Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 980: C980: Chương 980




Đạo quả của ông ta đã bị Lâm Phong hút sạch!

“Sảng khoái!”

Lâm Phong không nhịn được mà nói.

Tuy rằng thực lực của Quỷ Lệ chẳng đáng là bao nhưng dù sao cũng là một tu giả Xuất Khiếu Cảnh sơ kỳ, hiện tại bị anh hút sạch, linh khí mênh mông tràn ngập trong kinh mạch, khiến kinh mạch anh trở nên vừa lớn vừa thô!

Nhất là trong đan điền càng khó có thể tưởng tượng…

Adv

Lâm Phong cảm thấy mình như vừa hấp thu cả linh mạch, cả người được lấp đầy, phồng lên, vừa thoải mái vừa khó chịu.

Nhưng anh không dám lơ là, những thứ này đều là tinh hoa, rất có lợi với anh…

“Không được! Phải mau tìm một chỗ để luyện hóa mới được!”

Nghĩ xong, Lâm Phong tát Quỷ Lệ sắp chết thành mảnh vụn.

Adv

Sau đó anh nhìn lão hòa thượng Ngộ Xa ngồi đờ đẫn cách đó không xa, nói:

“Lão hòa thượng, tôi đi trước, sau này có duyên gặp lại!”


Dứt lời, Lâm Phong hóa thành một luồng sáng biến mất giữa không trung.



Nhìn Lâm Phong rời đi, Ngộ Xa vốn đang chấn động mới dần bình tĩnh lại.

Ông ấy niệm phật hơn trăm năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này…

“Thực lực của vị thí chủ này thật kinh người, chẳng lẽ đã đứng trên Võ Thần?”

Lão hòa thượng Ngộ Xa thầm nhủ, nắm thiền trượng trong tay, cuối cùng liếc mắt nhìn đống thịt vụn trên mặt đất rồi mới quay về Phật môn Tung Sơn.

Với thực lực Võ Thần sơ kỳ của ông ấy, chẳng bao lâu sau đã về tới Phật môn!

Bên trong căn phòng ở sân sau Phật môn.

Một pho tượng Phật khoanh chân khá lớn được đặt bên trên, phía dưới là một đám hòa thượng đang ngồi.

Có già có trẻ, toàn bộ đều cực kì nghiêm túc và trang trọng.

“Ngộ Xa, sao chú đã về rồi?”

Một lão hòa thượng ngồi ở trên cao nhất chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt sáng


“Ngộ Tịnh sư huynh, hôm nay em xuống núi gặp một thanh niên rất kì lạ!”

Ngộ Xa kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Mỗi lời ông ấy kể đều khiến vài lão hòa thượng biết chuyện đều phải kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Bên cạnh mấy lão hòa thượng đó là một hòa thượng trẻ khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú.

Hòa thượng trẻ đeo một chuỗi phật châu bằng gỗ lim, quanh thân được Phật quang nhàn nhạt bao phủ, như Phật Thánh chuyển thế!

“A di đà phật, Quỷ Lệ kia ngàn năm trước cũng lừng lẫy một thời, Phật môn chúng ta và Đạo giáo phải cùng nhau phong ấn, Đạo giáo muốn diệt hắn để trừ hậu hoạn, nhưng Phật ta lại từ bi, muốn độ hắn thành Phật! Không ngờ lại thất bại trong gang tấc, xem ra mọi thứ đều đã được quyết định từ trước.”

Ngộ Tịnh cảm thán một câu.

Dừng lại một chút, ông ấy nói:

“Thế gian có yêu nghiệt như thế xuất hiện, xem ra thịnh thế sắp tới, thế giới chìm nổi, Phật sẽ cứu độ.”

“Hội Tâm!”

“Sư thúc!”

“Hội Tâm chậm rãi đứng dậy, hai tay chắp lại.

“Phật pháp của con cũng đã có chút thành tựu, nên xuống núi trải nghiệm một chút, tôi luyện Phật tâm, không còn gì hơn thế.”

Ngộ Tịnh chậm rãi nói.

“Vâng.”

Hội Tâm gật đầu, lập tức xoay người rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.