Vũ Toái Hư Không

Chương 43: Sư phụ, ngươi chạy không thoát đâu




- Chuyện cười của ngươi chả buồn cười tí nào cả!
A La rõ ràng là không tin chuyện ma quỷ của Trầm Côn, hơn nữa nàng cũng không có tâm tình quan tâm đến một người xa lạ, tiện tay ném trường kiếm ra nói:
- Cây kiếm này của ngươi, từ nay về sau ta và ngươi không nợ nhau gì nữa!
Nàng nhìn thoáng qua cây bảo kiếm gia truyền, trong mắt tháng hiện lên một tia lệ quang, sau đó bước nhanh rời rừng cây.
Nhìn bóng lưng A La, trong lòng Trầm Côn bỗng thấy là lạ…
Nha đầu này rốt cuộc là người như thế nào?
Nàng có thể ở trên đường dài giết người một cách vô tình, một kiếm cắt yết hầu, nhưng cũng có thể ngâm nga trong rừng cây " Tẩy xoát xoát", vui vẻ giặt quần áo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mợ nó!
Nàng không phải là người tâm thần phân liệt chứ?
- Ngươi nhìn gì vậy?
A La đi được một đoạn xa, đột nhiên cảm giác sau lưng như có mũi nhọn đâm vào, xoay người thì nhìn thấy Trầm Côn đang ngây ngốc nhìn bóng lưng của nàng.
- Ai ui, mỹ nữ, ngươi phản ứng nhanh thật!
Trầm Côn vội vàng thu ý nghĩ lại, cười híp mắt đuổi theo.
- Ta đâu có nhìn gì, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái. Ngươi ở trong rừng bị cả Bộ Lạc Xà Tộc tập kích, chẳng nhẽ ngươi không muốn biết tại sao? Nơi này là nơi nhân loại sinh sống, chưa bao giờ có yêu thú xuất hiện đó!
- Ngươi biết nguyên nhân sao?
A La tò mò nên đứng lại.
- Đây là một bí mật lớn!
Trầm Côn cười hì hì, chà xát mấy ngón tay vào nhau, ám chỉ với A La rằng " nếu muốn bần tăng nói ra, ngươi phải bỏ chút chi phí chứ!"
- Không nói thì bỏ đi, ta không có hứng thú tìm hiểu chuyện vương triều Đại Triệu!
A La lạnh lung liếc nhìn Trầm Côn, sau đó quay người muốn đi tiếp.
Ngươi còn muốn đi sao?
Hắc hắc, bần tăng đã muốn lừa bậc thầy võ học ngươi, nếu để ngươi đi bần tăng chẳng phải sẽ hối hận đến chết sao?
- Yên tâm, yên tâm. Chỉ đùa với ngươi một chút thôi, dù sao chúng ta cũng từng sánh vai chiến đấu, bí mật này nói miễn phí cho ngươi cũng được!
Trầm Côn cũng không thèm để ý A La có nghe hắn nói hay không, chỉ chậm rãi thở dài:
- Đầu tháng chạp, đài thú tôn ….đã bị người ta phá hủy!
- Đài thú tôn đã bị hủy?
Bước chân A La đột nhiên dừng lại, sau đó lập tức tự giễu, cười cười. Lần thứ hai chuẩn bị đi tiếp.
- Thiếu gia nói đùa, tuy rằng thực lực của ta chỉ có nhất phẩm Vũ Linh, có thể tri thức võ đạo kém cỏi một chút, nhưng mà không đến mức tin vào lời nói xạo như vậy!
- Ngươi không tin?
- Ta cho ngươi biết một chút kiến thức căn bản.
A La cười lạnh nói:
- Đài thú tôn xây dựng vào năm một ngàn năm trăm, khi mà yêu thú bị nước Đại Triệu tàn sát! Lúc hoàn thành, thú tôn Lý Mục đã tự sát trên đài, đem linh hồn của mình dung hợp với mười tám Hiên Viên thần Thiết Trụ. Từ đó về sau, đài Thú Tôn chính là Lý Mục, Lý Mục chính là đài Thú Tôn!
