Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 882




Chương 882

“Hi vọng chúng tôi có thể giúp đỡ.”

Hoắc trì Viễn cảm kích gật đầu:”Tuy rằng bệnh tình đã trở nên nghiêm trọng, nhưng cháu vẫn muốn đấu tranh. Cháu không muốn vợ cháu buồn.

“Vậy chúng ta đừng chậm trễ nữa, mau lên xe thôi.”

“Cứu người quan trọng hơn.”

Hai vị chuyên gia lập tức ngồi vào chiếc xe Hoắc trì Viễn đã chuẩn bị.

Hoắc trì Viễn cũng ngồi vào ghế phụ, ra hiệu cho tài xế lái xe đến sân bay.

Nơi đó, đang có một chiếc máy bay tư nhân đang chờ bọn họ. Đoàn người Hoắc trì Viễn lên máy bay xong, máy bay lập tức cất cánh, bay về phía Hắc Hà.

………….

Tề Mẫn Mẫn bước vào phòng bệnh, nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi gầy yếu tái nhợt đang nằm trên giường thì không kiềm chế được rơi nước mắt.

Đó là ông ngoại!

Là người thân mà cô chưa bao giờ gặp!

Ông ngoại có vẻ ngoài rất giống Trác Liệt, nhưng có lẽ do bệnh tật hành hạ, cho nên thân thể vốn rắn chắc đã trở nên gầy yếu, hai gò má lõm xuống, chỉ còn đôi mắt là sáng ngời.

Người đàn ông lớn tuổi nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn xong, lập tức giãy dụa ngồi dậy, vươn tay về phía Tề Mẫn Mẫn:”Con à!”

Tề Mẫn Mẫn nhào vào lòng người đàn ông, rung rưng nước mắt nói:”Ông ngoại, cháu là Tề Mẫn Mẫn.”

“Cuối cùng ông cũng gặp được cháu!” Người đàn ông hai tay run run vuốt ve Tề Mẫn Mẫn, thật thận trọng, coi cô như thủy tinh không cẩn thận sẽ làm vỡ:”Giống! Rất giống!”

“Ba cháu nói cháu rất giống mẹ, cháu cũng cảm thấy như vậy.”Tề Mẫn Mẫn quệt nước mắt, khẽ cười nói với người đàn ông.

“Ba cháu?” Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn về phía Tề Bằng Trình.

Tề Bằng Trình nhanh đi đên, cung kính gọi:”Ba!”

Người đàn ông đanh mặt lại, thô cứng “Ừ” một tiếng.

“Ông ngoại, ba cháu có lỗi với ông, nhưng thực sự ba cháu rất yêu mẹ cháu. Ông tha thứ cho ba cháu đi.” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt ông ngoại, cố gắng nói thay cho ba. Cô hi vọng hai người thân của mình có thể quên hết ân oán trước kia.

“Nể mặt Mẫn Mẫn, tôi…… không thèm chấp nó!” Ông ngoại không tự nhiên liếc mắt nhìn Tề Bằng Trình một cái.

“Ba, là con có lỗi với ba! Con không chăm sóc cho Nhã Lam tử tế!” Tề Bằng Trình tự trách.

“Lời này…… cậu nên nói với Nhã Lam thì hơn!” Ông ngoại lạnh mặt, nghiêm giọng nói.

Tề Mẫn Mẫn ôm ông ngoại, đáng thương nói, “Ông ngoại, có phải ông ngoại đã thư thứ cho ba con rồi không?”

“Nếu không tha thứ cho nó…… Khu khụ…… Ông cũng không để cho nó đến đây đâu!” Ông cụ trầm giọng nói.

Thấy ông ngoại ho khan, Tề Mẫn Mẫn khẩn trương: “Ông ngoại…… “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.