Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét

Chương 32: 32: Suýt Nữa





Cuộc chơi bắt đầu, mọi người làm theo lời phân phó của cô trước khi dẫn tiểu đội 4 đi anh khẽ xoa đầu cô.

- Cẩn thận -
Gương mặt đang nghiêm nghị bỗng chốc mỉm cười gật đầu với anh.

Theo chỉ dẫn của cô mọi người cúi thấp người di chuyển cẩn thận không để phát ra âm thanh lớn.

- Bạn gái đội phó sao lâu quá chưa có động tĩnh? - một cộng sự hỏi.

Bằng
Ngay lập tức có tiếng súng vang lên, một cộng sự của cô ngã xuống giả chết, cô lườm người cộng sự bên cạnh như muốn nói đấy vừa lòng cậu chưa?
Người cộng sự cũng áy náy nhìn cô, cô không nói gì ra hiệu cho mọi người tấn công.

Thân thủ nhanh nhẹn cô núp sau những thùng xăng rỗng tấn công, đối đầu với cô là người do Trác Vỹ trực tiếp chỉ huy.

- Tiểu Sở à, có gì cho anh xin lỗi nhé trên chiến trường chúng ta không thể nói đến tình nghĩa - Trác Vỹ nói.

Vừa nói xong một viên đạn bay đến xược qua mặt Trác Vỹ, là cô muốn cảnh cáo hắn đấy.

" Đã biết chiến trường không nói đến tình nghĩa mà còn ở đấy giải thích là sao? "
- Ui~ Tiểu Sở em ra tay thật sao? - Trác Vỹ ôm má ngơ ngác.


Cô không trả lời tiếp tục bắn hạ những cộng sự của Trác Vỹ.

Trác Vỹ cũng bắn trả nhưng không cách nào bắn hạ được cô.

- Bao vây - cô nói lớn.

Hai tiểu đội ở hai bên nghe thấy liền bao vây kẻ địch, đám người Trác Vỹ bất ngờ tột độ thật không ngờ kẻ địch đã ở phía sau họ, Trác Vỹ nhường như thất thủ.

Chỉ huy của tiểu đội một bên Tiểu Sở nói lớn:
- Tiểu Sở, đội phó đang bị tấn công -
Nghe được tình báo, cô để mọi người tiếp tục tấn công diệt sạch đám người Trác Vỹ, một mình đến hỗ trợ anh.

Bằng! Bằng! Bằng
Cô bắn rồi nhanh chóng núp đi, Thẩm Hoắc Nam nhìn về hướng cô, rồi từ từ tiếp cách tiến đến chỗ cô, anh thật sự rất lo cho cô.

Mạch Ngạn Bằng chuyển đổi mục tiêu sang cô, liên tục tấn công cô cũng đáp trả.

Đang bắn thì đột nhiên cô bị ai đó kéo người lại núp sau thùng xăng rỗng, người đó không ai khác là anh.

Nhưng mà tình thế gì đây? Anh đang ôm cô, đầu cúi xuống nhìn cô, còn cô thì ngước mặt lên nhìn hai khiến suýt nữa hai người đã môi chạm môi.

Gương mặt cô bỗng chốc phím hồng, tim đập liên hồi cô cũng là con gái mà cũng biết ngại chứ!
Thấy tư thế không hợp lẽ thường anh lập tức buông cô ra, ho khan một tiếng rồi nói:
- Em cũng liều mạng thật, nhiều mũi súng chĩa vào cũng không biết núp vào -
- Em đang đánh lạc hướng kẻ thù - cô trả lời.

- Sao chứ? - anh hỏi.

- Em và anh dùng toàn lực để người của Mạch Ngạn Bằng chú ý đến chúng ta, một cộng sự đang đến giải cứu con tin -
Anh khẽ mỉm cười, rồi cùng cô bắn hạ người của Mạch Ngạn Bằng.

Cô và anh yếu thế, Mạch Ngạn Bằng nhếch môi thời cơ đến rồi hắn lập tức chỉ huy cho mọi người tiến đến gần hơn phía cô và anh.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô và anh chỉ biết núp sau hai thùng xăng rỗng, anh nắm chặt tay cô.

Bằng! Bằng! Bằng
- Đội phó, Tiểu Sở đám người của Trác Vỹ đã bị hạ, chúng tôi đến tiếp ứng -

Cộng sự đã tới, họ nhanh chóng bao vây Mạch Ngạn Bằng, ngay lúc này đồng đội của anh trở về bên cạnh còn có Trương Thiệu Ngôn.

- Trò chơi kết thúc, đội của Thẩm Hoắc Nam dành chiến thắng - Trương Thiệu Ngôn tuyên bố.

Tất cả mọi người hạ súng xuống, Trác Vỹ từ đằng xa đi đến miệng luyên thuyên nói lớn:
- Nè, nè! Thẩm Hoắc Nam sao cậu lại chơi đột nhập từ phía sau chứ? Hại anh chàng điển trai như tôi đây trở tay không kịp, còn phải phơi xác ngoài nắng nữa chứ? -
- Đó là cuộc chơi học chấp nhận đi, hơn nữa người đưa ra ý kiến đột nhập từ sau không phải tôi - anh trả lời.

- Không phải cậu, không lẽ là Tiểu Sở? - Trác Vỹ hỏi.

Trác Vỹ cùng mọi người đưa mắt nhìn cô, cô chỉ nhún vai không đáp.

Bất chợt!
Ọt! Ọt! Ọt
Bụng của ai đánh trống thế này?
Hóa ra là của cô nàng nào đó.

Mọi người nhìn cô mà phì cười, cô đỏ mặt đưa hai tay che mặt lại: " thật là muốn độn thổ "
Đột nhiên, cô sa vào lòng ngực của ai đó, là anh chứ ai vào đây.

Anh chính là không muốn người của mình xấu hổ đấy!
- Chuyện bình thường các cậu cười gì chứ? Các cậu đói bụng không kêu à? - anh hỏi.

Mọi người mím môi nhịn cười quay mặt đi hướng khác.

Cô hạnh phúc mỉm cười, bên cạnh anh cô cảm giác lúc nào mình cũng được bảo vệ, không cần phải gồng mình chiến đấu.


" Thiên địa ơi, cuối cùng con cũng có cảm giác mình là con gái rồi "
Đúng, trước giờ cô luôn tự làm mọi việc không cần ai bảo vệ giống như đàn ông vậy, đến nổi cô còn nghi ngờ bản thân có thích đàn ông hay không?
- Em đói rồi, chúng ta đi ăn - anh nói.

" Mình quên mất vì Lưu Cẩn Băng mà cô ấy chưa ăn được gì "
Cô gật đầu, anh buông cô ra vươn tay xoa đầu cô rồi cả hai cùng nhau rời đi.

- Ơ! tự nhiên cái kéo nhau đi, xem tụi mình là không khí à? - Trác Vỹ nói lớn.

- Cậu muốn đi theo? - Trương Thiệu Ngôn hỏi.

- Tớ cũng đói cơ mà, sao cậu ta chỉ quan tâm Tiểu Sở thôi vậy? - Trác Vỹ hỏi.

- Cậu ngộ nhỉ, bạn gái người ta thì người ta quan tâm, quan tâm cậu làm gì? - Mạch Ngạn Bằng hỏi.

- Cậu muốn đi theo để ăn cẩu lương thì cứ đi - Trương Thiệu Ngôn nói.

Mọi người kéo nhau đi dọn dẹp, Trác Vỹ tất nhiên là không muốn ăn cẩu lương nên cũng lật đật chạy đi cất đồ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.