Xuyên Không Tự Sự Ký

Chương 28: Lục lạc. Tiết lộ




edit & beta: Hàn Phong TuyếtLúc đến phòng khách, Qúy cẩu quan đã ở đó, đang cười híp mắt trò chuyện với Điền Tâm Nhan, Nhạc Thanh Âm thì ngồi một bên chầm chậm uống trà. Điền Tâm Nhan liếc thấy tôi đi vào thì vội vàng đứng dậy, trên gương mặt có vẻ thiếu tự nhiên, tôi biết nàng đang cảm thấy xấu hổ với tôi vì chuyện Mạnh Như Ý. Nàng hiểu rất rõ con người Mạnh Như Ý và Nhạc Linh Ca, trong tình cảnh khi ấy, nếu như nàng chịu đứng ra phân bua giùm tôi mấy câu, có lẽ cẩu quan đã phá được án ngay tại chỗ, tôi cũng không cần chịu khổ trong nhà lao một đêm. Song nàng không nói gì, có lẽ là vì quá khiếp đảm, cũng có lẽ trong lòng nàng không hề coi Nhạc Linh Ca là tỷ muội, cho nên tôi không trách nàng. Muốn trách thì chỉ có thể trách Nhạc Linh Ca không kết giao được một người bạn chân chính. Nàng thật đúng là người cô độc.

“Linh Ca…” Điền Tâm Nhan gượng cười lại gần, cầm tay tôi nói: “Dạo này vẫn khỏe chứ?”

“Muội khỏe, phiền tỷ tỷ quan tâm rồi”. Tôi cười cười, kéo nàng đến ngồi xuống ghế.

Điền U Vũ đi đến ngồi cạnh Nhạc Thanh Âm, nói: “Vì ngày sinh nhật có đến chùa Linh Quang xin một điều ước cho nên nha đầu Tâm Nhan phải đi lễ tạ. Nó cứ nhất quyết bắt ta đi cùng, nhưng mai ta phải đến phủ Đô úy, chỉ đành phiền Thanh Âm đi cùng nó một chuyến”.

Ha ha… Kiếm cớ. Chỉ có người ngu mới không hiểu. Tôi liếc nhìn Điền Tâm Nhan đang xấu hổ, thầm nghĩ nha đầu này dù không trượng nghĩa, nhưng dung mạo thì không thể chê, nếu sau này Nhạc Thanh Âm cưới nàng cũng không coi như mất thể diện.

Liền nghe thấy Nhạc Thanh Âm nói: “Tâm Nhan định khi nào thì đi?”

“…Ngày mai có được không?” Điền Tâm Nhan e thẹn nói.

Nhạc Thanh Âm còn chưa kịp trả lời, Điền U Vũ bỗng nhiên nói với Qúy cẩu quan: “Chắc là Qúy đại nhân có thể cho Thanh Âm nghỉ một ngày, đúng không?”

Qúy cẩu quan “à” một tiếng, cười nói: “Mấy ngày nay nha môn rất rảnh, Thanh Âm có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, đi làm chuyện nên làm…” Vừa nói vừa lặng lẽ nhìn Nhạc Thanh Âm, khoa tay múa chân vẽ một chữ “bát” (tám), làm tôi nhớ đến lúc nãy hắn chém gió, bảo đến tháng tám Nhạc Thanh Âm phải đi ở rể, không nhịn được cười.

Nhạc Thanh Âm căn bản không thèm liếc hắn, thản nhiên nói: “Vậy thì ngày mai đi đi”.

Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng hoan hô trong lòng Điền Tâm Nhan. Cô gái đang yêu quả nhiên là dễ thương, chút ít vướng mắc của tôi dành cho nàng cũng biến mất tăm.

Điền Tâm Nhan thấy Nhạc Thanh Âm đồng ý thì chút áy náy với tôi cũng bay đi sạch, vội kéo tay tôi, nói: “Linh Ca, đã lâu không đến chơi phòng muội rồi!”

