Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 1 - Chương 7: Hí Lộng Âu Dương Vân Phi




“Suốt một thời gian lâu như vậy mà không dành được cho ta chút tình cảm tốt đẹp nào sao? Lúc nào cũng hung dữ, một điểm ôn nhu cũng không có, ta nhất định sẽ tìm được một người con gái ôn nhu nhưng không kém lão bà về vẻ mỹ lệ. Nàng dám chọc tức ta à!” Diệp Vô Ưu tức giận suy nghĩ trong lòng, chỉ không biết trong Vân Mộng thập tiên tử, liệu có một Yến Băng Cơ xinh đẹp nhưng rất ôn nhu không.

Sau một lúc đi lung tung không có việc gì, Diệp Vô Ưu lại đi tới một tửu lầu, ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ, từ đây nhìn xuống có thể thấy được phong cảnh bên dưới.

“Diệp huynh, sao lại ngồi một mình ở đây, lệnh tỷ đâu?” Một giọng nói cất lên bên cạnh hỏi.

“Tỷ tỷ ta à? Đi hỏi mẹ ta ấy?” Hắn không thèm quay đầu lại nói.

“Sao? Không phải đầu giờ ngọ hôm nay lệnh tỷ cùng ngồi một chỗ với huynh sao?” Trong giọng nói kia có chút nghi ngờ hỏi.

“À, nguyên là Âu Dương đại ca muốn nói về Băng tỷ tỷ.” Diệp Vô Ưu quay đầu, thấy đó là người bị hắn đùa bỡn trên Thưởng Hoa đại hội, chính là Âu Dương Vân Phi, vẻ mặt làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Tỷ ấy vừa mới đi khỏi đây rồi.”

“Cóc thối lại đòi ăn thịt thiên nga, ngươi cũng dám có chủ ý với nàng sao?” Diệp Vô Ưu trong lòng mắng thầm, vốn nãy giờ tâm tình đã không tốt, bây giờ lại càng không tốt, bắt đầu nghĩ làm thế nào để đùa bỡn tên gia hỏa kia một phen.

“Diệp huynh đệ, ngươi có biết nàng đi đâu không?” Âu Dương Vân Phi không giấu được vẻ thất vọng trên mặt.

“Ta đương nhiên là biết, ngươi có muốn ta nói cho ngươi biết không?” Diệp Vô Ưu ra vẻ rất nhiệt tình.

“Ta đương nhiên muốn biết. Diệp huynh đệ hãy nhanh nói cho ta biết nàng giờ ở đâu đi!” Âu Dương Vân Phi hấp tấp nói, đột nhiên phát hiện hình như mình quá hồ đồ, không khỏi có chút xấu hổ, đành cười cười, hình như trong lòng có chút lo ngại.

“Ngươi đúng là một con quỷ háo sắc!” Diệp Vô Ưu trong lòng coi thường, nhưng trên mặt tuyệt đối không biểu lộ một chút nào.

“Ta không ngờ tỷ ấy lại có ngưòi nhà ở đây, tỷ chỉ nói ra đây một chút chứ không nói rõ đi đến nơi nào.” Diệp Vô Ưu ra vẻ suy nghĩ rồi nói: “Ta thấy tỷ ấy cùng người quen đi ra ngoài. Nguời này quả thật rất nhiệt tình, nhìn giống như tỷ muội của tỷ ấy.”

“Âu Dương đại ca, ngươi chưa lần nào nhìn thấy hình dáng của Băng tỷ tỷ, tại sao lại vui vẻ yêu nàng vậy?” Trên đường đi, Diệp Vô Ưu bắt đầu hỏi Âu Dương Vân Phi.

“Yến tiên tử mặc dù mặt có che một lớp mạng mỏng nhưng người nàng tỏa ra khí chất thiên tiên, không thể che dấu được, chỉ là, hình dạng ta như thế này, có thể làm nàng vui vẻ được sao?” Âu Dương Vân Phi lắc đầu nói.

