Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 115: Kéo




Laura xuất hiện, quả thực chính là không đành lòng nhìn thẳng một mâm cẩu huyết lớn, Liễu Thư yên lặng không tiếng động ôm trán, cô mắt sắc trông thấy người, vốn cũng không muốn nhiều lời cái gì. Nhưng Kathy và Gina càng ầm ỹ càng hăng say, tránh cho hai cô ầm ỹ bốc hỏa nói ra lời gì đó không nên nói, vẫn nhanh chóng chấm dứt hết thảy mới tốt.


Liễu Thư kêu một tiếng này không thể không nói như tiếng sét đánh vang trời, bùng nổ làm ba người đều cả kinh ngay tại chỗ. Sau đó đồng thời xoay người nhìn lại, được rồi, không biết khi nào thì Laura tới đây, thực rõ ràng đang đứng ở giữa đường, trong tay còn bưng một giỏ, là giỏ mây ngày hôm qua đi thu thập Liễu Thư bện cho các cô ấy, hình như là đến tặng đồ.


"Lau, Laura..." Kathy nhất thời ấp úng không biết nói cái gì cho phải, vừa rồi cô kêu lớn tiếng, lời nói khẳng định đều bị nghe được. Cô cũng không ngốc, biết việc này tạm thời không thể nói cho cô ấy, nhưng mà không nghĩ tới vẫn là người tính không bằng trời tính, làm sao có thể biết được đương sự đùng đùng chạy đến trước mặt đây, quả nhiên là khóc không ra nước mắt.


"Tôi... ..." Gina cũng bị biến cố này cả kinh, có lòng muốn nói cái gì, ấp úng một lát mới nói: "Tôi là đến tìm Liễu Thư, vừa vặn để cho Đạt Nhĩ dẫn đường." Cái giải thích này còn không bằng đừng nói, ở trong bộ lạc lâu như vậy chẳng lẽ còn không biết đường sao. Hơn nữa trên đường cũng sẽ không chỉ có một thú nhân là Đạt Nhĩ, làm sao lại tìm hắn.


Quả nhiên, người đầu tiên không tin chính là Kathy, cô nàng lập tức quay đầu, coi thường hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Lừa ai đây, cô không biết đường, đây cũng không phải ở bên ngoài bộ lạc."


Liễu Thư che mặt, từ trước thì đã biết Kathy nói chuyện không dùng qua đầu óc, hiện tại mới hiểu được cô nàng này có bao nhiêu đơn thuần. Người ta cũng giải thích rồi, mặc kệ thật giả, hiện tại trấn an được Laura mới là nên làm. Ngươi vừa nói như vậy quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, nếu không biết Kathy người này, trong đầu cô chỉ nghĩ là đang trình diễn âm mưu luận rồi.


Không ngoài dự đoán, sắc mặt Laura vốn muốn dịu đi, sau khi Kathy nói xong lời này thì càng trở nên tái nhợt thêm, làm cho người ta nhìn mà đau lòng.


"Không, không phải như thế... Laura..." Rốt cuộc Đạt Nhĩ làm nam trư chân chính nói chuyện, hắn muốn nói lại không nói ra tiếng, Liễu Thư thật sự muốn khinh thường hắn. Trêu chọc người ta còn dám lạm tình, cũng bị đá J/J. Nhưng Đạt Nhĩ ăn nói vụng về là tất cả mọi người đều biết đến, trong cổ họng chít chít nửa ngày cũng chưa nói ra được nguyên nhân vì sao. Mà vẻ mặt của hắn cũng càng ngày càng đỏ lên, trên trán đều ra đầy mồ hôi, thoạt nhìn lo lắng khẩn trương không thôi. Xem ra cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý Laura, nhưng mà vì sao lại thân mật với Gina như vậy đây?


"Laura, cô là tới tìm tôi sao?" Không nhìn Kathy "Chuyên nghành cản trở" quăng ánh mắt tới đây, Liễu Thư đi qua nhẹ giọng hỏi.


"A, ừ, là... đúng vậy..." Laura chỉnh đốn lại tâm tình, vừa rồi chợt nghe được người ta nói Đạt Nhĩ và Gina đi cùng với nhau, cô không tin làm sao Đạt Nhĩ có thể biến thành người theo đuổi Gina, liền muốn đi qua xem, nghe nói bọn họ đi nhà Liễu Thư nên nghĩ nghĩ vì che giấu mà mượn giỏ bện lại đây.


"Nếu không vào nhà ngồi một chút." Liễu Thư mời nói.


