Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Chương 22: Ốm




Tác giả: Wind

“ Bé Út, người đàn ông đưa em đi làm hôm nay là ai vậy?”

Một bà chị cùng phòng với cô mắt sáng như sao nói ra sự tò mò của bản thân. Người phòng cô ấy à, hầu hết mọi người cũng không phải là còn trẻ gì, phần lớn đều đã lập gia đình, có người còn có đến đứa con thứ hai. Tuy nhiên, tuổi tác cũng không thể ngăn cản được người ta yêu thích và thưởng thức cái đẹp mà.

“ Một người quen thôi ạ. Cũng không thân lắm”. Hai bàn tay vừa nhanh chóng lướt trên bàn phím máy tính, Thu đồng thời lên tiếng trả lời. Cô cũng không coi đó là việc quan trọng, chỉ là đưa đi làm thôi mà.

“ Ây! Em đừng gõ nữa, mau quay ra mà thành thành thật thật trả lời a! Không quen thân làm sao lại sáng sớm đã có mặt mà đưa em tới công ty được. Nói dối mà cũng không biết suy nghĩ cho logic một chút”.

Lúc cô và Trần Cảnh Hạo đi đến cửa công ty cũng là vào giờ cao điểm, có rất nhiều người đi làm vào thời điểm đó. Hơn nữa, với diện mạo nổi bật của Thu và Cảnh Hạo, hai người không bị chú ý mới là lạ đó. Dù ở bất cứ nơi đâu, mĩ nam mĩ nữ luôn có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn của người xung quanh mà.

Cũng chính vì lí do này mà đồng nghiệp thấy cô đứng cùng một chỗ với Trần Cảnh Hạo và Quân Lâm Ngạo một cách dễ dàng. Ai kêu mấy người quá nổi bật làm chi.

“ Chị à, em và anh ta thực sự không thân thiết mà, chỉ là tình cờ gặp nhau thôi. Hơn nữa, hôm qua em về sớm, còn hai văn bản chưa dịch a~ Các chị tha cho em đi mà”. Thu rất thành khẩn mà tạm gác công việc, đưa ánh mắt cún con cực kì đáng thương nhìn mấy bà chị cùng phòng, mong họ rủ long thương mà tha cho cô. Aizz… Cô còn mạng đến tận bây giờ cũng không dễ dàng a~ Chóng mặt quá @@.

Lắc lắc đầu để giữ lại một chút tỉnh táo, cô quay lại đối mặt với máy tính, tiếp tục đánh máy.

“ Được rồi. Không hỏi người đưa em đến đây nữa. Nói chuyện của em với Phó tổng của Quân thị đi. Hôm qua có người thấy em đi cùng anh ta nha. Vừa nãy chị cũng thấy nữa”.

Cái gì mà được chứ? Rõ ràng là chị đi tìm chủ đề mới mà!

Thu rất bi ai mà gào thét. Tuy nhiên, cô phải công nhận một điều rằng bị làm phiền cũng có cái tốt của nó, ít nhất là trong thời điểm này. Bởi cô sẽ không vừa làm việc, vừa nhớ đến những lời nói cay nghiệt của Ruki. Bận rộn cũng là một cách rất tốt để cô tạm thời không cần nghĩ đến chuyện đó.

Xem đi. Lơ là một chút là lại nghĩ đến người kia rồi! Thầm cười khổ một tiếng. Rõ ràng là cô đang nói chuyện với đồng nghiệp lại đi nhớ đến việc kia, đúng thật là có chút bất lịch sự.

“ Chị là nói đến đại thiếu gia của Quân gia sao?”

“ Là anh ta chứ còn ai nữa”. Người đồng nghiệp gật gù.

“ Trước đây em có quen biết anh ta ạ”.

Câu này của cô lại vừa vặn làm cho người ngoài cửa cứng người lại. Cô nói là trước đây, vậy mối quan hệ mà anh cố gắng xây dựng hơn một tháng nay được tính là gì đây? Anh cố gắng nhiều như vậy, bỏ ra nhiều như vậy nhưng cuối cùng vẫn chỉ đổi lại được hai từ “ xa lạ” của cô thôi sao?

Nụ cười tự giễu nhàn nhạt xuất hiện nơi khóe môi rồi nhanh chóng biến mất. Tổn thương anh gây cho cô nhiều như vậy, một tháng cố gắng của anh có thể trả hết được sao?

Cô chấp nhận được… mới là lạ đó!

Vốn muốn tự mình thông báo cho cô nhưng lại đành bỏ đi ý nghĩ này. Anh nghĩ hiện tại không nên gặp cô thì hơn. Nếu làm vậy, sẽ chỉ khiến hai người cùng khó xử, còn có thể khiến cô khó chịu.

Muốn rời đi trong yên lặng nhưng ông trời dường như không muốn cho anh được như ý, lại cố tình cho nhân viên của Thịnh Thế gặp mặt anh. Cuối cùng, người kia lại rất quy củ mà lên tiếng chào hỏi.

“ Quân thiếu”.

Tiếng nói của nam nhân viên không lớn, nhưng lại vừa đủ để người cần nghe nghe được qua cánh cửa phòng vẫn đang hé mở. Điều này làm cho Quân Lâm Ngạo bỗng có cảm giác, dở khóc dở cười.

Lão Thiên đây là muốn đối nghịch với anh đến cùng có phải hay không?