Thanh âm nàng lạnh lùng hơn:
- Muốn phá hủy đài Thú Tôn, nhất định phải có thực lực hơn Lý Mục, nhưng mà thử hỏi trên thế gian này có ai dám nói mình có thể thắng được vạn thú chí tôn, thiên cổ đệ nhất thần tướng vương triều Đại Triệu?
- Nghe ngươi nói, có vẻ như không ai có thể phá hủy đài thú tôn….
Ánh mắt Trầm Côn lim dim, cúi đầu nói một cách chậm rãi:
- Nếu như thật sự như vậy, vậy thì ngươi giải thích ra sao chuyện Độc Giác vương xà dám ra tận Tân Nguyệt thành?
Sau đó ngữ khí của hắn bỗng nhiên nhanh hơn:
- Đầu tháng chạp, một người cầm trường kiếm trong tay, một kiếm giết chết chí nam nhi, một kiếm phá trận, một kiếm phá hủy đài Thú Tôn. Ba vạn thiết kỵ Cự Phong, tám nghìn chiến sĩ Tuyết Điêu, hai đại cường giả Hồng Nguyên cũng không thể ngăn cản người này! Trong vòng một đêm, đài Thú Tôn hoàn toàn bị hủy!
Trong mắt A La thoáng hiện lên chút dị sắc:
- Quân đội Đại Triệu gần nơi xảy ra nhất, tứ đại quân đoàn Bắc Phương đồng thời tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, cũng do đài Thú Tôn bị hủy hay sao?
- Ngươi nghĩ sao?
Trầm Côn lặng lẽ cười.
- Hiện tại trên thế gian lại có người có thể đánh tan linh hồn Lý Mục….
A La miệng khô khốc, trong lòng đau khổ, không nói được một câu nào nữa.
- Hắc hắc, cuối cùng ngươi cũng tin!
Trầm Côn ngồi xổm bên cạnh A La, cười hì hì:
- Hãy lo lắng cho tương lai của ngươi một chút đi mỹ nữ, đài Thú Tôn đã bị phá, yêu thú lúc nào cũng có thể gây loạn, với tình hình hiện giờ của ngươi, không biết chừng đêm nay sẽ bị yêu thú làm thịt đó!
- Cuối cùng là ngươi muốn nói chuyện gì?
A La mơ hồ cảm thấy ý đồ của Trầm Côn.
- Cũng không có gì, chỉ là muốn làm một giao dịch với ngươi thôi…
Trầm Côn cười vô cùng bì ổi:
- Mỹ nữ, ngươi xem, ta ở Tân Nguyệt Thành cũng coi như có chút thế lực, hơn nữa có thể cung cấp rất nhiều bùa Thiên Nhất giống hôm qua… Ngươi hãy bớt lo lắng đi, làm sư phụ võ học của ta được không?
- Võ học của ta là gia truyền, không có mệnh lệnh của gia tộc không thể truyền cho ngoại nhân. Cáo từ!
A La sắc mặt lạnh lung, rồi đột ngột bước nhanh hơn.
Tên này tầm nhìn hạn hẹp, A La đồng ý với hắn mới là lạ!
Nàng thở dài trong lòng.
" A La, người này hôm qua cứu ngươi một lần, ngươi coi hắn là người tốt, ngu ngốc tới tận đây tặng kiếm, thật sự quá ngây thơ rồi, quá u mê!"
" Hắn sao có thể là người tốt được, rõ ràng là nhìn trúng tri thức võ học của ngươi, cần mượn sức ngươi để tiếp tục làm ác ôn mà thôi!"
- Mỹ nữ, ngươi không hề lo lắng sao? Một người không có quyền thế gì đi loạn sẽ rất nguy hiểm đó!
