tề Huy chuẩn bị, vừa hay nồng độ cồn lại rất thấp, lúc nãy cậu cũng không nhịn được nên đã uống thêm vài ngụm.

Nhưng lúc này, Thẩm Trình Miên vừa mới nâng ly lên đã bị Hoắc Dục Tiêu cản lại.

"Rượu nồng độ thấp cũng sẽ say nếu như uống quá nhiều." Hoắc Dục Tiêu nhỏ giọng nhắc nhở.


Thẩm Trình Miên nghe xong lời này cũng không dám uống nữa, cậu bất đắc dĩ đặt ly rượu xuống rồi ho nhẹ, rụt rè đáp lại: "Thật ra tửu lượng của tôi cũng không tệ vậy đâu..."

Hoắc Dục Tiêu nhướng mày.

"...Tệ bình thường thôi, không phải cực kì tệ đâu, đỡ hơn cực kì tệ một xíu..." Thẩm Trình Miên bổ sung.

Hoắc Dục Tiêu đứng nghe cậu ngụy biện, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn bỏ bàn tay đang ngăn ly rượu của Thẩm Trình Miên xuống: "Một ngụm cuối cùng."

Thẩm Trình Miên lập tức vui vẻ ra mặt, nâng ly rượu lên uống thêm một ngụm.

Uống xong, Thẩm Trình Miên vẫn hơi thòm thèm, hơn nữa cũng không hề cảm thấy có dấu hiệu say rượu gì cả. Cậu liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu, đang định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì Hoắc Dục Tiêu đã nhìn cậu, "Muốn uống nữa à?"

Thẩm Trình Miên gật đầu, cậu nhìn thẳng vào Hoắc Dục Tiêu, không hề chớp mắt lấy một cái, cố gắng dùng một ánh mắt cực kì chân thành để chứng minh lời mình nói là thật, "Lần này thật sự là ngụm cuối cùng đó, tin tôi đi."

Đây là vẻ mặt cố ý lấy lòng không hề che giấu chút nào. Đối diện trực tiếp với ánh mắt của cậu, trong lòng Hoắc Dục Tiêu hơi lay động. Cho dù là Thẩm Trình Miên lúc bình thường nhìn hắn như thế, hắn cũng chưa chắc có thể kiên quyết từ chối, huống chi hôm nay Thẩm Trình Miên còn trông cực kì cuốn hút.

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu đảo một vòng, cuối cùng hắn vẫn khẽ gật đầu một cái.

Khóe miệng Thẩm Trình Miên cong lên, cậu vui vẻ nở nụ cười, "Cảm ơn anh Dục!"

Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu uống một ngụm rượu xong, lần này hắn không cho cậu cơ hội mở miệng nữa, khi cậu vừa đặt ly xuống thì hắn cầm lên uống một hơi cạn sạch.

Thẩm Trình Miên vốn đang muốn dùng lại thủ đoạn cũ bỗng bị dọa cho hết hồn. Cậu nhìn đi nhìn lại ly rượu đã trống không vài lần, nhưng cuối cùng chỉ nghẹn được một câu: "Ly rượu đó tôi đã uống rồi mà."

Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn cậu, khóe miệng hắn khẽ cong lên, "Tôi không ngại."

Hơn nữa, tất nhiên là Thẩm Trình Miên đã quên, nhưng hắn là người đầu tiên uống ly rượu này.

[Tác giả có điều muốn nói]

Thẩm Trình Miên:...

Lời editor: Cảm ơn lời chúc của tất cả mọi người nhé, tôi thật sự rất vui, nhưng tôi thi rớt rồi ạ =)))) huhu



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.