Vương Quốc Màu Xám

Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh




Chẳng mấy chốc mà đã tới cuối tháng, tháng này là tháng thử việc của tổ trưởng, nên không yêu cầu thành tích, nhưng tháng sau bắt đầu phải hoàn thành nhiệm vụ 15 vạn tiền thành tích nghiệp vụ của cả tiểu tổ.

Vậy mà tổ viên cuối cùng của tổ Tần Thái vẫn chưa tìm được.

Hôm nay, Đàm Tiếu tới đón Tần Thái đi.

Tổ viên của tiểu tổ không chỉ do một mình tổ trưởng phụ trách tìm, thỉnh thoảng cấp trên cũng sẽ cử người xuống. Chỉ là người này phải trải qua cuộc phỏng vấn của tổ trưởng, tổ trưởng gật đầu mới được vào tổ.

Khi Tần Thái đến nơi, những người khác đã bị các tổ khác chọn hết chỉ còn lại một người. Tần Thái cảm thấy người còn lại này chắc chắn là người kém cỏi, nên không tránh khỏi có chút thất vọng.

Có điều khi cô đi vào văn phòng của Đàm Tiếu, khi cô gặp người đó, cô kinh ngạc phát hiện ra người này là Đàm Thổ, cử chỉ hành động đều không tầm thường, tuyệt đối là người rất có năng lực.

Đó là một cô gái khoảng hai mươi mốt tuổi, từ nhỏ mẹ cô ta đã tuyên truyền với bên ngoài rằng cô ta là quan âm chuyển thế, thường xuyên bị đưa lên chùa làm thánh cô.

Hơn nữa nghe nói còn có thể hóa nước.

Hóa nước là một trong những thủy pháp, mục đích diệt tà trừ yêu. Một vài thứ không nhìn thấy được bằng mắt thường, sau khi bị làm phép, sẽ hiện ra trong nước, để người thường có thể nhìn thấy. Lúc này người làm phép có thể hóa giải nó.

Những người làm nghề này đều rất giỏi, ngôn ngữ cử chỉ của cô ta đều rất quý phái, có vài phần khí chất của tiên linh.

Tần Thái thấy rất khó hiểu, hỏi Đàm Tiểu ngồi bên cạnh: "Người này thoạt nhìn thì thấy rất có năng lực, cũng thích hợp làm công việc của chúng ta, tại sao những tổ trưởng khác lại không chọn? Lẽ nào những người bị chọn trước đó rồi năng lực còn mạnh hơn cô ta sao?"

Đàm Tiếu nhìn cô một cái, vẫn cười rất hòa nhã: "Lam tổ trưởng, hoàn toàn ngược lại, cô ấy là người có năng lực nhất trong số những người đến ứng tuyển hôm nay, có thể là cô may mắn chăng?"

Tần Thái không hỏi thêm nữa, đưa cô gái kia về kí túc, đặt tên là Bạch Chỉ. Thế là tổ viên của tổ Lam Trù đã đủ, A Tử, Lục Châu, Bạch Chỉ ngoài ra còn có Tranh Phong và Xích Vũ.

Cuối tháng vẫn tổ chức họp tổ trưởng, Tần Thái tham dự.

Cuộc họp đương nhiên do Đàm Tiếu chủ trì, cùng xuất hiện còn có Thông gia đã biến thành một người trẻ trung ngời ngời, và chị.....Hồng. Mấy ngày không gặp, chị Hồng dường như trẻ ra rất nhiều, trước kia nhìn chị ta khoảng trên dưới bốn mươi, nhưng hôm nay nhìn lại, da trắng môi đỏ, như thiếu nữ tuổi đương thì.

Cuộc họp chưa bắt đầu, Tần Thái đương nhiên tới gặp chị ta chào hỏi: "Chị Hồng."

Chị Hồng mỉm cười gật đầu, nhìn cô từ đầu xuống chân, "Chăm chỉ làm việc, có chuyện gì thì tìm chị."

Tần Thái gật đầu, cô khá có thiện cảm với chị Hồng, mặc dù trước kia tính cách chị Hồng không tốt lắm, bọn họ ít nói chuyện với nhau, nhưng lần này chị Hồng lại chỉ định cô làm tổ trưởng, cô rõ ràng "được sủng mà thất kinh".

Sau khi cuộc họp bắt đầu, chị Hồng ngồi bên cạnh Thông gia. Đàm Tiếu giới thiệu chị ta với mọi người, vị trí là trợ lý của Thông gia. Tần Thái âm thầm gật đầu, nhưng rồi lại thấy không hiểu: Trợ lý của Thông gia, lẽ nào không phải là Đàm Tiếu ư?

