Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 6: Lây lan đến tất cả mọi người




Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

- -------------------------------------------------------

Lâm Phàm hai tay cầm dây thừng, đầu dây thừng còn lại nối với một khối đá lớn hình tròn. Mỗi lần kéo dây thừng, sau đó buông tay ra, lưng sẽ bị tảng đá kia đập liên tục.

Cũng không bao nhiêu người nguyện ý nếm thử phương thức tra tấn này, bởi vì lực sát thương của nó quá lớn. Dù cho đã thử thì tuyệt đối cũng chẳng chịu được bao lâu.

Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, đây có là vấn đề gì?

Một chút cũng không đau.

Kèm theo tu luyện ‘Luyện Thể quyết’ khiến điểm khổ tu tăng một cách đáng sợ.

“Điểm khổ tu +5.

…”

So với tu luyện bình thường đã tăng nhanh gấp 5 lần.

Máu nóng sôi trào, thân thể hắn giống như một miếng sắt được nung nóng đỏ, tỏa ra từng đợt khói trắng.

Các đệ tử chung quanh đều đã há hốc mồm.

- Tên này là ai? Tàn bạo quá đi mất.

- Đá đập liên tục vào người sinh ra cộng hưởng, so với tu luyện bình thường còn phải mạnh hơn gấp mười lần. Hơn nữa nếu như có xảy ra sơ suất lục phủ ngũ tạng sẽ bị phá vỡ, chưa phải là Tôi Thể tầng 6 trở lên căn bản chả có ai dám tiếp tục.

- Như thế này là đã kéo bao nhiêu lần rồi.

- Đúng thật là không muốn sống nữa, dù có là các sư huynh có Tôi Thể tầng 6 đi nữa cũng tuyệt đối không có khả năng liên tục kéo thả như vậy. Mỗi một lần đều cần phải có thời gian bình ổn lại huyết khí sôi trào trong cơ thể. Làm giống như hắn đâu khác nào đòi mạng.

Nghe tiếng các đệ tử chung quanh thán phục, khỏi nói cũng biết trong lòng Lâm Phàm có bao nhiêu thích thú. Hơn nữa tốc độ tăng của điểm khổ tu có chút ngoài mong đợi, so với tu luyện bình thương phải nói là đã được đẩy nhanh rất nhiều.

Đối với người khác đây là hình thức tra tấn không thể nhẫn nhịn. Nhưng đồi với Lâm Phàm, có được ‘Thân bất tử’, hắn chẳng thấy đau đớn tẹo nào, chỉ cảm thấy sau lưng một mảnh ẩm ướt, chắc là đổ máu rồi.

Giờ đây cả người Lâm Phàm đỏ bừng bừng, hắn há miệng thở ra một hơi khói trắng nồng đậm.

Điểm khổ tu: 8000.

Lâm Phàm không hề do dự, trực tiếp cộng điểm.

Tu vi: Tôi Thể tầng 5.

Một lượng sức mạnh huyền diệu trong cơ thể hắn bạo phát.

Ầm!

Gân guốc trên cánh tay hắn nổi lên như rắn rết, dữ tợn không gì sánh được. Âm thanh nổ tung vang lên, thân thể hắn phình to hơn hẳn so với ban đầu.

Cánh tay hắn thì càng thêm thô kệch.

Thân thể cũng cao thêm rất nhiều.

- Vị đệ tử này rốt cuộc là ai? Có thể tu luyện đột phá đến Tôi Thể tầng 5, xương cốt cũng thay đổi.

- Mạnh quá, rốt cuộc là ai vậy chứ?

- Ta vừa nghe nói, hắn có vẻ như chính là đệ tử ngày hôm qua trên chiến trường cho Cự Thú Chiến Tranh đi bán muối.

- Là hắn!

Các đệ tử đang tu luyện chung quanh hai mắt nhìn nhau không dám tin, sau đó toàn bộ lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Bọn họ không ngờ lại có thể gặp được người uy mãnh như thế này.

Trương Long nhìn đến chết lặng, hắn trợn tròn mắt, trong nội tâm nảy lên một loại cảm xúc xấu hổ.

Mình vừa nãy nói với người ta cái gì?

Không tin người ta?

Nhát như chuột?

Chết tiệt, kẻ dám tu luyện như vậy hắn căn bản còn chả gặp được mấy, đã thế cường độ như này hắn càng chưa thấy bao giờ.

Phương thức tu luyện này đem lại đau đớn mà con người ta khó có thể chịu đựng được. Nhưng cái người trước mắt này, mặt đã không đổi sắc, thậm chí lại còn có chút hưng phấn. Chuyện này rốt cục là sao?

Quá mức điên cuồng.

Cao Đại Tráng dừng việc tu luyện của mình lại, ngây ngốc nhìn theo Lâm Phàm, tiếp đó nói quá:

- Lâm sư đệ thật là mạnh đó, ta cũng không dám tu luyện như vậy.

Âm Tiểu Thiên cảm thán:

- Không ngờ ý chí của Lâm sư đệ lại mạnh mẽ đến vậy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, e là ta cũng có chút hoài nghi Lâm sư đệ.

Lã Khải Minh nhìn sau lưng Lâm Phàm đã loang lổ vết máu, trong phút chốc liền trợn trừng mắt nhìn Trương Long:

- Nhát như chuột mà ngươi nói đấy. Nói thử ta nghe, ngươi dám tu luyện như vậy không?

