Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 35: Giấu đầu hở đuôi




Cố Dương Mịch tỏ vẻ hài lòng với thái độ của cô ta. Rất nhanh lấy lại biểu cảm lạnh lùng quay ra phía sau lớn tiếng.

"Còn không mau tìm đoạn băng?"

Tô Hiểu Du nghi ngờ hành động của anh ta, xong vẫn không tin Mộ Tương Dao là thủ phạm trong chuyện này. Hai người không thù không oán, cô cũng vừa mới đến công ty chưa lâu, hà cớ gì hại cô? Cô ta nhìn rất tốt, chuyện này mong chỉ là hiểu lầm.

"Cố Dương Mịch, chuyện này..." Cô níu lấy cổ tay anh ta ậm ừ muốn bỏ qua, xong vẫn bị anh ta ngó lơ như không nghe thấy gì cả.

"Cố tổng, chiếc thẻ nhớ an ninh đây. Anh muốn xem đoạn băng ở thời gian nào?"

"Cô rời đi lúc mấy giờ?" Cố Dương Mịch nhẹ nhàng hỏi cô.

"Khoảng mười hai giờ kém mười năm." Cô nói.

"Nghe chưa?" Xong anh ta lại quay ra nói với vài người đang tua đoạn băng.

Mộ Tương Dao tay chân luống cuống đứng ngồi không yên. Mắt dán chặt vào cái thẻ nhớ ở máy tính.

"Cô làm cái gì vậy?" Tiếng nói đột ngột của tên vệ sĩ đang tua lại đoạn băng nhưng bị Mộ Tương Dao rút mất thẻ nhớ.

Cô ta giấu chiếc thẻ sau lưng mặt hoảng loạn. Tất cả mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao lên trước hành động của cô ta. Người ngạc nhiên nhất trong số người đó là Tô Hiểu Du. Thật sự Mộ Tương Dao là thủ phạm ư?

Trong khi mọi người rầm rộ vụ việc thì Cố Dương Mịch lại thản nhiên giương nôi nụ cười. Hai tay đút túi quần từ tốn nói.

"Mộ Tương Dao, cô còn gì để nói?"

"T..tôi không có!" Cô ta phủ nhận, nhẫn nhịn giải thích dưới những ánh mắt soi mói.

"Cô không có? Vậy mau đưa cho tôi chiếc thẻ nhớ." Cố Dương Mịch trừng mắt dữ tợn, môi cũng tắt ngấm nụ cười.

"Tôi..tôi..."

"Mộ Tương Dao?" Tô Hiểu Du không dám tin, mở miệng ra mong một lời giải thích rõ ràng. Đôi mắt khẩn cầu cô ta nói đây không phải sự thật.

Mộ Tương Dao đưa mắt sang cô, chỉ thấy tia sợ hãi lướt qua nhưng lại không thể làm gì, cứ đứng im như tượng mặc cho đám người của Cố Dương Mịch đi đến giữ người lấy đi vật chứng.

Đoạn băng được tìm thấy. Trong đó gian phòng làm việc lúc này vắng vẻ chỉ có mình cô vẫn chăm chú vào máy tính và chồng tài liệu cao ngất. Sau khi cô rời đi được vài phút có một người cảnh giác nhìn ngó xung quanh rồi đến gần máy tính cô, rút chiếc USB thay thế bằng cái USB khác. Lại che miệng cười thâm hiểm mà khuất sau ống kính camera.

Người đó không phải Mộ Tương Dao sao?

Đúng chiếc váy đỏ cô ta đang mặc, mái tóc ngắn ngang vai. Mặt tuy không nhìn rõ nhưng cũng có thể nhìn ra là Mộ Tương Dao.

"Mộ Tương Dao, chuyện này cô giải thích như nào?" Tô Hiểu Du phẫn uất lên tiếng. Vì cô ta mà cô bị một phát tát oan uổng vào mặt, bị khiển trách giữa bao nhiêu con người, mới vào công ty đã để lại ấn tượng xấu. Thật tức chết!

Mộ Tương Dao lảng tránh ánh mắt của cô, tuy vậy miệng vẫn lẩm bẩm.

"Tất cả là hiểu nhầm."