"Không được." Laura lắc đầu, cũng không nhìn ba người Đạt Nhĩ, vừa mới nghe được bảy tám phần, tuy rằng không có xác minh rõ ràng, nhưng mà vừa thấy chính là bộ dạng Đạt Nhĩ thích Gina. Kỳ thực Laura vẫn có khuynh hướng chút tự ti, bộ dạng của mình quả thực không bằng Gina, Đạt Nhĩ thích cô ấy cũng không có gì đáng trách nặng nề. Huống chi, Đạt Nhĩ cũng không có xác định rõ tỏ vẻ muốn mình làm bạn lữ của hắn. Laura dáng vẻ tư thế nhận mệnh, miễn cưỡng cười vui nói với Liễu Thư: "Trong giỏ này có chút trứng, nhưng không phải trứng chim, là tôi nhặt được ở trong con sông phía sau bộ lạc." Nói xong đưa tới cái sọt của mình.


"Hả?" Không biết Laura tới đây dĩ nhiên là tặng đồ, Liễu Thư vô cùng kinh ngạc: "Cô nghĩ như thế nào đến tặng đồ cho tôi nha."


"Lần trước Allen cho tôi nhiều trứng chim, hơn nữa cậu còn dạy tôi làm trứng chim như thế nào, tôi trở về làm thử ăn rất ngon. Lần này là tới cảm ơn cậu, tôi không có thứ gì tốt, hiện tại biết trứng có thể ăn, tôi liền lượm chút tặng cho cậu." Laura cầm giỏ bện trong tay đi phía trước đưa tới, bộ dáng Liễu Thư không nhận thì cô vẫn giữ vậy.


Cũng không nói thêm nữa, về sau mọi người đều là hàng xóm láng giềng, đưa chút này nọ đều là nên làm, vì thế lại nói cảm tạ một phen, Liễu Thư nhận lấy đồ. Cô nhìn vào bên trong giỏ mây thì trừng lớn mắt, vội ngẩng đầu nhìn Laura: "Laura đây là trứng chim? Không quá giống nha." Nói xong nhìn kỹ trứng Laura đưa tới.


Laura không rõ chân tướng, có chút không yên: "Không phải trứng chim sao? Cho nên không thể ăn sao?" Âm thầm trách tự trách mình có lòng tốt làm thành chuyện xấu, cho rằng chỉ cần là trứng thì đều được, cũng không nghĩ tới, nhưng mà trứng này không có độc, Laura trong lòng lo sợ bất an.


Biết giọng điệu thái độ của mình làm cho Laura hiểu lầm, Liễu Thư vội lắc đầu nói: "Không phải, không phải, tôi chỉ là kỳ quái trứng này cô tìm ở đâu ra." Liếc mắt một thì thấy trong giỏ mây có chừng hai chục quả trứng, cũng không giống trứng chim, nhưng mà lớn hơn trứng chim gấp đôi. Nếu lại lớn thêm một chút thì có thể so với một trứng đà điểu, Liễu Thư chính là kỳ quái mà thôi, phía sau bộ lạc cô chưa đi qua nên phải hỏi một chút.


Không phải là tốt rồi, thở gấp không vui, Laura kéo khuôn mặt tươi cười, ăn ngay nói thật: "Phía sau bộ lạc chúng ta có một chỗ sông rất lớn, mỗi khi đến mùa xuân hạ sẽ có rất nhiều chim chóc, nhưng chúng nó đều là chim có thể bơi lội dưới nước, đợi cho mùa thu đến chúng nó sẽ bay đi, mùa đông thì không nhìn thấy chúng nó. Những cái trứng này chính là chúng nó sinh, tôi đã trông thấy một lần, khi đó ăn không ngon chỉ biết lượm lên một hai cái nhìn xem, hiện tại biết trứng là có thể ăn nên tôi để cho a ba mang tôi đi, lượm không ít trở về."


Nghe xong lời Laura nói, lòng có Liễu Thư trong ý tưởng, vừa biết bay còn biết bơi sẽ không phải là chim nhạn đi. Lại nói còn di trú thì càng giống, nghĩ những cái trứng này có thể là trứng chim nhạn Liễu Thư an tâm, cười nói: "Cái này có thể ăn, nhất định có thể ăn, cảm ơn cô Laura." Laura chẳng những mang trứng đến cho cô, còn mang đến tin tức tốt như thế, cô cũng cao hứng hỏng rồi.


"Không có việc gì." Laura cười ngại ngùng, nhìn thoáng qua ba người bên kia, biểu tình có chút đáng thương, không đợi Liễu Thư nói cái gì thì đã nói: "Tôi đi về trước, còn phải giúp a ma nấu cơm nữa."


Liễu Thư không tốt ngăn đón, gãi gãi đầu thiện ý nói: "Ăn xong điểm tâm, có thời gian cùng đi phía sau núi, chúng ta đi tìm trứng này."


"Ừ ừ." Laura gật gật đầu, cười cười, quay đầu chào hỏi với ba người Kathy Gina Đạt Nhĩ: "Mọi người chậm rãi tán gẫu tôi đi trước."