Tu vi của Trương Long đã đạt đến Tôi Thể tầng 6, hắn cũng rất lao tâm khổ lực tu luyện. Muốn tu luyện như vậy, hắn thật sự không dám. Mỗi lần uỳnh một cú, cảm giác như thịt nát xương tan, đau đớn đấy thực khó có thể chịu đựng.

Mà người trước mắt hắn đã chịu phải không dưới một trăm cú như vậy, đã chịu đựng thống khổ tới cỡ nào.

- Ta… Ta…- Trương Long nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, hắn thật sự bị dọa hết hồn. Đồng thời sâu trong ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Phàm không còn điểm khinh thường như trước, thay vào đó là bội phục.

Lã Khải Minh không để ý Trương Long, mà là vội vàng hô:

- Lâm sư đệ mau dừng lại đi, cứ tiếp tục đệ sẽ không chịu nổi nữa đâu.

Lâm Phàm mở miệng, thở ra một làn khí trắng:

- Lã sư huynh, không có vấn đề gì. Nếu chút đau ấy cũng không chịu nổi thì còn nói gì đến chuyện bảo vệ gia quyến, tông môn. Không muốn bị kẻ khác giết chỉ có liều mạng tu luyện, nam nhi phải biết tự dựa vào sức mình. Bây giờ đổ nhiều máu, sau này mới không khiến người khác rơi lệ.

Ông đây phóng đại một chút là đám người các người lại chả phục sát đất.

Đau đớn là cái gì?

Ông đây cũng rất muốn cảm thụ đau đớn một chút.

Đáng tiếc, hắn không có cơ hội này.

Ầm!

Đá lớn đập rầm rầm vào xác thịt hắn, tạo ra âm thanh chấn động đến tận tâm can.

Trường luyện võ một mảnh im lặng.

Tất cả đệ tử đều bị mấy lời nói của Lâm Phàm làm cho nhiệt huyết sôi trào.

Bọn họ từ tông mộn đến nơi xa xôi này là vì cái gì?

Khẳng định là muốn bảo vệ tông môn, bảo vệ lãnh thổ.

Các đệ tử chung quanh không thể nhịn được nữa bèn cất lời:

- Lâm sư huynh nói chí phải, không hổ là bậc anh hùng.

- Liều mạng cố gắng tu luyện, chút đau đớn kia có tính là gì?

Một gã đệ tử trực tiếp lên nắm dây thừng, cũng muốn cho đá lớn đâm rầm vào. Nhưng chỉ mới một chút gã ta đã hộc máu, người bay sang một bên.

Một đệ tử khác thẳng bước đến:

- Vị sư đệ này, không sao chứ?

- Không sao, đúng là còn gắng gượng quá. Sư huynh, chúng ta hai người một tổ, cùng nhau tu luyện đi?

- Được.

Cao Đại Tráng nói:

- Lâm sư đệ nói cũng được đó, Đại Tráng cũng muốn nỗ lực tu luyện. Sư đệ, đánh đi.

- Được.

Lã Khải Minh cũng sôi trào nhiệt huyết, không nói thêm gì nữa, trực tiếp tiến hành tu luyện. Hắn không ngờ Lâm sư đệ lại có hùng tâm tráng khí như vậy, cũng không thể để mình tụt lại phía sau được.

Trương Long hổ thẹn vạn phần, nhìn về phía Lâm Phàm:

- Lâm sư đệ, xin lỗi, sư huynh hiểu lầm đệ rồi.

Lâm Phàm phun một hơi khói trắng, lộ ý cười:

- Sư huynh nói gì vậy chứ, đều là đệ tử Viêm Hoa tông, tất nhiên phải giúp đỡ nhau rồi.

Trương Long bấy giờ ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ Lâm sư đệ chịu nhiều tra tấn của việc tu luyện vậy mà còn cười được với mình. Như này nhất định là cố nén đau đớn, cười cho mình an tâm, để mình không cắn rứt trong lòng.

Sau khi nghĩ đến đây, Trương Long cảm thấy thật muốn rơi lệ. Mình nói Lâm sư đệ như vậy mà không ngờ Lâm sư đệ lại còn suy nghĩ cho mình.

Thật quá là cảm động.

- Lâm sư đệ, ta... - Trương Long không biết nên nói gì, cuối cùng xoay người rời đi, hắn cũng muốn liều mạng đi tu luyện.

Lâm Phàm mà biết ý nghĩ hiện tại của Trương Long chắc chắn sẽ chửi thề loạn lên.

Sư huynh, mi nghĩ con mẹ nó nhiều quá rồi đó.

Ông cười như thế này chẳng qua chỉ định giả vờ pro, tỏ vẻ tu luyện rất thoải mái thôi mà.

Sao vào mắt mi lại biến thành ý khác thế.

Sáng hôm ấy.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong trường luyện võ.

Mọi khi chuyện như này cũng rất bình thường. Nhưng hôm nay điểm không bình thường chính là chẳng có đệ tử nào bỏ về sớm cả.

Điều này làm cho một vài đệ tử đi ngang vẻ mặt mù mịt: cái này éo hợp lý tí nào.

Đám người này sao tự nhiên đánh đến hăng tiết vịt như vậy?

Không dừng tu luyện được nữa luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.