À, thế thì đến chơi một lúc đi. Tôi và nàng đứng dậy chào ba nam nhân rồi đi về phía phòng tôi. Vừa vào đến cửa, Điền Tâm Nhan liếc mắt một cái đã trông thấy chiếc lục lạc mèo con Nhạc Thanh Âm tặng được tôi treo trên đầu cửa sổ, bèn bước tới cầm lên, kinh ngạc hỏi tôi: “Đây chẳng phải là tuyệt tác mèo nhân duyên mà Đinh Đương sơn trang làm ra sao? Muội lấy ở đâu thế?”

Vừa nghe vậy, tôi không khỏi tự mắng mình lơ là. Thứ tuyệt tác này là đồ quý giá, thế mà tôi lại treo nó ngay đầu cửa sổ! May là tôi không đánh mất, sau này lỡ như bị đuổi ra khỏi nhà hay gì đó thì thứ này có thể bán được ối tiền đấy!

“Ca ca cho muội”, tôi nói, tò mò hỏi nàng, “Mèo nhân duyên là gì vậy?”

Điền Tâm Nhan trợn mắt nhìn tôi, nói: “Mèo nhân duyên chỉ có một đôi, nghe nói là được Đinh Đương sơn trang dùng bí pháp độc môn chế tạo, nếu hai con mèo này gặp nhau thì dù không lắc nó cũng sẽ tự kêu lên!”

Ồ… Mặc dù không biết là bí pháp gì, nhưng nhất định là một kiểu kỹ thuật mà người cổ tự phát minh ra, giống như xe gỗ* vậy, đến giờ người hiện đại vẫn còn chưa tìm được cách làm ra nó. Chiếc lục lạc này không lắc mà kêu, chắc là có liên quan đến chấn động âm thanh hoặc từ lực gì gì đó.

*Xe gỗ: Loại xe do Khổng Minh sáng chế trong thời kì Tam Quốc.

Điền Tâm Nhan thích thú cầm chiếc lục lạc mèo con mãi không buông tay, tấm tắc một lúc lâu mới đỏ mặt nhìn tôi, nói: “Linh Ca… Cái lục lạc này… tặng cho tỷ được không? Tỷ có thể đổi cho muội thứ khác!”

Ngươi ngươi ngươi, đừng tưởng rằng ta không còn so đo chuyện ngươi không trượng nghĩa thì ngươi có thể bắt nạt ta như Linh Ca ngày trước nhá! Đây là cả một núi bạc đấy! Ta há có thể chắp tay dâng cho ngươi?

“Tỷ tỷ, cái lục lạc này là ca ca tặng muội, muội tặng lại cho người khác e là không hay”, tôi cười nói, “Có điều, nếu cái lục lạc này là một đôi thì chắc là cái còn lại được ca ca giữ, tỷ tỷ có thể xin huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ cho tỷ tỷ!”

Điền Tâm Nhan đỏ mặt nói: “Huynh ấy làm sao có thể có một cái nữa… Đôi lục lạc mèo này từ khi làm ra đã mất một cái, chỉ có mỗi cái này từng xuất hiện mà thôi…”

Ồ? Thế thì lạ quá. Nếu giờ chỉ còn đúng một chiếc thì chắc là đắt tiền vô cùng, Nhạc Thanh Âm chỉ là con của một vị quan tứ phẩm thôi, lấy đâu ra tiền mua cơ chứ? Nghe nói Nhạc Linh Ca luôn muốn có cái lục lạc này, chắc là vì ước mơ viển vông về nhân duyên sau này của cô gái chốn khuê phòng thôi, chẳng ngờ Nhạc Thanh Âm lại vẫn kiếm được cho nàng.

Điền Tâm Nhan bám lấy tôi ăn vạ một lúc lâu, nhưng tôi vẫn không thay đổi quyết định. Nếu là Nhạc Linh Ca trước e rằng đã cho nàng từ lâu rồi. Thấy hy vọng xin lục lạc xa vời, Điền Tâm Nhan chỉ đành thở dài, ngồi xuống nói với tôi câu được câu chăng. Đề tài phần lớn đều là Nhạc Thanh Âm, ví như gần đây anh ta thích ăn gì, thích đọc sách gì, thích mặc quần áo kiểu dáng nào, có hứng thú với vấn đề gì. Tôi cứ đáp lung tung đối phó, ví dụ như Nhạc Thanh Âm thích ăn đậu phụ thối, thích đọc truyện đam mỹ đồng nhân, thích mặc áo lót thắt cà vạt, cảm thấy rất hứng thú với mấy vết ban lốm đốm trên thi thể nude (trần truồng), vân vân và mây mây. Điền Tâm Nhan nghe chẳng hiểu gì, lại cứ gật đầu giả vờ hiểu.