“Ngụy biện, trong lòng nghĩ mà chẳng dám thừa nhận.” Diệp Vô Ưu chửi thầm trong bụng nhưng bề ngoài vẫn hi hi cười: “Âu Dương đại ca, có câu ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’, chỉ cần Băng tỷ tỷ vui vẻ ngươi cũng không sao. Chỉ là nếu huynh muốn Băng tỷ tỷ vui vẻ nói chuyện với huynh, quả là một điều khó khăn. Ta có cách giúp huynh. Nhưng nếu huynh làm cho Băng tỷ tỷ vui vẻ được, không biết huynh cho ta cái gì a.”

“Chẳng phải nói quá, nếu như có ta nói giúp huynh, ta đảm bảo với huynh, Băng tỷ tỷ nhất định sẽ vui vẻ gặp huynh.” Diệp Vô Ưu vừa nhìn Âu Dương Vân Phi tiến thẳng về phía Liễu Sương thành vừa tấn công thẳng vào điểm yếu của tên gia tử sau một hồi quanh co. Quả nhiên Âu Dương Vân Phi ngồi trên ngựa tinh thần chấn động, vội vàng cản hắn lại.

“Thật sao, Diệp huynh đệ, chỉ cần ngươi giúp ta, ta cái gì cũng nghe theo ngươi.” Âu Dương Vân Phi một tay nắm chặt vai của Diệp Vô Ưu, trong lòng rất kích động.

“Đúng là một kẻ ngu ngốc, thực là một kẻ đầu gỗ não đại (lớn-mộc đầu), cứ tin rằng thiếu gia đang giúp ngươi đi!” Diệp Vô Ưu trong lòng chửi thầm, tiểu tử hôm nay có chút không giống thường ngày, nhìn Âu Dương Vân Phi với vẻ rất sảng khoái.

Diệp Vô Ưu nói nhỏ bên tai Âu Dương Vân Phi một lúc, Âu Dương Vân Phi trên mặt bắt đầu lộ vẻ không tin, nhưng nghe Diệp Vô Ưu khẳng định như vậy, rốt cuộc cũng tin tưởng li khai, một lúc sau lại quay lại, trên tay cầm một vật tựa hồ như rắn.

“Diệp huynh đệ, Yến tiên tử thật sự sẽ vui mừng sao?” Âu Dương Vân Phi có chút không tin tưởng.

“Tất nhiên, ta có thể đảm bảo rằng thấy rắn nàng sẽ vui mừng, bất quá nơi này quả thật khó tìm thấy. Nhưng cái huynh tìm được cũng có thể miễn cưỡng thay thế. Rồi huynh xem! Băng tỷ tỷ hiện đang ở phòng thứ ba tại Thiên Tự, huynh bây giờ đi đến đưa cho nàng, hảo cảm của nàng đối với huynh sẽ bội tăng.” Diệp Vô Ưu vội vàng thề thốt nói.

Âu Dương Vân Phi nghiến răng, trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng bước đi, tiến ra lại tiến vào, vì mỹ nhân dù có bị đánh cũng phải thử một lần.

Diệp Vô Ưu vốn đã dừng lại ở nơi không xa để xem náo nhiệt. Âu Dương Vân Phi gõ gõ cửa. Một lúc sau, vang lên trong phòng một tiếng kêu thảm thiết rồi một bóng người bay ra, “bộp” một tiếng, hạ xuống ngay bên chân Diệp Vô Ưu, làm hắn phải nhảy tránh.

“Diệp Vô Ưu, ngươi dám đùa bỡn ta! “ Âu Dương Vân Phi như con thú bị thương đang từ dưới đất đứng dậy, nhìn Diệp Vô Ưu với ánh mắt như muốn phún hỏa.