Đàm Tiếu vẫn nói nói cười cười, chủ trì cuộc họp tổng kết cuối tháng này rất vui vẻ thành công.

Quy trình của cuộc họp cuối tháng, đầu tiên Thông gia phát biểu, sau đó thông báo thành tích nghiệp vụ trong tháng của các tiểu tổ, cuối cùng là biến động nhân sự, cuối cùng mới tới các tổ trưởng phát biểu.

Thông gia trước nay vẫn thấy rất hứng thú với Tần Thái: Ông ta muốn biết tại sao Tần Thái lại lấy được thận của người khác. Lúc này trong cuộc họp thỉnh thoảng ông ta vẫn quan sát Tần Thái. Tần Thái lại chẳng dám nhìn ông ta một cái: Giờ quan hệ giữa ông ta và chị Hồng ai cũng đã biết, bản thân cô tốt nhất không nên có bất kì dây dưa nào với ông ta.

Cô đột nhiên nhớ tới Bạch Lộ: Tại sao chị Hồng lại tiến cử cô làm tổ trưởng, mà không phải người có thành tích nghiệp vụ tốt nhất tổ như Bạch Lộ?

Tại sao khi biết Bạch Lộ có khả năng liên hệ với giám sát của Trật Tự để tố cáo cô, chị Hồng không hề báo lên cấp trên mà lập tức tin tưởng Tần Thái, lựa chọn cách theo dõi và bắt quả tang Bạch Lộ?

Tần Thái cúi đầu, lòng nặng trình trịch: Thực ra chị Hồng sớm đã có ý đồ muốn trừ khử Bạch Lộ rồi đúng không? Vì vậy cái chết của Bạch Lộ không phải ngẫu nhiên. Cho dù khi ấy Tần Thái không tố cáo, thì chị Hồng cũng quyết không tha cho Bạch Lộ.

Khi đó chị Hồng mới chỉ là tổ trưởng, còn giờ đã thăng chức thành trợ lý cho Thông gia, Tần Thái làm sao rây vào cho được?

Vì vậy mà Tần Thái luôn cúi gằm đầu, giả vờ hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt Thông gia thỉnh thoảng lại liếc về phía mình.

Cho tới cuối cùng, các tổ trưởng của tiểu tổ phải phát biểu, Tần Thái cũng chỉ nói ngắn gọn về việc tiểu tổ mới có thành viên mới, nói xong lập tức ngồi xuống, hoàn toàn không có ý định giương oai giễu võ.

Họp xong, lúc đi ngang qua người Tần Thai, chị Hồng mỉm cười quan sát cô một lượt. Da của chị Hồng đúng là nhẵn và bóng hơn xưa rất nhiều, đôi mắt toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc. Lần đầu tiên trong đời Tần Thái nịnh bợ người khác: "Mấy ngày không gặp, chị Hồng sao có thể trở nên xinh đẹp thế này?!"

Cô nói thật, chị Hồng cũng biết, vì vậy chị ta rất vui: "Tiểu nha đầu, miệng cũng ngọt đấy. Sa Ưng khỏe không?"

"Vẫn khỏe." anh ta bị thương, là chuyện cơ mật trong tổ, Tần Thái ghé sát tai chị Hồng thì thầm: "Vết thương cũ vẫn chưa khỏi hẳn, đang nghỉ ngơi."

Chị Hồng gật gật đầu, lấy một hộp thuốc bôi từ trong túi ra đưa cho Tần Thái: "Đây là thuốc uống, đây là thuốc bôi, thay chị hỏi thăm anh ta."

Tần Thái nhận lấy, đương nhiên cảm ơn không ngớt, chị Hồng ra khỏi phòng họp, chiếc áo da đắt đỏ trên người khiến chị ta trở nên cao quý hơn. Tần Thái nhìn theo một hồi vẫn không hiểu, một người, sao có thể đột nhiên biến thành trẻ trung tới mức này?

Quay về kí túc xá, Tần Thái đưa thuốc cho Sa Ưng. Sa Ưng đón lấy hộp thuốc nhìn nhìn, tiện tay nhét vào ngăn kéo. Tần thái còn có việc muốn hỏi anh ta: "Sa Ưng, anh đã gặp Bạch Chỉ chưa?"

Sa Ưng đang chuẩn bị đi tắm: "Có chuyện gì nói đi."

Tần Thái đẩy anh ta vào trong phòng tắm, còn mình đứng ngoài nói với vào: "Sa Ưng, tại sao tổ trưởng các tổ khác không chọn Bạch Chỉ? Ngay cả Đàm Tiếu cũng nói năng lực của cô ta không tệ."

Qua lớp cửa kính, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy các đường nét mờ mờ trên cơ thể anh ta. Sa Ưng vừa c ởi quần áo vừa giải thích: "Nhiệm vụ của một tổ là bao nhiêu?"