Chờ đợi mỏi mòn mới đến lúc mặt trời lặn. Thấy nha hoàn truyền lời báo lão gia đã về, chúng tôi bèn cùng nhau đến phòng khách. Vừa vào cửa đã thấy Nhạc Minh Giảo sắc mặt âm u, mà sắc mặt ba nam nhân còn lại cũng không khá hơn chút nào, như thể ăn phải thứ gì khó tiêu vậy.

Thấy hai người chúng tôi đến, Nhạc Minh Giảo liền sai người dọn cơm lên. Tôi và Điền Tâm Nhan thấy không khí nghiêm túc, cũng không dám lên tiếng, cả bữa cơm chỉ nghe được tiếng bát đũa lạch cạch. Ăn xong, hai huynh muội Điền gia cáo từ. Tiễn họ đi rồi, Qúy cẩu quan bèn chui vào thư phòng Nhạc Minh Giảo bí mật bàn bạc. Nhạc Thanh Âm đưa tôi về đến phòng mới cất tiếng: “Ngày mai không đến chùa Linh Quang nữa, muội ngoan ngoãn ở trong nhà, không được phép đi đâu cả”.

Ơ? Xảy ra chuyện gì rồi? Điền Tâm Nhan chắc là sẽ đau lòng muốn chết. Tôi không kìm được lòng, hỏi: “Phụ thân không sao chứ? Linh Ca thấy sắc mặt người không được tốt”.

“Không cần hỏi nhiều, muội chỉ cần nhớ kỹ lời ta là được”. Nhạc Thanh Âm hiếm khi tỏ ra lạnh lùng, “Từ ngày mai trở đi, không được phép rời khỏi phủ nửa bước. Nếu muốn ra ngoài thì phải cho ta biết, ta đồng ý rồi mới được đi, nếu không…” Anh ta cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, “Hình phạt lần sau sẽ không phải chỉ là đánh tay như thế. Nghe rõ chưa?”

Hu hu, Nhạc ca ca thật là đáng sợ, anh ta lại dùng ánh mắt dọa tôi! Tôi nghiêm chỉnh gật đầu, trực giác nói với tôi, chuyện xảy ra lần này không phải đùa. Để an toàn, tôi ngoan ngoãn ở nhà một thời gian ngắn thì hơn.

Đưa mắt nhìn ca ca đáng sợ rời khỏi, tôi gọi Hoan Hỷ Nhi đến, nhỏ giọng nói: “Đến thư phòng lão gia trông chừng, thấy Qúy đại nhân ra ngoài thì len lén gọi ngài lại, ta có chuyện muốn hỏi”. Hoan Hỷ Nhi vâng lời đi ngay, tôi trở vào phòng.

Khuyết điểm lớn nhất của Nhạc ca ca chính là hơi chủ nghĩa nam nhân quá, cho rằng nữ nhân không cần biết gì hết, chỉ cần ăn ngon ngủ tốt, an toàn núp dưới sự che chở của nam nhân là được… Tuy rằng đây cũng là cuộc sống mà tôi mong muốn, nhưng tôi không thể đồng ý việc mình không biết chuyện. Ai bảo tôi là người hiện đại, không được khuôn phép như nữ tử cổ đại cơ chứ? Lòng hiếu kỳ mãnh liệt là đặc điểm, cũng là khuyết điểm của tôi. Tôi có thể không hỏi đến chuyện thường ngày, nhưng nếu đột nhiên xuất hiện một chuyện không tầm thường, cho dù không liên quan đến mình, tôi vẫn muốn biết ngọn nguồn. Nếu không tôi sẽ ăn không ngon, dần dần thành đau dạ dày.

May mà vẫn còn có Qúy cẩu quan, tuy rằng đáng ghét nhưng cũng không phải người thích giấu diếm, nếu hỏi hắn nhất định sẽ có được đáp án.