"Hiểu nhầm? Ha~ Cô nghĩ tôi là con ngốc à? Chính tay cô tráo đổi hai cái USB, lại trong bộ dạng lén la lén lút như đi ăn cắp. Thật không ngờ cô lại xấu xa như thế, thật khác với những gì tôi tưởng." Cô cắn răng mà phản bác, hai tay nắm chặt thành quyền chỉ muốn bổ nhào tới đánh cho cô ta một trận, đều là đồng nghiệp làm cùng với nhau mà có tâm địa độc ác dìm cả đội vào chỗ chết, đúng là không có lương tâm.

"Bình tĩnh lại." Cố Dương Mịch đặt nhẹ tay lên vai cô chấn an. Khuôn mày biến dạng mà chau lại.

"Anh bảo tôi bình tĩnh? Cô ta lại dám làm cho tôi bị đổ oan trắng trợn, ung dung ngồi chỉ đạo người khác. Mẹ tôi có câu nói này không hề sai, 'đừng nhìn người mà bắt hình dong'. Mộ Tương Dao, tôi và cô không thù không oán, tại sao lại hại tôi?"

Cô ta im lặng lúc lâu, mặt hằm hằm thốt ra những lời lẽ chẳng vui vẻ gì.

"Tại sao tôi không thể?" Mộ Tương Dao vung tay thoát ra khỏi vòng vây đám người đó hét lên thật lớn, mấy người hóng hớt rút điện thoại ra quay cười cười nói nói.

Tô Hiểu Du sững người, mắt nhìn cô ta không chớp chờ đợi điều tiếp theo cô ta nói.

"Loại đàn bà như cô cũng chẳng tôi đẹp gì! Nhìn thấy là ghét!" Mộ Tương Dao đưa tay chỉ thằng vào mặt cô, lời lẽ lạnh lẽo vô cùng.

"Tôi làm sao?" Cô cười khinh miệt, lại thêm một kẻ ghen ghét với cô rồi?

Thấy thái độ của cô khác hẳn, Mộ Tương Dao các tức giận mà lớn tiếng.

"Làm sao à? Mới đến công ty buổi đầu đã biết câu dẫn trai? Còn nói là người tử tế? Vô liêm sỉ!"

"Tôi không có!" Tô Hiểu Du nghiến răng muốn lao tới lại bị kéo lại bởi cánh tay Cố Dương Mịch. Anh ta gật đầu ra hiệu mới làm cô nguội đi chút tức giận.

"Không có? Thôi ngay cái bộ mặt nai tơ của cô đi. Tôi và Dương Đình đã quen và yêu nhau bốn năm, từng ấy thời gian bên tôi anh ấy chưa từng nhìn ngắm người phụ nữ khác. Vậy mà cô vừa đến anh ấy đã bâu lại cô cùng đám háo sắc đó. Thật khó coi." Lời lẽ cô ta có phần không bình tĩnh. Vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.

"Mộ Tương Dao và Dương Đình là người yêu của nhau ư?"

"Thật không thể tin nổi."

"Họ giấu ghê thật, đến tôi còn không biết!"

"Chuyện lớn rồi đây!"

Mọi người càng bàn tán rầm rộ hơn. Dương Đình đứng gần đó cũng xấu hổ không nói lên lời. Không ngờ Mộ Tương Dao lại có máu ghen điên cuồng như vậy. Chỉ là chào hỏi nhân viên mới thôi có gì mà làm lớn mọi chuyện lên như này. Công ty TP cầm giao du tình cảm nam nữ, cô ta thừa nhận thế khác nào muốn bỏ việc!

"Mộ Tương Dao cô đừng quá đáng. Tôi chỉ muốn chào hỏi cô ấy chứ không có ý định gì cả!" Dương Đình một mực lên tiếng cảnh tỉnh Mộ Tương Dao, nhưng chỉ khiến cô ta thêm phẫn nộ.

"Anh còn dám bênh vực ả đàn bà này à!"

"Cô thôi ngay, nếu không chúng ta sẽ dừng lại chấm dứt mọi quan hệ ngay tại đây!"

"Anh..." Cô ta rơi dài hàng nước mắt, ngồi sụp xuống ôm mặt khóc. Người cô ta yêu bốn năm lại có thể vô tâm nói ra những lời tổn thương với mình. Cô ta làm tất cả chẳng phải vì sợ mất anh ta sao? Kết thúc rồi, tất cả đều sai lầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.