Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 230: Thiếu chủ Dong Binh Công Hội Xích Viêm (10)




Khuynh Cuồng làm sao lại cùng đi với hắn, y có thể khẳng định, ban đầu lúc ở Phổ Đà trấn, nàng nhất định không biết thân phận Thánh Khinh Hồng, vậy bây giờ thì sao, hiện tại nàng biết rõ thân phận của hắn sao?

Thánh Khinh Hồng cũng là người hoàng gia, nàng lại nguyện ý cùng hắn cùng một chỗ sao.

Tâm đau, một nỗi đau đớn lan tràn ở ngực hắn.

Mạc Tiêm Lương gắt gao nhắm mắt lại, tùy ý để nỗi đau lan tràn toàn thân, Khuynh Cuồng a Khuynh Cuồng, nàng đối với hắn có sao lại khác biệt như vậy, chẳng lẽ đơn giản là vì nàng gặp được hắn trước, cho nên mới đối xử với hắn khác biệt, hay là nói, nàng đối với hắn có cảm tình đặc biệt khác.

“Vương gia...” Mạc Vong thấy khuôn mặt Mạc Tiêm Lương thống khổ, trong lòng cũng phi thường không dễ chịu, vốn không muốn nói cho người biết, nhưng chuyện này, hắn thủy chung sẽ biết, đau dài không bằng đau ngắn, hy vọng vương gia có thể quên Cửu tiểu thư.

Mạc Tiêm Lương trong phút chốc mở mắt ra, lạnh lùng nói, “Chuẩn bị, đi Tần Thiên.”

“Vương gia... Hoàng hậu bên này...” Khóe miệng Mạc Vong hung hăng quất một cái.

“Xảy ra chuyện, ta gánh chịu.” Mạc Tiêm Lương đứng dậy bén nhọn nói, bất kể như thế nào, hắn đều phải đi tìm nàng.

Trên đường trở về Tần Thiên, Mộc Khuynh Cuồng cơ hồ hơn phân nửa thời gian ở trong tu luyện, dần dần nàng coi như là nắm giữ một phần nhỏ bí quyết Phần Thiên kia, Thánh Khinh Hồng còn khen ngợi, bộ đấu kỹ này thật sự khá tốt, nếu nàng sửa xong, phỏng đoán sẽ trở thành đấu kỹ hộ thân rất tốt.

Thánh Khinh Hồng không thể không cảm thán Minh Dương lão nhân kia xác thực là một kỳ tài.

“Khinh Hồng, chỗ đó thật nhiều người, chúng ta có cần tới xem một chút hay không, di, vì sao khu rừng rậm kia đen như vậy, thoạt nhìn rất quỷ dị.” Mộc Khuynh Cuồng nhìn rừng rậm phía xa hiếu kỳ nói, hơn nữa nàng cảm giác được lực lượng ám nguyên tố rất mạnh mẽ, hẳn là từ khu rừng rậm đen kịt này phát ra.

Thánh Khinh Hồng thấy lễ mừng năm mới còn cách một đoạn thời gian, nàng lại hào hứng như vậy, liền đáp ứng đi xem một chút.

“Này, các ngươi đến cùng có dám đi vào hay không?” Đột nhiên thanh âm cao ngạo của một thiếu nữ vang lên.

“Ngải Ảnh, ta thấy chúng ta nên đổi địa phương khác đi! Rừng rậm tối tăm này rất kì quái kinh khủng, tầng sương mù màu đen kia thoạt nhìn thật quỷ dị a...” Trong giọng nói của một thiếu nữ khác đầy cố kỵ.

Thiếu nữ gọi Ngải Ảnh đang cao ngạo nói chuyện, bộ dạng thoạt nhìn mười bốn tuổi, nàng giơ giơ cái cằm lên, không cho là đúng nói, “Lão sư không phải là để cho chúng ta đi ra ngoài lịch luyện thật tốt sao, chúng ta không thể bởi vì nhìn nơi này đen như mực liền không đi vào, như vậy chẳng phải chúng ta là tiểu quỷ nhát gan!”

“Ngải Ảnh, nhưng nơi này dường như quá nguy hiểm, ngươi cảm thấy chúng ta vào được sao?” Lúc này một tiểu chính thái mười sáu mười bảy tuổi bên cạnh sưng mặt lên lo lắng nói.

“Ai nha, các ngươi thật sự là quá nhát gan, hừ, các ngươi không đi vào, bổn tiểu thư chính mình đi vào.” Ngải Ảnh giơ khuôn mặt ngọt ngào nhỏ nhắn cầm lấy kiếm hướng về rừng rậm đi đến.

“Này, Ngải Ảnh...” Nhưng người đồng hành khác thấy Ngải Ảnh thực sự đi vào, liền kinh hô lên, cuối cùng không thể không cùng vào, dù sao bọn họ cùng đi ra mạo hiểm, cũng không thể thật sự để cho nàng một người đi vào, như vậy thật không có nghĩa khí.

Khi Mộc Khuynh Cuồng đi tới liền nghe được tiếng bọn họ nói chuyện như vậy, xem ra bọn họ hẳn là đệ tử học viện nào đó, nữ tử đầu tiên xông vào thật đúng là có dũng khí.

Rừng rậm đầy sương mù đen này đúng là thoạt nhìn rất kinh khủng, bên trong nhất định có quái dị, hơn nữa ám nguyên tố rất sung túc, Mộc Khuynh Cuồng vô cùng muốn đi vào.

“Khinh Hồng, chúng ta cũng đi vào.” Mộc Khuynh Cuồng giơ giơ lên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, bây giờ nàng vẫn là nữ trang, hiện tại nàng quyết định mặc nữ trang rất tốt, miễn cho nàng phải giả bộ giọng nam, nàng thật lo lắng có một ngày, giọng nói của nàng có thể biến thành giọng vịt đực luôn hay không, như vậy chẳng phải là thua thiệt lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.