Tôi ngồi bên bàn đau khổ chờ đợi. Đêm càng lúc càng khuya, gục trên bàn đánh vài giấc, tỉnh lại vẫn chưa thấy Hoan Hỷ Nhi về, tự nhủ chẳng lẽ Qúy cẩu quan và Nhạc cha định thức suốt đêm? Vừa đứng dậy vươn vai thì nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ bên cửa sổ của Hoan Hỷ Nhi: “Tiểu thư, Qúy đại nhân ra rồi!”

Tôi vội vàng mở cửa ra ngoài, bảo Hoan Hỷ Nhi dẫn mình đi gặp cẩu quan. Thấy cẩu quan đang đứng bên ngoài viện, trên gương mặt đang hướng về tôi có nụ cười thường gặp. Chẳng thèm mắng hắn, dù sao thì đôi mắt cẩu của hắn cũng đã nhìn rõ cái tính này của tôi rồi. Chỉ cần hắn không lắm mồm kể với người nhà họ Nhạc thì tôi cũng miễn cưỡng sống hòa bình với hắn.

“Lòng hiếu kỳ của Linh Ca muội muội không nhỏ đâu nhỉ”, Qúy cẩu quan tủm tỉm cười nói.

“Linh Ca chỉ là lo lắng cho gia phụ thôi”, tôi vờ vịt, dù sao thì đây cũng là chuyện thường tình, “Lúc nãy ăn cơm thấy sắc mặt gia phụ không được tốt, Linh Ca thật sự lo lắng khôn nguôi, cho nên mới phải đến hỏi Qúy đại nhân, rốt cuộc gia phụ… có chuyện gì vậy?”

Qúy cẩu quan dương dương tự đắc nhướng mày, sờ cằm mình nói: “À… Chuyện này không hề tầm thường, chỉ sợ lần này vi huynh không thể tiết lộ cho Linh Ca muội muội được…”

Hả? Tại sao? Tại sao ai cũng thần thần bí bí như thế? Có ẩn tình gì không thể công khai ư? Tôi mặc kệ! Càng như vậy thì tôi càng muốn biết! Tôi không muốn ăn không ngon ngủ không yên!

“Yên Nhiên ca ca…” Tôi giương đôi mắt trong suốt nhìn hắn, thỏ thẻ: “Mẫu thân Linh Ca mất sớm, Linh Ca chỉ có mỗi một trưởng bối thân thiết nhất là phụ thân… Phụ thân vất vả sớm hôm, Linh Ca không chăm sóc được ngày ngày đã cảm thấy áy náy vô cùng, giờ lại thấy người mặt ủ mày chau, trong lòng lo lắng khôn xiết… Linh Ca là một nữ tử, tuy rằng không thể đứng ra giúp đỡ được cha việc gì, nhưng ít nhất thì cũng phải biết rốt cuộc là chuyện gì làm phụ thân lo âu như thế để có thể chia sẻ chút ít… Mong là Yên Nhiên ca ca có thể cảm thông cho tấm lòng của Linh Ca…”

Cẩu quan bị tôi lừa, cứ gật đầu như gà mổ thóc, chắp tay bước hai bước rồi nhìn tôi nói: “Nghĩ đến lòng hiếu thảo của Linh Ca muội muội… Vi huynh… nói cho muội vậy”.

Hoan hô! Tôi vội vàng chớp đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, lại thấy đôi mắt cẩu của hắn cũng chớp chớp nhìn tôi. Hai bên chém giết một lát cho đến khi suýt tóe lửa, hắn mới thấp giọng nói: “Chuyện này không phải chuyện đùa, triều đình lệnh cho tất cả các quan viên biết chuyện đều phải giữ bí mật, không được tiết lộ dù chỉ mảy may… Song Linh Ca muội muội là nữ nhi của bá phụ, biết được rồi chắc cũng không sao, chỉ là… Vi huynh mạo hiểm nói chuyện bí mật quốc gia này cho muội muội, không biết có được đền bù gì không?”