Trầm Côn đủng đỉnh đuổi theo, cười hì hì nói.
- Cùng lắm thì chết mà thôi!
A La hừ lạnh.
- Ài, xem ra giá cả ta đưa ra không đủ, không thể đả động ngươi rồi!
Trầm Côn thở dài, dùng đến tuyệt chiêu:
- Được rồi, ta cũng không ép ngươi. Chúng ta vốn có duyên, ngươi nhớ kỹ tên của ta rồi hẵng đi chứ? Ta gọi là Trầm Côn, con trưởng của Trầm thế gia….
- Không cần nhiều lời, ta đã nghe qua tiếng tăm của ngươi!
- Ngươi nói gì? Ngươi biết chuyện ta mất đi Vũ Hồn ?
Trầm Côn mắt sáng rực lên.
- Tất nhiên là biết, ngươi tránh đường ra cho ta!
A La không còn giữ được kiên nhẫn nữa.
- Đừng vội, Đừng vội. Nếu ngươi đã biết ta mất đi vũ hồn, ta sẽ cho ngươi xem chút ngạc nhiên…
Nói xong, Trầm Côn tay trái xuất ra giấy La Sát, tay phải khẽ nâng bút Thiên Vũ, cười híp mắt nói:
- Linh phù nghịch thiên, cho ta mượn sức mạnh của linh phù …chia giấy tám lần, viết tám lần, Bút Tẩu Thái Hư, hiện!
Trong thời gian nháy mắt!
Giấy La Sát được chia làm tám tấm, bút Thiên Vũ mạnh mẽ viết ra tám ký hiệu vô cùng bá đạo, Trầm Côn đã hoàn thành một cái Xích Bạo Viên Phù!
Thiên nột!
A La cực kỳ kinh ngạc!
" A La, ngươi có thấy không, ngày hôm qua ngươi dùng là Hoàng Nguyên bùa, thế nhưng tên mắt híp này lại có thể chế ra Xích Bạo Viêm phù ?"
Hắn có thực lực như vậy?
Nhưng đây vẫn không phải là điều đáng kinh ngạc nhất! Tên hỗn đản này rõ ràng đã mất đi vũ hồn, nhưng mà vừa rồi rõ ràng hắn đã sử dụng lực lượng của vũ hồn…
Thiên nột!
Mất đi vũ hồn rồi lại có thể có được vũ hồn hay sao?
" A La, ngươi có hy vọng lấy lại những thứ đã mất rồi!"
- Nhìn rõ chưa?
Trầm Côn tiện tay đưa lá bùa cho A La.
- Có cần ta làm lại một lần nữa không?
- Không cần!
A La vẫn lạnh lùng như trước, thanh âm đã có phần vô lực.
- Vậy ngươi biết lá bùa này có ý nghĩa như thế nào không?
Trầm Côn cười càng thêm sáng lạng:
- Mỹ nữ, có phải ngươi cũng mất đi vũ hồn? Có phải hàng đêm ngươi đều nằm mộng hét lên " vũ hồn đã mất không thể có lại" mà tỉnh lại? Yên tâm đi, lấy ta làm ví dụ để bác bỏ những gì mà người ta dạy ngươi, những tri thức đó chưa hẳn đã chính xác, vũ hồn có thể có lại được, ta chính là một ví dụ sống động trước mắt đây!
- Bây giờ có thể nghe ta đưa ra giao dịch một chút được chứ?
Trầm Côn cầm bảo kiếm trong tay ném cho A La cười nói:
- Mỹ nữ, chỉ cần ngươi làm sư phụ võ học của ta, ta cam đoan ngươi ở Tân Nguyệt thành này, ăn, mặc, ở, đi lại, đồng thời cây bảo kiếm gia truyền này cũng trả lại cho ngươi. Ta cũng sẽ giúp ngươi có một vũ hồn mới, một vũ hồn thích hợp nhất với ngươi, một Kiếm Hồn … có thể thăng cấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.