Cái này đương nhiên Tần Thái biết: "Mười lăm vạn."

Sa Ưng mở vòi hoa sen: "Hoàn thành nhiệm vụ có khó không?"

Tần Thái lắc đầu: "Không khó, tôi cảm thấy rất dễ."

Sa Ưng tưới ướt người: "Vậy cần một người có năng lực giỏi để làm gì? Thay thế cô? Hay là giẫm lên đầu cô?"

Tần Thái đột nhiên cứng họng.

Kiến thức trên thế giới này quá lớn, bất cứ chuyện gì cũng cần phải học hỏi. Trước kia Tần Thái luôn cho rằng mình không ngốc, giờ mới biết mình còn nhiều thứ phải học.

Sa Ưng đang tắm, Tần Thái dựa vào cửa kính phòng tắm ngẩn ngơ. Sa Ưng tắm xong đi ra, ánh mắt trở nên kì quặc: "Tổ trưởng Lam Trù, tôi cảm thấy gần đây cô có gì đó rất lạ với tôi." Anh ta nâng cằm Tần Thái lên, ánh mắt thăm dò lẫn trêu chọc: "Thỉnh thoảng tôi còn có cảm giác cô muốn đùa bỡn tôi."

Tần Thái gần như muốn thổ huyết, gạt phát tay Sa Ưng ra: "Vớ vẩn!"

Sa Ưng quay người với khăn lau đầu: "Hay là.....cô sợ rồi?"

Tần Thái đột nhiên sững lại.

Đúng thế, mấy hôm nay cô luôn vô thức muốn ở bên Sa Ưng, một là cô khẳng định con người Sa Ưng không hoàn toàn đáng ghét, nhưng còn nguyên nhân chủ yếu....có đúng là cô sợ rồi không?

Cô cố tình không muốn nghĩ đến Bạch Lộ, cố tình quên đi cái chết của cô ấy. Nhưng trên thực tế, cô chưa bao giờ quên. Trước kia khi còn là tổ viên trong tổ, bên cạnh cô còn có bốn người có hoàn cảnh giống mình, khi ấy cô không thấy sợ, bởi vì cô không đơn độc.

Còn lúc này, cô đã trở thành tổ trưởng. Cô phải quản lý và bảo vệ các thành viên trong tổ, nhưng ai sẽ bảo vệ cô?

Thực ra cô còn chưa có đủ tư cách để đảm nhiệm vai trò của một tổ trưởng, chỉ là chị Hồng vì lí do cá nhân đã đẩy kẻ ngốc là cô ra đầu trận tuyến. Có lẽ ngay cả cô cũng không nhận ra, cô sợ rồi.

Sa Ưng là người có thâm niên lâu nhất trong tổ, thân thủ tốt, sáu giám sát Trật Tự vây lấy anh ta mà anh ta vẫn chạy thoát. Anh ta hiểu biết nhiều, anh ta.....về mặt nào cũng tốt.

Mặc dù Tần Thái không muốn thừa nhận, nhưng cô thật sự không biết mình lại dựa dẫm vào người khác như thế này từ bao giờ.

Thấy cô bắt đầu thẫn thờ, Sa Ưng khẽ khàng an ủi: "Thực ra chuyện này cũng là bình thường thôi." Tần Thái nhìn anh ta, tưởng anh ta chuẩn bị nói với những đạo lí cao siêu nào đó, anh ta hất tóc ra sau, "Dù sao một người đàn ông đẹp trai tài hoa như tôi, đúng là rất có khả năng khiến phụ nữ có cảm giác an toàn, phải không?"

Tần Thái suýt thì ngã ngất, anh ta lại bắt đầu thương lượng đề nghị: "Mặc dù gần đây tôi có chút "lực bất tong tâm", nhưng nếu cô chủ động, tôi thấy tôi vẫn có khả năng chiến đấu một trận. Hay là...."

Anh ta còn chưa nói xong, Tần Thái đã bước ra khỏi phòng, còn tức giận ném lại một câu: "?!!"

Tần Thái ra ngoài, lúc này Sa Ưng mới cười. Ngồi trước máy tính, QQ đang nhảy loạn xạ.

Diêu Hồng: "Nhận được thuốc chưa?"

Khóe miệng Sa Ưng cong lên, mười ngón tay gõ chữ như bay: "Đã nhận được rồi, thực ra tôi không sao, không cần lo lắng."

Diêu Hồng: "Sa Ưng....em rất nhớ anh."

Nụ cười trên môi Sa Ưng tắt ngấm: "Anh cũng vậy."

QQ của hai người đều không kêu nữa, Sa Ưng dựa vào thành ghế, lại bắt đầu thẫn thờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.