Hả? Tên, tên vô lại này… Nghe giọng nói nghiêm trang của hắn, tôi còn tưởng hắn sẽ đàng hoàng nói cho tôi biết chứ, nào ngờ vẫn còn có điều kiện! Nhoáng thấy đáy mắt hắn hiện lên ý cười, tôi quả thực muốn xông lên cắn cho một phát! Gắng đè nén lửa giận, nhẹ giọng hỏi: “Không biết Yên Nhiên ca ca muốn đền bù thế nào?”

“À…” Hắn vờ vịt sờ cằm nghĩ một lát rồi khẽ cười nói: “Vi huynh rất thích nghe Linh Ca muội muội gọi vi huynh là ‘Yên Nhiên ca ca’, chi bằng thế này nhé: vi huynh nói chuyện này cho muội muội, sau này muội muội đừng gọi vi huynh là ‘Qúy đại nhân’ nữa, chỉ gọi ‘Yên Nhiên ca ca’ có được không?”

Thế, thế thế thế này, hắn, hắn hắn hắn… lại dám lấy chuyện này ra trêu tôi, muốn chiếm lợi từ tôi?! Tức chết lão phu! Tôi thầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bắt đầu có hai suy nghĩ đánh nhau: thỏa mãn lòng hiếu kỳ hay kiên trì lòng tự tôn?

Cẩu quan không hề vội vàng, cho tôi thời gian trả lời, ngẩng đầu cẩu ngắm ánh trăng.

Lòng hiếu kỳ, lòng tự tôn, lòng hiếu kỳ, lòng tự tôn,… Trời đất bao la cũng không sánh được với độ lớn của lòng hiếu kỳ… Ai, tôi khuất phục… Hết cách rồi! Sau này chỉ cần tôi không gặp cẩu quan nữa là được chứ gì! Nếu gặp thì cứ gặp ở công đường, khi đó nhất định phải gọi hắn là Qúy đại nhân, còn đâu thì tránh đi, không cần phải gọi ca ca gì nữa! Ừ, cứ thế đi.

Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy thì… cứ theo ý Yên Nhiên ca ca đi”.

Cẩu quan cười, đuôi mắt cong lên hình trăng khuyết, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ngày hôm kia, một gã tử tù ở thành Vũ Định vượt ngục thành công, theo suy đoán thì hắn đã trốn đến kinh đô. Triều đình đã ra lệnh âm thầm phong tỏa các cửa thành, muốn lùng bắt tên tội phạm đó”. Lúc nói đến đây, trên mặt hắn không còn nụ cười nữa mà là vẻ nghiêm túc khó thấy.

Tôi cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Nếu là tội phạm bỏ trốn thì sao không dán tin truy nã, trao thưởng cho ai bắt được chứ?”

“Tên này là một kẻ liều mạng, lại náu trong thành, nếu dán cáo thị, chỉ e sẽ khiến hắn chó cùng rứt giậu, hại người vô tội”. Cẩu quan tiếp tục nhỏ giọng lại, làm tôi phải dựng tai lên nghe. Hơi thở ấm áp phả ra từ môi hắn ngưa ngứa.

Xoa xoa tai, lòng tôi vẫn còn nghi ngờ. Một tên tội phạm bỏ trốn mà thôi, chỉ cần không chọc tức hắn, hắn cũng sẽ không tự tiện đả thương người khác để làm kinh động đến quan phủ. Chặn hết các cổng thành rồi lục soát từng chỗ một chắc chắn sẽ bắt được mà. Nhưng sao lúc ăn cơm tối, hai cha con họ Nhạc và Qúy cẩu quan, thậm chí tên điên Điền U Vũ cũng mang vẻ mặt u ám chứ? Việc này khó lắm ư?

“Tóm lại trong thời gian này Linh Ca muội muội đừng rời khỏi phủ là được”. Cẩu quan nhìn ra trong lòng tôi vẫn còn điều nghi hoặc, lại cười một tiếng nhưng không chịu nói thêm, “Không còn sớm nữa, vi huynh cáo từ”.

“Qúy đại nhân đi thong thả, trên đường cẩn thận”. Tôi hành lễ.

Cẩu quan dừng bước, quay đầu lại, đôi mày nhướng lên: “Hình như lúc nãy vi huynh nghe nhầm phải không?”