"Laura..." Phản ứng kịp mình có lòng tốt lại làm thành chuyện xấu, Kathy rất áy náy, có lòng muốn bồi thường, nói chút lời nói trấn an, vì thế nghĩ nghĩ nhân tiện nói: "Không sao cả, thú nhân tốt nhiều mà, chúng ta tìm càng tốt hơn."


Liễu Thư đã tuyệt vọng đối với Kathy, cô tuyệt đối không biết cô nàng hàng này, đầu óc nhất định là bị kẹp cửa, a, không đúng nơi này còn không có cửa, đó chính là thời điểm a ma sinh cô nàng ra đã đánh mất đứa nhỏ, cuống rốn nuôi lớn, thế nào lại sinh cái hàng ngốc như vậy.


"Không được, không cho phép." Đạt Nhĩ cũng sắp điên rồi, vốn Laura trông thấy hết thảy thì hắn đã chột dạ, muốn tìm thời gian một mình giải thích một chút. Không nghĩ tới bị ngắt lời hai ba lần như vậy, tình huống này là càng ngày càng không được lạc quan.


Hắn nhìn thân hình đơn bạc của Laura, sắc mặt tái nhợt, thú nhân cũng không biết mình có bao nhiêu đau lòng. Hiện tại Kathy lại đang lửa cháy đổ thêm dầu, cho tới bây giờ hắn tính tình tốt lần đầu tiên bạo phát, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kathy một. Hắn cũng không quản gì khác cất bước lớn liền đuổi theo cước bộ của Laura, mở một tay lớn liền giữ chặt giống cái gầy yếu, cũng không quản Laura giãy dụa, xoay người một liền khiêng người lên bả vai lớn dày rộng. Tiếp theo ở ngay trong ánh mắt trợn tròn của ba người còn lại nhìn theo mà nổi giận đùng đùng rời đi.


Ta ngất, thần biến chuyển hả, khí phách trắc lậu trực tiếp bắt đầu bắt người khiêng người chặn người là Đạt Nhĩ. Thật là nhìn không ra được nha, che mặt, Liễu Thư tuyệt đối là sẽ không thừa nhận vừa rồi bộ dạng của Đạt Nhĩ làm cho cô sóng lòng sôi sục, hai mắt tỏa trái tim. Hiện tại người bị khiêng đi rồi, kế tiếp... chậc chậc, rõ rành rành là tú ân tú ái rồi.


"Hắn... Hắn thế nào như vậy hả." Kathy cả mặt ủy khuất chỉ vào bóng dáng Đạt Nhĩ rời đi: "Còn hung dữ với mình." Giống cái đều là được trân trọng, vẫn là lần đầu bị hung dữ, Kathy mếu máo.


Liếc trắng cô nàng một, hung dữ với ngươi còn tốt. Ngươi quang minh chính đại cạy góc tường ngay trước mặt thú nhân, Liễu Thư tin tưởng nếu không phải Kathy là giống cái mà nói, Đạt Nhĩ nhất định phải quyết chiến không chết không ngừng với cô nàng này, quả nhiên phá đám hôn nhân là tội ác tày trời.


Bởi vậy ẩn tình có giữa Đạt Nhĩ và Gina đều có thể nhìn ra được, thời điểm trước khi Đạt Nhĩ đi ngay cả cái dư quang khóe mắt cũng chưa cấp cho Gina, Liễu Thư vẫn quan sát chặt chẽ dám cam đoan.


"Hừ hừ, thế nào, lần này không quyến rũ được thú nhân đi." Tương đối bị hung dữ, đối với Kathy mà nói có thể đả kích đến Gina càng làm cho cô vui vẻ.


Gina vẫn luôn làm người xem cũng không nhiều thêm lời bình, liếc mắt khinh bỉ nhìn Kathy, xong rồi sau đó một câu cũng chưa thèm phản ứng cô nàng, trực tiếp nhìn về phía Liễu Thư: "Lần này tới đây chính là đến nhìn cô, ừm, cô rất tốt, không tệ, nguyện cô và Allen thật tốt."


Kathy vẻ mặt biểu tình gặp quỷ nhìn Gina, chợt nhíu mày: "Gina cô lại muốn làm cái gì, mới trêu chọc Đạt Nhĩ, chẳng lẽ còn muốn Allen, hừ hừ." Kiêu ngạo hừ một: "Cô cũng đừng suy nghĩ, Allen thật thích Liễu Thư, chúng ta qua không lâu nữa sẽ cùng nhau cử hành nghi thức bạn lữ, cô thu hồi tâm tư lại đi."


"Ừm, cảm ơn." Nhìn tôi, có gì đẹp mặt mà nhìn, tôi có cô cũng có, Liễu Thư yên lặng phun tào.