Mấy người trong phòng nghe được ba tiếng Quân thiếu liền ném cho Thu cái nhìn ẩn ý. Trong khi nó, bạn nữ nào đó lại vẫn chăm chỉ gõ gõ vào bàn phím máy tính, giống như chẳng có gì liên quan đến cô. Đầu cô hiện tại đã đủ đau rồi, còn muốn quan tâm thêm chuyện khác làm gì?

Mắt cô bỗng hoa lên, đầu lại quay mòng mòng, trước mắt bỗng đen lại trong chốc lát. Thu tiếp tục lắc mạnh đầu để duy trì tỉnh táo.

“ Em sao vậy?” Chị Lý ngồi bên cạnh nhanh chóng nhận thấy điểm thất thường của cô, khẽ hỏi. Mấy người kia ban đầu chỉ chú ý trêu đùa cô, đương nhiên không nhận thấy được điểm khác biệt. Chị vốn không hay nói nên không tham gia tám, liền tập trung làm việc. Nhưng động tác của cô lại khiến chị phải rời đi sự chú ý, cẩn thận quan sát sắc mặt cô. Tuy rằng Thu đã trang điểm khá cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn không giấu nổi sắc mặt tái nhợt của mình. Chị Lý đã quen chăm sóc gia đình, lẽ dĩ nhiên sẽ nhanh chóng nhận ra được sức khỏe của cô không tốt.

Áp chế sự sự mệt mỏi của bản thân, Thu gắng tỏ ra bình thường, đồng thời lên tiếng đáp lại:

“ Không sao đâu ạ”.

Trong lòng có chút ấm áp. Nói rằng đồng nghiệp cùng phòng thân thiện với cô nhưng thật ra cũng chẳng có mấy người thật lòng quan tâm tới cô. Cuộc sống nơi công sở chính là vậy. Chỉ có cạnh tranh mới là chân thực, tình đồng nghiệp tốt đẹp không nhiều. Người ta đã nhân từ mà không tìm cách hại ngươi là đã tốt lắm rồi.

“ Mặt em tái như vậy mà còn bảo không sao? Cũng không biết quan tâm bản thân một chút!” Chị Lý nhíu mày lại trách cứ.

“ Em thật sự khôn…” Cô cười yếu ớt tiếp tục nói dối nhưng chưa nói hết câu đã không chịu nổi mà ngất đi.

Sức khỏe cô tệ như vậy không phải là không có lí do. Cả ngày hôm qua cô đã không ăn gì vào bụng, tâm trạng không tốt, phải vận động quá sức, hiện tại còn bị ốm. Vậy mà đến tận bây giờ mới ngất đi đã có thể nói sức khỏe của cô là tốt lắm rồi.

Thấy cô tự dưng im bặt, cơ thể lại mềm nhụn lại, chị Lý có kinh hoảng, vội đứng dậy chạy tới chỗ cô lay lay người.

“ Này, em làm sao vậy? Thu! Mau tỉnh lại”. Sau lại đưa tay sờ lên trán cô. Nguồn nhiệt lớn chốc lát truyền tới làn da khiến chị giật mình, vội lớn tiếng gọi: “ Tiểu Trần, mau qua đây giúp chị”.

Người tên tiểu Trần chính là một trong hai người đàn ông duy nhất trong phòng Ngoại ngữ âm thịnh dương suy của cô.

Nghe ra sự gấp gấp trong lời nói của chị, người đàn ông nhanh chóng chạy lại. Vừa nhìn thấy tình trạng của Thu, tiểu Trần liền nắm bắt được tình hình, không cần người khác nhắc nhở cũng chạy ngay tới bế thốc cô lên, cùng chị Lý chạy ra ngoài.

Sự ồn ào trong phòng hiển nhiên đã thu hút được sự chú ý của Quân Lâm Ngạo. Thấy cô mê man nằm trong vòng tay của một tên đàn ông xa lạ, mặt anh bỗng chốc đen lại trong nháy mắt. Tuy nhiên, Lâm Ngạo đành phải tạm gác chuyện đó qua một bên, điều mà anh quan tâm là sức khỏe của cô. Hồi sang anh đã để ý tới sức khỏe của cô không tốt nhưng không ngờ lại tệ đến mức này. Vậy mà cô còn cố gắng đi làm. Tự hành hạ bản thân như vậy, cô thật sự thấy vui sao?

Thời gian gấp gáp không cho Quân Lâm Ngạo cơ hội tiếp tục ngẩn người. Đôi chân cũng nhanh chóng chạy tới gần tiểu Trần, đem cô đoạt lại từ trên tay anh ta.

" Tôi sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện, mấy người có thể quay lại làm việc rồi".

Nói xong cũng không để cho người khác kịp phản ứng lại, anh đã gấp rút chạy đi, mong muốn rằng đưa cô tới bệnh viện càng nhanh càng tốt. Nếu cô đã không biết thương tiếc bản thân, vậy để anh thay cô thực hiện điều đó đi.

" Phó tổng..." Thư kí Mã lên tiếng gọi Quân Lâm Ngạo. Tuy nhiên, tâm trí anh hiện tại đã đặt cả vào Thái Thu, sao còn có thời giờ mà đi quan tâm tới người khác.

Lúc người thư kí chạy tới hành lang trước cửa phòng Ngoại ngữ, bóng Quân Lâm Ngạo đã khuất sau bức tường. Vài người cũng đần khôi phục lại thần trí.

Tiểu Trần nhìn đôi tay trống rỗng của bản thân, trong lòng có chút trống rỗng. Vốn cậu ta cũng có tình cảm với Thu...

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.