[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 164: Thái hậu pk Quốc sư (12)




Ánh đèn dầu soi tỏ dòng chữ trên giấy, là kiểu chữ của nam nhân vừa mang nét phóng khoáng lại hữu lực nghiêm cẩn.


Vân Phượng ngồi phê tấu chương, thỉnh thoảng dựa theo ánh đèn nhìn đến thân ảnh của nàng trong màn trướng, nàng vẫn nằm đó lặng yên hơi thở đều đặn chỉ giống như say ngủ.


Nhíu nhẹ lông mày, hắn là suy nghĩ đã 3 tháng trôi qua kể từ ngày nàng trúng độc Miêu tộc, cho dù bao nhiêu chuyện xảy ra, nàng vẫn trước sau chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại, điều này khiến cho lòng hắn như có một con sâu không ngừng càn quét đục khoét.


Vì sao rõ ràng độc trong người nàng đã không còn, nhưng cớ vì sao nàng vẫn chưa tỉnh lại...


Vân Phượng thở dài hạ bút, hắn bước về phía giường, nằm xuống bên cạnh nàng khẽ ôm chặt nàng giống như làm vậy sẽ khiến hắn tăng thêm cảm giác an toàn, sẽ khiến hắn thôi suy nghĩ cũng thôi lo sợ.


Hắn chắc chắn rằng nàng sẽ tỉnh nhưng hắn không biết được thời điểm đó là khi nào, hắn muốn mau chóng được ôm nàng được bên nàng được ngắm nhìn dung nhan hoạt bát sinh động của nàng.


Hắn không còn thời gian nữa rồi, quá lâu...hắn sắp không thể ngăn cản "nó" nữa rồi...


-----------------


Chiếp chiếp, Hoa Y bị ánh năng xuyên qua khe cửa khiến tỉnh giấc.


Hoa Y mơ màng mở mắt, đập vào mặt là khuôn mặt Vân Phượng gần trong gang tấc, hắn đang ôm nàng!


Nàng nở nụ cười, vốn muốn nhúc nhích đôi tay lại cảm giác tê liệt kinh khủng, giống như đôi tay không còn nghe theo sự điều khiển của nàng nữa vậy, có lẽ đây là di chứng của việc nằm trên giường quá lâu.


Hoa Y miệng liền méo xệch, thôi xong rồi nàng bây giờ căn bản với người liệt gần như giống nhau, chân cũng không cử động được a...!


Bi thương dâng lên như một dòng sông, nàng liền không chú ý nam nhân bên cạnh vốn đã tỉnh, ánh mắt không chớp chăm chú nhìn nàng.


Khi Hoa Y cảm nhận ngón tay hình như bắt đầu hoạt động thì cũng là lúc vòng tay bên eo siết chặt nàng, siết đến mức nàng có chút đau, ánh mắt tức giận lườm hắn


"Mẹ nó, chàng vừa dậy liền muốn siết chết ta sao!!!"
Vân Phương lúc này ánh mắt mới thả lỏng, miệng nở nụ cười kéo theo khoé mắt cong cong nhìn đặc biệt giống với hồ ly.


"Đây là trừng phạt nàng, cái tội bắt ta đợi lâu như vậy"


Hoa Y tức giận hút khí nhưng cũng không nói lại được hắn đích thực là nàng sai trước, cũng đành tỏ vẻ lườm nguýt coi như không để ý đến hắn.


Vân Phượng ý cười càng sâu, cả khuôn mặt đều trở nên thư giãn hài hoà đâu còn dáng vẻ lạnh lẽo sát phạt thường ngày giờ trong mắt hắn chỉ đọng lại cưng chiều cùng chất chứa vô vàn tình cảm thương nhớ.


Hoa Y thấy hắn chỉ cười cười, nhìn có chút ngu ngốc, cô liền cũng không so đo với hắn căn bản là hắn chịu thiệt, cô lần này cũng hơi mạnh tay một chút, vì để ép hắn đứng về phía mình mà mang luôn mạng sống ra, cho dù cô đã mua dược phẩm trong cửa hàng của 6996 nhưng hắn căn bản không biết điều này hơn nữa...mặc dù hôn mê nhưng tiềm thức của cô vẫn biết được toàn bộ sự việc xảy ra ngay cả việc hắn truyền tiên lực cho cô...


Hắn không phải là người thường!!!


Đây là kết luận có lẽ ngay cả nguyên chủ...không thậm chí cả Hoàng đế cũng có lẽ không biết.


Mặc dù vậy việc hắn không phải người thường càng khiến cô có dự cảm không lành, suy cho cùng phó bản đã từ tranh đấu cung đình trở thành thần tiên phàm nhân âu không phải là điều tốt.


Vân Phượng không biết được suy nghĩ phức tạp trong lòng Hoa Y lúc này, hắn chỉ nhìn thấy bộ dáng đăm chiêu, ngốc ngốc đáng yêu của nàng, lòng không tự chủ được cũng đã đặt đôi môi mình lên đôi môi của nàng.


Hắn nhẹ hôn, nụ hôn thành kính, nhẹ nhàng, miên man giống như nhung nhớ, cùng đau xót, cùng yêu thương và thêm một loại cảm xúc khó nói thành lời.


Hoa Y bị hắn hôn liền bỏ dở dòng suy nghĩ, phối hợp theo tiết tấu của hắn, dần dần từ dịu dàng trêu chọc song không biết thế nào lại ngày càng nóng bỏng cuồng nhiệt.


Cho đến khi áo ngoài của nàng đã bị hắn cởi ra, bàn tay không hề khách khí du tẩu trên người nàng Hoa Y mới dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn hắn.


"Vừa mới tỉnh dậy chàng đã muốn ăn sạch ta?"


Vân Phượng đôi mắt hẹp dài như có ý cười nhìn nàng, khuôn mặt đặc biệt cùng lời nói nghe ra rất chính nhân quân tử


"Ta đây là đang lấy lại chút phúc lợi 3 tháng qua thôi"


Hoa Y cạn lời, nàng thật không ngờ Quốc sư đại nhân nhìn thấy nàng là chạy lại có thể phun ra mấy lời vô sỉ như vậy, đã lưu manh lại còn là lưu manh có học thức?


Rốt cuộc sau khi nàng bị cởi sạch chỉ còn lại độc một cái yếm vàng trên người nàng liền hiểu có lẽ ngày xưa nàng đã đánh giá sai hắn rồi, hắn đây là được liệt vào hàng thổ phỉ chứ đâu còn là lưu manh nữa, hành động nhanh đến mức độ này khiến nàng cũng đờ ra không phản ứng kịp.


Vân Phượng cười nhìn nàng ngốc lăng, khuôn mặt như gặp đả kích lớn, hắn cúi xuống chuyên tâm bóc mở món quà của chính mình, ngày này hắn vốn đợi đã lâu, ngày mà nàng chính thức ở bên hắn, chính thức là của hắn chỉ như vậy hắn mới có thể yên tâm được, chí ít hắn có thể tự lừa dối mình rằng nàng sẽ không quên hắn cho dù 10 năm hay 20 năm nàng đều sẽ khắc ghi bóng hình hắn, cũng khắc ghi người nam nhân đầu tiên của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.