"À, đúng rồi, đến sau núi sao, muốn đi, gọi tôi đi cùng, tôi cũng muốn nhìn một chút làm thế nào đây, nhà tôi cũng không xa, để cho Kathy mang cô đi. Được rồi tôi đi đây." Gina nói hai câu hết lời thì ôm cánh tay liếc mắt nhìn Kathy một, bỏ xuống ánh mắt khiêu khích, thản nhiên bước từng bước nhỏ chạy lấy người, bỏ lại Kathy ở tại chỗ nổi trận lôi đình.


"Ai ai, cậu xem biểu tình của cô ta đi, hừ, cô kêu tôi dẫn thì tôi sẽ dẫn, không dẫn theo thì sẽ không dẫn theo sao." Gina đã đi xa căn bản không trả lời cô nàng, có lẽ là nghe thấy được, mặc kệ không để ý thôi.


Liễu Thư xem như có hiểu biết đối với chỉ số thông minh của Kathy, hàng này có thể buộc Abby ở trong tay trừ bỏ Abby đối với cô nàng tình sâu thắm thiết ra, cũng thật thiệt thòi Gina nhường cô ấy, bằng không cũng khó mà nói.


Xem cô nàng còn muốn nói cái gì, Liễu Thư vội vàng ngăn lại: "Được rồi, đừng nóng giận nữa, mình thấy hôm nay chính là hiểu lầm, Đạt Nhĩ hẳn là không có quan hệ gì với Gina, nhìn hắn vừa rồi bao nhiêu khẩn trương với Laura."


"Vậy nói cũng không chừng." Đối với chuyện từng xảy ra Kathy vẫn có bóng ma.


Liễu Thư bất đắc dĩ lắc đầu, còn muốn khuyên nữa khuyên, nhưng trong cánh mũi có một cỗ mùi lạ làm cho ánh mắt của cô không khỏi liền thay đổi, giọng điệu cũng có chút mất tự nhiên: "Cái kia cậu ngửi được cái gì không?"


"Cái gì hả?" Kathy không rõ nhìn xung quanh, sau đó dùng sức ngửi không khí hai cái, tiếp theo cả khuôn mặt đều nhăn lại cùng một chỗ, gian nan nói: "Thật thối, là cái gì vậy?"


"Không phải cái này." Liễu Thư giọng điệu từ từ, vươn một ngón tay chỉ vào tiểu Lỗ Cách trong lòng Kathy đang gặm ngón tay, ra vẻ thực ngoan: "Là này vật nhỏ kéo (ị)."


"A, kéo kéo rồi." Kathy cũng sắp hỏng mất, Liễu Thư vừa nói kéo, cô mới cảm giác được vị thối thật là từ bên này truyền ra, lại vừa mò, được rồi, một đống thật lớn, ni mã còn là loãng nữa, cô lại không dám động, chỉ sợ tã không ổn một là rớt ra toàn bộ, đến lúc đó gặp tai họa chính là cô.


"Mau ôm nó đi nha, hu hu..." Giọng của Kathy đều nghẹn ngào: "Có phải rỉ ra hay không?" Cô thật lo lắng.


Liễu Thư nghẹn cười, ho khan hai tiếng, nghiêm trang nói: "Cậu đừng quên, hôm nay cậu chính là cam đoan với mình sẽ mang Lỗ Cách, ăn uống kéo rơi đều do cậu quản, hiện tại vừa vặn kéo, trở về tắm rửa giúp nó đi."


"Tiểu Thư, cậu không thể tàn nhẫn như vậy." Vừa nghe cái này tiếng kêu rên của Kathy liền lớn hơn nữa: "Van cầu cậu, trước giúp giúp mình đi."


Rốt cuộc là mềm lòng, có lòng muốn giáo huấn cô nàng một chút, nhưng vừa thấy bộ dạng đáng thương của cô ấy thì Liễu Thư sẽ không tàn nhẫn được. Cô thở dài một tiếng, tiếp nhận Lỗ Cách kéo bụng không hé răng: "Cậu nhanh đi tìm tã và quần áo sạch sẽ, còn có cũng thay đồ cho cậu đi." Cô cũng không quên cô ấy bị một thân nước tiểu.


Nhận được giải thoát, Kathy vung chân bỏ chạy về sơn động, Liễu Thư thất thật buồn cười, ôm Lỗ Cách đuổi theo. Sau khi trở về lột sạch sẽ toàn thân tiểu thú nhân, dùng khăn ẩm ướt cho lau toàn thân thay quần áo và tã sạch sẽ cho nó, ôm nó dỗ dành đi vào giấc ngủ. Nhìn Kathy ở một bên đổi xong rồi đi giặt quần áo, trong lòng thoải mái không ít, lại nhìn nhìn tiểu tử trong lòng, được rồi, vừa nước tiểu lại vừa kéo, cũng đều ở trên thân một người, quả nhiên uy mãnh nhất là nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.