Lòng khinh bỉ, tôi thấp giọng nói: “Yên Nhiên ca ca đi thong thả, trên đường cẩn thận”.

Cẩu quan lập tức ôm quyền, cười nói: “Cảm ơn muội muội quan tâm!” Dứt lời bèn sải bước đi.

Giờ trong thành đã có một tên tử tù bỏ trốn, người yêu mạng là tôi đây sẽ không ra khỏi phủ. Vả lại, kể từ sau khi xuyên đến cổ đại, cuộc sống của tôi không hề yên ổn chút nào. Không biết là do Nhạc Linh Ca từ nhỏ đến lớn luôn nhọ như vậy hay là vì chúng tôi “kết hợp thân thể và linh hồn” bị ông trời khiển trách. Tóm lại là phải nhịn, đổi lấy bình an lâu dài mới đúng.

Sáng hôm sau ngủ dậy thì cha con họ Nhạc đã đi làm. Nhạc cha là quan viên của Hình bộ, vội đi làm sớm để bắt tội phạm là chuyện hợp lý, nhưng Nhạc ca ca là một nhân viên pháp y, cũng vờ vịt đi sớm về muộn làm cái gì? Chẳng lẽ trong nha môn lúc nào cũng có thi thể chờ người đến hành hạ?

Dù thấy không đúng, nhưng hai người này không có nhà thì tôi lại càng tự do thoải mái. Đang định đến thư phòng của Nhạc Thanh Âm trộm mấy cuốn sách đọc giải trí giết thời gian thì lại nghe thấy nha đầu truyền lời báo Điền Tâm Nhan và mấy vị tiểu thư gì gì đó đến chơi.

Lòng tôi hoang mang: những tiểu thư này không biết chuyện thì cũng thôi, nhưng theo lý thì Điền U Vũ cũng phải cảnh báo Điền Tâm Nhan không được ra cửa giống như Nhạc Thanh Âm cảnh báo tôi chứ? Sao nàng còn dám chạy loạn ngoài đường thế?

Vội bảo mời họ vào, tôi đi đến phòng khách tiếp đón, lại thấy bốn năm tiểu thư son son phấn phấn theo sau Điền Tâm Nhan đi thẳng đến viện của tôi. Mấy vị thiên kim này đều khá quen mặt, từng xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Điền Tâm Nhan, chắc là cũng không xa lạ gì với Nhạc Linh Ca. Chỉ là, tôi chẳng biết ai hết, cho nên không thể làm gì ngoài mỉm cười hành lễ.

Sai Lục Thủy, Thanh Yên đi pha trà, nhân lúc đám người này cười cười nói nói mời ngồi, tôi nhẹ nhàng sán đến chỗ Điền Tâm Nhan hỏi: “Tỷ tỷ… Vũ ca ca không dặn tỷ là không được ra ngoài à?”

Điền Tâm Nhan nhỏ giọng đáp: “Sao lại không chứ? Hôm qua về ca ca còn cãi vã một trận lớn với tỷ. Rõ ràng đã bảo là hôm nay đi lễ tạ thần, thế mà chẳng hiểu ca ca lại nổi điên gì, bắt tỷ không được ra ngoài. May mà có mấy người họ đến chơi với tỷ, trong lúc nói chuyện lại nhắc đến muội, ai cũng đòi đến thăm. Tỷ vốn không muốn đi ra ngoài, nhưng lại không nói nổi họ, bị họ kéo đi. Tối về kiểu gì cũng bị ca ca mắng!”

Thì ra là thế, may mà họ đi theo nhóm, chắc cũng không có chuyện gì. Chúng tôi đang nói, chợt nghe thấy một tiểu thư lên tiếng: “Linh Ca! Con mèo nhân duyên của muội đâu? Lấy ra cho mọi người được mở mang tầm mắt được không?”

Ơ… Hơ. Điền Tâm Nhan này, hèn chi bảo nói đến tôi, chỉ e không phải là nói về tôi mà là cái lục lạc mèo con của tôi thôi.

