Xoay Chuyển Vận Mệnh

Chương 21: Đánh người trở tay không kịp




Sau khi tắm gội, Tô Tâm Li thay một thân áo tím nhạt thêu hoa mai kết hợp với tà váy dài có những đóa hải đường sống động, mới đầu tháng hai vẫn còn những cơn gió se lạnh, nhẹ nhàng thổi khiến từng đóa hải đường tung bay thật tự nhiên.

Bên ngoài khoác một kiện áo choàng khổng tước màu đỏ tía, từng cái lông vũ giống nhau sáng loáng, trơn bóng, vừa nhìn liền biết là loại trong một trăm chọn một, tôn lên làn da trắng muốt của Tô Tâm Li, trăm ngàn sợi tóc dùng trâm ngọc búi lên, điểm xuyết chuỗi hạt nhỏ chạm nhau kêu leng keng, rực rỡ chói mắt, giống như tất cả ánh mặt trời đều hội tụ trên người, nâng đỡ bước chân, chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Đáy mắt Tô Diệu Tuyết chợt lóe lên kinh diễm, sau đó chính là phẫn hận không cam lòng, còn có căm ghét, bản thân mỹ mạo vốn không bằng Tô Tâm Li, y phục cùng đồ trang sức lại cách biệt vô cùng xa, trong lòng nàng vốn luôn xem thường Tô Tâm Li, cảm thấy nhà đầu kia ngu ngốc, nhưng nếu cùng đứng một chỗ, nàng luôn có cảm giác mặc cảm tự tin. (Không ai dám coi thường bạn khi bạn không cho phép!)

Nếu nàng là nữ nhi của Trình Lập Tuyết thì tốt biết mấy, tất cả mọi thứ tốt đẹp đều là của nàng.

Tô Tâm Li tiến vào phòng, Thu Thủy đi theo tiến lên, cởi áo choàng khổng tước trên người Tô Tâm Li, lộ ra xiêm y bên trong.

Tô Tâm Li tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Tô Bác Nhiên, còn chưa kịp thỉnh an, Phương di nương vừa mới ôm Tô Diệu Tuyết khóc tới thảm thiết bỗng nhiên đứng dậy, vọt tới, Tô Tâm Li nhanh chóng lùi về sau hai bước, một bên Lưu Chu vội vàng tiến lên đem Tô Tâm Li che ở phía sau, chỉ nghe bịch một tiếng, Phương di nương đột nhiên quỳ gối trước mặt Tô Tâm Li.

-“Tiểu thư tha tội a!”

Phương di nương vừa dứt lời, liền khóc so với hồi nãy còn lớn tiếng hơn, nhưng chỉ là gào to thôi, còn nước mắt chỉ lẳng lặng chảy, dáng dấp kia muốn có bao nhiêu người thương tiếc liền có bấy nhiêu kẻ xót xa a.

Đây là muốn làm ai đó chán ghét nàng sao?

-“ Di nương, người đang muốn làm gì vậy?”

Tô Tâm Li quát lớn một tiếng, vòng qua người Phương di nương, nếu bà ta thích quỳ để cho bà ta quỳ, Tô Tâm Li ung dung đi tới trước mặt Tô Bác Nhiên, dịu dàng thỉnh an, “-Phụ thân”

Tô Bác Nhiên liếc nhìn Phương di nương đang quỳ trên mặt đất, bất mãn nhìn Tô Tâm Li một chút, cũng không gọi nàng đứng dậy, Tô Tâm Li coi như không thấy, hành lễ xong liền tự mình đứng dậy, chỉ có người làm sai mới chột dạ xem sắc mặt nàng, nàng không sai, cho nên không cần, Tô Bác Nhiên thích tức giận thì tức giận, thích trừng thì trừng. (Gặp đúng đầu gấu, haha)

-“ Phương di nương, người tuy rằng chỉ là di nương của Thừa tướng phủ, nhưng dù sao cũng đã hầu hạ bên cạnh phụ thân lâu như vậy, tuổi cũng già nhất, phụ thân niệm tình xưa nghĩa cũ, đối với di nương cũng tốt nhất, giờ người lại ở đây khóc sướt mướt như vậy, ai không biết còn tưởng phụ thân đối với người khắc nghiệt? Còn tỷ tỷ, tuy rằng ngươi chỉ là dưỡng nữ của Thừa tướng phủ, nhưng hạ nhân lại coi như tiểu thư mà hầu hạ chăm sóc, lại có phụ thân thương xót, tỷ lại có bộ dạng này, người ngoài chắc chắn cho rằng Thừa tướng phủ ngược đãi tỷ nha, phụ thân không đối xử với tỷ như nữ nhi, đây không phải bôi tro trát trấu vào mặt phụ thân sao?”

Không đợi Phương di nương mở miệng, Tô Tâm Li đã gây khó dễ trước, từng câu từng chữ nói ra đều vì nghĩ tới danh tiếng của Tô Bác Nhiên, ông ta vừa nghe, lập tức cảm thấy có lý, tức giận tiêu tan không ít.

Phương di nương và Tô Diệu Tuyết cứng đờ người, càng thêm đáng thương nhìn Tô Bác Nhiên, hy vọng Tô Bác Nhiên có thể ở trước mặt Tô Tâm Li vì bọn họ đòi công đạo, hoặc ở trước mặt hạ nhân, mạnh mẽ đạp cho nàng ta một cước, xem sau này nàng ta làm sao có thể bay ra uy phong của chủ nhân.

