Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 1 - Chương 11: Thanh Thần Kích Tình




"Tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ rất xinh đẹp.” Diệp Vô Ưu khẽ lẩm bẩm nói, khuôn mặt từ từ tiến sát tới, nhẹ nhàng dán vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Trên mặt Yến Băng Cơ tựa hồ từ từ đỏ ửng lên vì e thẹn, càng hiển hiện một vẻ đẹp kinh tâm động phách. Diệp Vô Ưu nhịn không được lại hôn tới tấp lên đôi môi anh đào của nàng, cẩn thận tỉ mỉ nút lấy, luyến tiếc không buông.

Gương mặt trắng nõn của Yến Băng Cơ càng lúc càng đỏ, cái lưỡi của Diệp Vô Ưu cuối cùng phá tan được hàm răng nàng, cuộn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng. Hơi thở nàng có chút gấp gáp hơn, bắt đầu bị động đáp lại, thì ra nàng cũng đã sớm tỉnh lại.

Diệp Vô Ưu đã có chút không hài lòng với việc hôn môi đơn thuần, hai tay bắt đầu chậm rãi vuốt ve nhè nhẹ trên người nàng, tiếp đó dừng lại trên nàng, từ từ dùng lực, cởi áo yếm nàng ra, một tay trượt tiến vào, bao phủ lấy dãi đất cao vút kia, bắt đầu không trung thực xoa nhẹ nhàng.

“A, không được.” Yến Băng Cơ không thể giả vờ ngủ nữa, còn giả vờ ngủ nữa có lẽ nàng phải thất thân, nàng một tay quơ lấy tay của Diệp Vô Ưu, nhỏ nhẹ kêu lên một tiếng.

“Băng tỷ tỷ!” Diệp Vô Ưu không dám động nữa, nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong ánh mắt có một chút cầu khẩn.

“Đừng ồn, ta trước tiên đi tìm chủ quán yêu cầu một ít canh giải rượu cho ngươi uống.” Yến Băng Cơ ôn nhu nói, trong lời nói không có ý tứ oán trách hắn, nhưng cũng không cho hắn quấy rối lần nữa.

“Băng tỷ tỷ, ta... ta không cần canh giải rượu gì hết.” Diệp Vô Ưu không cam chịu nói, liều mạng ôm nàng cũng không chịu buông tay.

“Đồ ngốc, ta sẽ không chạy đâu, ngươi nôn nóng cái gì?” Yến Băng Cơ kiều mỵ liếc mắt hắn một cái, sẳng giọng. “Trước hết buông ta ra, ngươi đợi ta, ta lập tức quay về.”

Diệp Vô Ưu bị đôi mắt quyến rũ của nàng làm cho thất hồn lạc phách, vô ý thức buông lỏng tay ra, lúc hối hận thì Yến Băng Cơ đã ra khỏi cửa, đành phải dựa ở trên giường chờ đợi.

Yến Băng Cơ trở lại rất nhanh, rồi bắt đầu bón từng muỗng, từng muỗng canh cho hắn, nhưng Diệp Vô Ưu cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, nhanh chóng biến thành tượng gỗ.

“Nhìn cái gì thế? Không nhận ra ta à?” Yến Băng Cơ bị hắn nhìn đến mặt đỏ hồng lên có chút không tự nhiên, bỏ cái bát xuống, dáng vẻ có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Băng tỷ tỷ, chúng ta sau này đi đâu?” Diệp Vô Ưu bị nàng trừng mắt có chút sợ hãi, vội vàng quay đầu không nhìn nữa, ngẫm nghĩ rồi hỏi một câu như thế.

“Ngươi muốn đi?” Yến Băng Cơ nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngồi xuống.

“Băng tỷ tỷ, tỷ đi, ta cũng đi.” Diệp Vô Ưu trả lời rất nhanh, một chút do dự cũng không có.

“Ngươi trước đó không phải chỉ muốn trốn tránh ta sao?” Yến Băng Cơ lời nói không có cảm tình, ngẫm nghĩ lại lúc nhỏ Diệp Vô Ưu vừa nhìn thấy nàng thì bỏ chạy, mà lần này hắn lại còn đào hôn, trong lòng nàng thật có chút tức giận.

“Trước kia là trước kia mà, Băng tỷ tỷ, từ nay về sau mặc kệ tỷ đi đâu, ta đều đi theo.” Diệp Vô Ưu thành khẩn tuyên thệ, tiểu tử này ngẫu nhiên đã sa vào vòng ôn nhu của Yến Băng Cơ không thể thoát ra được nữa.

“Những lời này là ngươi nói, sao này không hối hận chứ.” Yến Băng Cơ trong mắt hiện lên một vẻ giảo hoạt.

“Tuyệt không hối hận, ta Diệp Vô Ưu đường đường là nam tử hán, nói được làm được!” Diệp Vô Ưu sợ Yến Băng Cơ không cho hắn đi theo, vội vàng cam đoan nói.

“Tốt lắm, là do ngươi nói đấy, chúng ta đi về nhà!” Yến Băng Cơ mỉm cười, Diệp Vô Ưu nhất thời giống như trái cà mất nước, cúi đầu không nói được một lời.