Chỉ đành về phòng ngủ lấy cho họ xem, cả đám vây quanh bình phẩm ca thán một phen. Ngồi một lúc thì bắt đầu cảm thấy chán. Nhạc Linh Ca vốn không phải người nói nhiều, thường ngày họ cũng chẳng đến tìm Nhạc Linh Ca chơi, hôm nay đến chỉ vì cái lục lạc. Giờ xem xong lục lạc rồi, đương nhiên chẳng còn gì thú vị nữa. Lại nghe thấy một người trong đám nói: “Rảnh rỗi thế này, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một lát được không? Nghe nói mới có đoàn hát kịch đến Nguyệt Mãn lâu, lúc biểu diễn khách chật ních, hôm nay chúng ta đi nghe đi!”

Đề nghị này lập tức được mọi người hưởng ứng. Tôi vội vàng nói: “Hôm nay Linh Ca không thể ra ngoài cùng mọi người được vì nguyệt sự đến, đi lại bất tiện, các tỷ muội cứ đi nghe kịch đi!” Nếu tôi một mực ngăn cản họ chỉ e họ sẽ nghi ngờ, hoặc không thèm nghe, cho nên cũng kệ, có tôi hay không thì cái gì đến vẫn sẽ đến. Nhưng tôi vẫn kéo Điền Tâm Nhan lại, nói: “Nếu Vũ ca ca không để tỷ tỷ ra ngoài thì tỷ tỷ cứ ở lại đây chơi một ngày đi, chờ ca ca muội về rồi đưa tỷ về phủ, như thế Vũ ca ca sẽ không giận, được không?”

Điền Tâm Nhan vừa nghe thấy Nhạc Thanh Âm thì động lòng, đang do dự thì một tiểu thư lại nói: “Linh Ca không đi được thì cũng đừng kéo cả Tâm Nhan theo chứ. Gánh hát đó đến từ quê mẹ Tâm Nhan đấy. Chẳng mấy khi mới được nghe giọng hát quê hương ở kinh thành, sáng mai đến sợ là không có cơ hội nữa đâu! Vì gánh hát đó chỉ ở lại kinh thành nốt ngày hôm nay, mai là đi Giang Nam rồi, Tâm Nhan đừng hối hận nhé!”

Điền Tâm Nhan không kìm được lòng trước độ hấp dẫn của giọng hát quê hương, bèn nói với tôi: “Linh Ca, chi bằng muội đi cùng chúng ta đi, hiếm lắm mới được nghe kịch”.

Tôi thầm nghĩ Điền Tâm Nhan đi cùng nhiều người như thế chắc là không sao, bèn không giữ nàng nữa, nói: “Tỷ tỷ đi đi, Linh Ca hôm nay quả thực không thoải mái, không đi theo được”.

Một tiểu thư khác nghe vậy cười nói: “Linh Ca hôm nay không giống thường ngày nhỉ, trước kia nếu nguyệt sự đến mà các tỷ muội đi chơi thì vẫn theo cùng, giờ càng ngày càng được chiều rồi, nhiều người như vậy mà cũng không mời được tôn giá của muội cơ đấy”.

Nữ nhân này nói chuyện thật khắc nghiệt, tôi lười phí lời với nàng, chỉ hành lễ nói: “Các tỷ muội đi chơi vui vẻ, thứ cho Linh Ca không tiễn xa được”.

Nữ nhân kia bật cười một tiếng, bảo mọi người: “Vậy thì chúng ta cũng không dám làm phiền thêm nữa, cáo từ!” Vừa nói vừa quay phắt người đi ra.

Sau khi đám người om sòm này đi khỏi, tôi mới quay trở vào trong nhà, sai mấy nha hoàn dọn dẹp, chợt cảm thấy có gì đó sai sai, đang suy tư thì nghe thấy nha hoàn truyền lời bẩm: “Tiểu thư, lúc nãy các vị tiểu thư bảo nô tỳ chuyển lời rằng: con mèo nhân duyên đang ở chỗ họ, nếu tiểu thư muốn lấy lại thì mau đến Nguyệt Mãn lâu gặp”.

… Lục lạc mèo con! Hèn chi cứ thấy thiếu thiếu cái gì! Tôi, tôi bóp chết đám nữ nhân đáng hận kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.