Chờ đợi cả nửa ngày, chỉ thấy Tô Bác Nhiên nghiêm mặt lại, sau đó gật gù khen ngợi, “ Li nhi nói có lý, Phương di nương, Diệu Tuyết, lần sau không được tái phạm nữa.”

Tô Tâm Li nhếch môi cười nhạt, Tô Diệu Tuyết coi như không rõ, Phương di nương tự nhiên cũng vậy, lẽ nào bọn họ không biết Tô Bác Nhiên coi trọng nhất là quyền lợi và danh tiếng của mình sao?

-“ Nữ nhi nghe quản gia nói phụ thân rất tức giận, vốn định lập tức tới thỉnh an, nhưng tối qua nữ nhi nghỉ ngơi không tốt, sáng sớm dậy hơi trễ, hơn nữa trên người toát ra không ít mồ hôi, nghĩ tới phụ thân tâm tình không tốt, nếu nhìn thấy Li nhi dáng vẻ bẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch, nhất định càng thêm tức giận, nếu bộ dạng kia bị người trong phủ nhìn thấy rồi truyền đi, nhất định cho rằng nữ nhi không có gia giáo, làm tổn hại danh tiếng của phụ thân, liền sai Lưu Chu đưa trà hoa cúc mới pha đến đây, đây là nữ nhi tự tay pha nha.”

Tô Tâm Li chớp mắt một cái, mang bộ dạng một tiểu cô nương đáng yêu hồn nhiên, nhìn Tô Bác Nhiên với ánh mắt mong đợi, còn có chút lấy lòng, trong nháy mắt làm Tô Bác Nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Người của phủ Định Quốc Công luôn ngang ngược thì sao chứ, bảo bối mà bọn họ nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan cũng phải ăn nói khép nép với ông ta, Tô Bác Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy hả giận, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

Tô Tâm Li vừa nhìn Tô Bác Nhiên liền hiểu ông ta đang suy nghĩ điều gì.

Trong gian phòng rộng lớn này, còn ai không hiểu chứ? Đời trước nàng quá thành thật, lại không biết nhìn sắc mặt nên mới thua thảm hại như vậy, đời này, bất kể có vở kịch nào, nàng cũng cố gắng hết sức hoàn thành a.

“- Ồ, đây không phải mấy hạ nhân hôm qua đứng ra chỉ trích ta sao?”

Tô Tâm Li dường như bây giờ mới phát hiện ra, có chút bất ngờ chỉ chỉ mấy kẻ đang quỳ phía sau Phương di nương.

Thừa tướng tự nhiên đứng về phía Tô Tâm Li, Phương di nương giờ mới từ tức giận tỉnh táo lại, bà ta cũng không đứng dậy mà quỳ gối bò tới trước mặt Tô Tâm Li, ngẩng đầu bất bình nói:

“-Tiểu thư,… bọn hạ nhân này có mắt không tròng, dám vấy bẩn danh dự tiểu thư, hôm nay ta đem bọn chúng tới để tiểu thư xử lý.”

Nếu để cho nàng xử lý, mang tới thư phòng Tô Bác Nhiên để làm gì, theo tính nhát gan của nàng trước đây, vừa nghe thấy Tô Bác Nhiên nổi giận, khẳng định không dám tới, Phương di nương bảo vệ những hạ nhân này, sau này bọn họ không phải càng đối với bà ta trung thành và tận tâm, càng gắng sức gài bẫy cùng làm khó nàng sao, trước đây vốn luôn bị người xem thường, sau này nàng ở phủ Thừa tướng chẳng phải không có chút địa vị, sẽ giống như đời trước ngay cả nha hoàn cũng dám bắt nạt nàng.

Phương di nương nói xong, liền nhìn chằm chằm Tô Tâm Li, bà ta không ngờ Tô Tâm Li dám đến, hoàn toàn bị đánh tới không kịp trở tay, cho nên mới bị Tô Tâm Li đoạt mất thời cơ, bất quá không sao, cái loại tính cách mèo chết rồi còn rơi nước mắt của Tô Tâm Li, chắc chắn không động tới mấy kẻ này, Phương di nương tràn đầy tự tin, vô cùng đắc ý.

-“ Di nương, mấy hạ nhân này thật sự tùy ta xử trí phải không?”

Phương di nương gật đầu, khóe miệng Tô Tâm Li không khỏi nhếch lên, hướng về phía Tô Bác Nhiên hơi nhún người, mí mắt rủ xuống che dấu tia tàn nhẫn chợt lóe.

-“Mấy kẻ hạ nhân này, ăn cây táo rào cây sung, không phân biệt được trên dưới, hơn nữa còn dám dựa danh di nương cùng tỷ tỷ hãm hại nữ nhi, làm tổn hại quy củ của Thừa tướng phủ, cũng không biết nhận được lợi lộc gì? Đêm qua bọn họ ăn gan hùm mật gấu dám ở trước mặt văn võ bá quan vấy bẩn thanh danh của nữ nhi, tương lai cũng có thể bán đứng phụ thân, bán đứng phủ Thừa tướng, hạ nhân như vậy còn giữ lại làm gì, gọi người tới bán chúng đi.”

Lời Tô Tâm Li vừa dứt, tất cả mọi người sửng sốt, mấy nha hoàn cùng mấy kẻ sai vặt liền dập đầu xuống đất xin tha, liên tục nói mình oan uổng, cầu Tô Tâm Li khoan hồng độ lượng tha cho bon họ một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.