Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 756




Chương 756

Tư Mã Ngọc Như mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở một góc hẻo lánh nào đó không biết tên trong vườn hoa, chỉ có cô ta mới biết, nếu như hai người ở giữa có thêm một người khác, cuối cùng sẽ không có khả năng thân mật không có khoảng cách giống như lúc trước.

Bà cụ động môi dưới, không nói gì, điều bà cụ muốn nói và điều Tư Mã Ngọc Như nghĩ đến cũng không phải cùng một chuyện.

Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt đang đi trên một con đường nhỏ yên tĩnh trong rừng trúc.

Từ đầu đến cuối Hy Nguyệt vẫn cúi đầu, không nói gì, đôi mắt luôn nhìn một viên đá vụn dưới chân.

Lục Lãnh Phong biết, người cô đã trở về, nhưng trái tim còn chưa.

Trong lòng của cô không có vị trí của anh, chỉ có Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh.

Anh vươn tay ra, cầm tay của cô, cô có chút rung động, làm động tác rút ra theo bản năng, nhưng lại dừng lại, mặc cho anh cầm, không tiếp tục động nữa.

Khóe miệng của anh có một nụ cười khổ mất mát, mây đen kéo đến, che khuất ánh sáng nhạt trong mắt của anh, “Trái tim của cô có thể hòa tan dưới vài câu dỗ ngon dỗ ngọt của người khác, nhưng ở chỗ tôi lại cứng rắn giống tảng đá, ủ thế nào cũng không nóng.”

Đôi mi dài và dày của cô chớp chớp, có một loại ưu sầu nhàn nhạt không nhìn thấy, giống khói nhẹ vây quanh cô, “Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, tôi còn cần một chút thời gian để thích ứng.”

Anh đột nhiên vươn tay, ôm lấy vòng eo thon của cô, kéo cô vào trong lòng, “Tôi có thể cho cô thời gian, nhưng cô phải nhớ kỹ, từ nay về sau, trong cuộc sống của cô chỉ có thể có một người là tôi, đừng có thêm những mơ tưởng khác.”

Giọng điệu của anh bá đạo muốn chết.

Ma Vương chính là Ma Vương, mãi mãi cũng không thay đổi được bản tính.

Trên mặt của cô có một ý cười thê lương, cô còn có thể có mơ tưởng gì khác chứ?

Cô và Hứa Nhã Thanh không có khả năng ở cùng một chỗ.

Nhà họ Hứa tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô.

Cô cũng không thể để Hứa Nhã Thanh rơi hoàn cảnh vào bị mọi người xa lánh, không có gì cả.

“Lục Lãnh Phong, biết tôi sợ cái gì của anh nhất không?”

“Cái gì?”

“Độc tài! Tôi cũng không phải nô lệ của anh, cũng không phải là thứ phụ thuộc vào anh, dựa vào đâu mà anh nói gì tôi cũng phải nghe theo?”

Cô còn chưa dứt lời, đã bị anh gảy cằm dưới, “Đối đãi với loại phụ nữ chân trong chân ngoài, không nghe lời như cô, chỉ có thể dùng bàn tay sắt.”

Anh đã buông tay một lần.

Nếu như trong hôn lễ, Y Nhược chưa từng xuất hiện gây sự, giờ phút này, nhất định anh vẫn còn nằm trong phòng bệnh, giày vò chính mình.

Thế nhưng hôn lễ đã thất bại.

Ông trời lại cho anh thêm cơ hội.

Anh biết rõ, trong lòng của cô không có anh, nếu như cho cô tự do, lựa chọn của cô nhất định không phải là anh.

Anh chỉ có thể dùng phương pháp mạnh mẽ để ép buộc giữ cô lại bên cạnh, cho dù cô oán hận anh, hận anh, anh cũng chấp nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.