Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 49: Mỗi người đều có mục đích riêng




Hắn đồng ý? Hai người gần đây không phải là nước lửa không hợp sao? Kim Bảo Nhi có chút không hiểu nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Lộ Nhi, tâm tư của đứa trẻ này thật khó đoán.

“Bảo Nhi, ngươi xem cả Lộ Nhi cũng đồng ý rồi, ngươi cũng đồng ý đi chứ?” Lão nhân gia cố ý gắp hai khối thịt cho cả hai.

Liếc nhìn cao lương mỹ vị sườn xào chua ngọt, cá hầm cách thủy, tổ yến năm phần, cánh gà cay ngọt… trên bàn một chút, nàng liền hiểu rõ, hôm nay muốn không đồng ý thì cũng không được rồi, cộng thêm việc cũng không cần phải lo lắng khi phải đi tìm cửa hàng khác, đúng là một việc làm ăn mà không cần tốn tiền.

“Không phải là ta không đồng ý, Đông Công gia gia, ngươi cũng biết hắn mà, ngộ nhỡ lần sau hắn bỏ thuốc ta, vậy thì ta phải làm như thế nào đây? " Đây là điểm duy nhất mà nàng băn khoăn, mình cũng không thể lúc nào cũng trông coi hắn được, nhưng việc lo lắng nhất chính là sợ hắn sẽ phát hiện ra thân phận nữ nhi của nàng.

Không có! Mãnh liệt lắc đầu, Đông Công Doãn đã bị gia gia trừng tới mức hạt đậu trong mắt hắn của hết hồn, quay đầu về phía Kim Bảo Nhi nở một nụ cười dịu dàng.

“Bảo Nhi, ta hứa với ngươi, tuyệt đối sẽ không hạ bất cứ thuốc than gì vào trong quãng thời gian này.” Dĩ nhiên, qua đoạn thời gian này thì lại là chuyện khác, mặc dù không còn bạc thì hắn sẽ rất đau lòng, nhưng nếu là vì Bảo Nhi, hắn cũng không có gì là không bỏ được! Nghĩ đến đây, Đông Công Doãn dùng sức gật đầu một cái.

“Chuyện này…” Nàng vẫn còn có chút băn khoăn.

“Ca ca, ngươi yên tâm, Lộ Nhi cũng sẽ giúp ngươi trông chừng hắn, sẽ không để hắn có chút suy nghĩ sai lệch nào với ca ca, Lộ Nhi sẽ bảo vệ ca ca!” Vỗ vỗ lên ngực non nớt, mắt to mọng nước của Lộ Nhi tỏa sáng lấp lánh, lộ ra một hàm răng nhỏ đáng yêu, liếc mắt nhìn về phía Đông Công Doãn.

Ngươi tốt nhất là hạ chút thuốc, nếu như thế thì hắn cũng có thể thừa cơ rồi, coi như là ngươi không hạ thuốc một lần nữa, thì ta đây cũng sẽ ép ngươi phải làm, Đông Công Doãn, tác dụng của ngươi chính là làm hình nhân thế mạng đấy.

Bị nhìn thấy một chút sợ hãi trong lòng, người nào đó vội ho khan một tiếng, bởi vì cảm thấy hôm nay còn thiếu nợ tên tiểu quỷ này, liền đem mặt xoay sang hướng khác, không ngờ hắn sẽ nói tốt cho mình, cũng có chút ngoài ý muốn, ngược lại càng cảm thấy áy náy.

“Ngươi xem kìa Bảo Nhi, Lộ Nhi cũng là đại nhân không chấp tiểu nhân mà tha thứ cho hắn, ngươi cũng đừng giận hắn nữa, Đông Công gia gia nhất định sẽ thay ngươi giáo huấn hắn một phen.” Nhân lúc thiết còn đang nóng mà đánh một cái luôn là nguyên tắc mà lão nhân gia tôn thờ, gắp lấy một món ăn rồi bỏ vào chén của Bảo Nhi.

Cười khổ không dám nhìn vào ba cặp tròng mắt đang kim quang sáng lạn nhìn mình chằm chằm, nàng gật đầu một cái, chỉ sợ nếu không đồng ý nữa, thì thức ăn trong chén của mình sẽ xếp thành một ngọn núi nhỏ mất thôi

“Được, nhưng mà…”

“Còn nhưng mà?” Đông Công Doãn lầu bầu nói, liền bị gia gia không chút chằn chừ đạp một cước, chỉ đành phải buông tay ý định ngăn Bảo Nhi nói tiếp.

“Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngươi theo ta học cách làm ăn, ngươi phải nghe lời ta, nếu vi phạm quy củ của cửa hàng gạo, thì ta sẽ trừng phạt ngươi, thế nào, ngươi có chấp nhận hay không?” Nàng cũng không muốn ở trong cửa hàng gạo sẽ xuất hiện một kẻ giống như hắn, đại thiếu gia cơm đưa tới mồm, muốn trị hắn, trước tiên nhất định phải xét về gia quy với Đông Công gia gia.

Không chấp nhận cũng được a, âm thầm nhấc chân thả lỏng, tránh thoát khỏi sự công kích của gia gia dưới mặt bàn, hắn bất đắc dĩ gật đầu một cái.

“Tốt rồi. Ca ca, ngươi mỗi ngày cứ để cho hắn đưa ta đến trường, sau đó sẽ ở trong tiệm để giúp ngươi, có được không? Dù sao thì ngươi và Phượng tỷ tỷ vào buổi sáng cũng rất bận, lúc gọi ta rời giường thì cũng không còn thời gian ăn sáng rồi.” Đáng thương sờ bụng một cái, gắp miếng thịt, hắn cắn lên một cái, cười đến híp cả mắt, ngon thật!

“ Ừ, ý kiến này cũng được.” Bảo Nhi không nhìn đến vẻ mặt không vui của Đông Công Doãn, trực tiếp đáp ứng.

Đông Công gia gia cũng không phản đối, vui vẻ tuyên bố bắt đầu dùng bữa, bốn người mỗi người đều có mục đích riêng nên có người ăn được còn có người thì không vui mừng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.