“Sao vậy, không phải nói đường đường nam tử hán nói được làm được sao? Nhanh như vậy đã muốn nuốt lời à?” Yến Băng trong lòng muốn cười, nhưng lại cố ý nghiêm mặt.

“Đi thì đi, ta nói được làm được!” Diệp Vô Ưu đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói. Yến Băng Cơ trái lại thật sự có chút bất ngờ, chỉ là nàng không biết rằng Diệp Vô Ưu nghĩ thầm trong lòng: “Trở về thì trở về, chỉ là ta lại phải chạy ra ngoài lần nữa.”

“Được rồi, việc đi đâu sau này nói sau. Thưởng Hoa đại hội còn vài ngày nữa, chừng kết thúc Thưởng Hoa đại hội, sẽ bàn lại sau.” Yến Băng Cơ nhẹ nhàng nói.

“Băng tỷ tỷ, ta nghe lời như vậy, tỷ có nên khích lệ ta chút gì chăng?” Diệp Vô Ưu cười hì hì nói, rồi thừa dịp nàng không chú ý, liền bế nàng lên, chui vào bên trong chăn.

“Đừng làm loạn, ban ngày ban mặt đấy.” Yến Băng Cơ khẽ mắng, nhưng Diệp Vô Ưu lần này lại tựa hồ không sợ nữa, nguyên do đại khái vì cái gọi là sắc đảm bao thiên. Hắn không cho Yến Băng Cơ có cơ hội nói chuyện nữa, đã lấp kín miệng của nàng.

Yến Băng Cơ mặc dù thẹn thùng nhưng cũng không kháng cự quá mức, muốn kháng cự lại còn làm ham muốn của Diệp Vô Ưu thêm trỗi dậy. Diệp Vô Ưu hô hấp càng lúc càng dồn dập, vừa thở hổn hển vừa từ từ cởi y phục của nàng ra, lộ ra lớp áo nhỏ bên trong, bàn tay từ từ vuốt ve nhè nhẹ da thịt nàng, lại nồng nhiệt hôn từ trên môi xuống, bắt đầu di chuyển đến vùng cổ trắng tinh của nàng, tiếp tục di chuyển xuống dưới.

Đôi môi anh đào của Yến Băng Cơ phát ra những tiếng rên rĩ nhỏ khiến người ta phệ cốt tiêu hồn, cảm giác toàn thân nóng hổi, mềm yếu vô lực, một thân tiên thuật kinh hãi thế tục tựa hồ như hoàn toàn biến mất, bắt đầu để mặc cho Diệp Vô Ưu thao túng.

Diệp Vô Ưu hơi run run giải trừ trói buộc cuối cùng trên người nàng, ngọc thể hoàn mỹ rốt cuộc xuất hiện trọn vẹn trước mắt hắn, quả đúng là một tác phẩm nghệ thuật không có bất kỳ khiếm khuyết nhỏ nhặt nào, một kiệt tác của cao thiên. Trong nhất thời hắn cơ hồ không cách nào cho phép bản thân mình khinh nhờn nàng, hắn không đành lòng phá hoại vẻ toàn mỹ, vô hạ của nàng.

“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đập vỡ tan tành, không biết từ khi nào ngoài cửa lại tụ tập rất nhiều người, mà trong đó phần lớn lại đều là nam nhân trẻ tuổi, bọn họ đều tham lam nhìn vào cái giường trong phòng đang lộ ra một đoạn cánh tay búp sen, còn có một chút ít da thịt trước ngực đang lõa lồ.

“Cút!” Yến Băng Cơ phẫn nộ mắng rồi gió lạnh và hàn băng nổi dậy một trận gió bão, mang theo xấu hổ và giận dữ tột cùng của nàng hướng về đám người ngoài cửa cuốn tới. Đám người ngoài kia liên tục rên la bi thảm rồi nhao nhao ù té chạy đi. Lại một tiếng nổ vang lên, bụi bặm và những mảnh cây vụn bay lên đầy trời. Trước mặt mọi người nhất thời là một màn mưa bụi, đến lúc quang đãng trở lại, Yến Băng Cơ đã ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn, trên mặt nàng vẫn còn một lớp sương giá.

“Băng tiên tử gì chứ, làm ra dáng vẻ thanh cao như thế, giữa ban ngày chẳng phải cùng nam nhân phóng đãng sao?” Đột nhiên một thanh âm tràn đầy ghen tức từ xa xa truyền đến, người đó tựa hồ sợ bị Yến Băng Cơ phát hiện, một mặt nói, một mặt cấp tốc rời khỏi nơi đó.

Gương mặt Yến Băng Cơ lập tức biến đổi (thanh hồng tạo bạch), hai mắt muốn phát hỏa.

“Băng tỷ tỷ,...” Diệp Vô Ưu mở miệng muốn nói chuyện, hắn biết Băng Tiên Tử kia đúng là chỉ Yến Băng Cơ. Từ sau khi nàng lộ ra chân diện mục, thời gian chưa đến một ngày, danh hiệu Băng tiên tử liền truyền đi khắp Bách Hoa thành.

“Đều là tại ngươi cả!” Yến Băng Cơ đột nhiên quay về phía hắn gào lên. Nói xong liền như một làn khói trắng, phóng như bay ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.