“Úy, ngươi đừng nhìn ta như thế, ta vốn muốn giúp ngươi, đấy kêu là ‘xuất kỳ chế thắng’, bây giờ khẳng định nàng sẽ luôn chú ý đến ngươi, ngươi xem ngươi đã chiếm được tiện nghi rất lớn rồi, ngươi còn đòi gì nữa.” Diệp Vô Ưu hình dạng như vẻ bị oan khuất. “Chẳng tin ta thì thôi vậy, ta đi đây, lần sau sẽ không giúp ngươi nữa.” Nói xong muốn nhảy qua chạy đi, bởi vì hắn phát hiện ra sự tình có vẻ không ổn.

Đáng tiếc hắn đã chậm một bước, hắn chỉ cảm thấy bị túm lấy cổ áo rồi ngay sau đó bị người ta lôi đi, một lúc sau hắn đã bị ném lên một cái giường lớn tỏa mùi hương thơm phức (hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, bởi hắn phát hiện có một người từ phía sau đi tới, tại thời khắc này hắn cảm thấy một hương thơm đang tràn đến), “sầm” một tiếng, cửa đã bị đóng lại.

“Hảo tỷ tỷ, có câu ‘quân tử động khẩu chứ không động thủ’, tỷ ngàn vạn lần đừng làm loạn nha.” Diệp Vô Ưu lập tức đổi thành giọng nịnh nọt cười nói.

“Ta vốn chẳng phải là quân tử, ta là một tiểu nữ tử, quân tử động khẩu, nữ tử động thủ.” Yến Băng Cơ giọng nói lạnh lùng, chầm chậm đi lại bên giường, mặt như được phủ một lớp sương, cặp mắt đẹp tựa như đang phún hỏa.

“Đứng lại!” Diệp Vô Ưu đột nhiên nói lớn rồi đứng dậy, không tự chủ được lùi lại từng bước một. “Yến Băng Cơ, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà tiến lên đánh ta, ta ta... sau này sẽ không ngó ngàng đến ngươi nữa.” Diệp Vô Ưu nhìn Yến Băng Cơ hôm nay tựa hồ trong lòng thật sự có cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn cứng cỏi uy hiếp Yến Băng Cơ.

“Ta cần ngươi ngó ngàng đến ta sao? Ngươi chẳng phải đã bỏ đi rồi sao, sao lại còn quay lại làm gì?” Yến Băng Cơ vẫn tiến tới bên giường, đối với sự uy hiếp của Diệp Vô Ưu tựa như không có chút ảnh hưởng.

“Không phải tại ta muốn trở lại, không phải ngươi giữ ta lại sao!” Diệp Vô Ưu phản đối nói.

“A! Ngươi...” Diệp Vô Ưu kêu lên một tiếng thảm thiết, nháy mắt đã phát rét run, răng gõ lập cập. “Lạnh, lạnh thật, hảo tỷ tỷ, ngươi, ngươi đừng đối với ta như vậy mà.” Diệp Vô Ưu cảm thấy trong nháy mắt mình như rơi xuống hầm băng, định vận công để kháng cự bỗng phát hiện nội lực thâm hậu đã bị phong trụ, trong lòng thầm kêu khổ.

Yến Băng Cơ từ nhỏ tu luyện Băng tâm quyết, chỉ có điều Diệp Vô Ưu không hiểu sao cùng tu luyện Băng tâm quyết nhưng mẹ hắn cái gì cũng ôn nhu, trong lúc Yến Băng Cơ lại càng ngày càng giống một khối băng.

“Để ta giáo huấn ngươi một chút, đừng nghĩ ta không dám làm gì với ngươi.” Yến Băng Cơ thong thả có chút đắc ý cười cười: “Hiện tại ngươi hãy nói cho ta biết, tại sao Âu Dương Vân Phi lại làm như thế?”

“Được, hảo tỷ tỷ, chờ thân ta ấm lên đã.” Mặc dù Yến Băng Cơ đã triệt để thu hồi Băng tâm quyết, nhưng Diệp Vô Ưu toàn thân vẫn rét run, hắn ôm chặt lấy Yến Băng Cơ, rúc đầu vào trước ngực nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.