Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 762




Chương 762

“Sao có thể? Bà nội, chị của con thực sự là đã đâm chết chị Y Nhiên!” Vẻ mặt Tề Lạc chấn kinh lớn tiếng hỏi.

Lời của cô để cho tất cả mọi người đều nghe được vô cùng rõ ràng, gương mặt biến sắc nhất là của Tề Bằng Trình, sau đó liền đến Chu Cầm.

“Nguyệt Quyên, mang Tề Lạc lên lầu!” Tề Bằng Trình tức giận ra lệnh.

“Tôi biết sự tồn tại của hai mẹ con chúng tôi dẫn đến sự e ngại của ông. Chúng tôi lúc này liền đi!” Dương Nguyệt Quyên nói xong, liền kéo con gái đi ra ngoài.

“Bà thông gia, bà cũng đừng nóng giận.” Chu Cầm khẩn trương ngăn hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên lại, “Tiểu Lạc nói là sự thật, chúng tôi đều rất rõ ràng chuyện này.”

“Tôi tuy là mẹ kế, nhưng cũng rất hi vọng Tề Mẫn Mẫn có thể gả đi một cách vui vẻ. Mọi người cũng thấy Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc trì Viễn trong lúc đó đột nhiên trở mặt, như vậy tốt sao?” Dương Nguyệt Quyên ủy khuất bắt đầu lau nước mắt.

“Chỉ cần Hoắc trì Viễn buông xuống được, nhưng cái này thì tính gì! Tề Mẫn Mẫn không phải là cố ý giết người! Trận tai nạn xe cộ kia chỉ là một sự ngẫu nhiên! Con bé cũng chịu đựng sự cắn dứt lương tâm đủ rồi!” Tề Bằng Trình lạnh lùng ra mặt thay con gái.

“Ông thông gia, ông không cần lo lắng. Tình yêu của Hoắc trì Viễn đối với Tề Mẫn Mẫn sẽ khiến cho thằng bé buông xuống được. Chúng tôi cũng rất hi vọng bọn nhỏ có thể hòa hợp với nhau.” Hoắc Hoài Lễ thật tâm nói.

“Cậu ta có thể buông xuống sao?” Tề Bằng Trình tựa hồ như cũng sẽ không tin vào điều này.

“Có thể! Tôi hôm nay để cho thằng bé tự mình qua đây nhận tội.” Hoắc Hoài Lễ đứng đó nghiêm túc nói.

Vương giai Tuệ ngồi đối diện Tề Mẫn Mẫn, nhìn cô cuộn tròn người ở trên ghế sofa một câu cũng không nói, có chút ưu phiền.

Buổi sáng, Tề Mẫn Mẫn gọi điện thoại bảo cô đi ra, gọi một bàn kem và cà phê, xong lại không ăn một miếng nào, chỉ ngẩn người. Điện thoại vang lên không biết bao nhiêu lần, không tiếp, không xem, không nói.

“Tề Mẫn Mẫn, cậu làm sao thế? Cậu nói một câu đi? Cậu đừng làm mình bất an!”

Tề Mẫn Mẫn dường như chìm trong bi thương của mình, vốn không có nghe thấy Vương Giai Tuệ nói gì. Cô chỉ vùi đầu trên ghế, dùng một đôi mắt đẹp thất thần nhìn xuống mũi chân của mình.

Vương Giai Tuệ không dám ầm ĩ Tề Mẫn Mẫn, lặng lẽ lấy điện thoại cầm tay ra, gửi một tin nhắn cho Ninh Hạo: “SOS! Cảm xúc của Tề Mẫn Mẫn không quá mạnh mẽ.”

Tin nhắn của Ninh Hạo lập tức gửi đến: Các cậu đang ở đâu?

Vương Giai Tuệ: Quán cà phê XX

Ninh Hạo: Mình qua bây giờ đây!

Nghe được Ninh Hạo nhắn tin đến, Vương Giai Tuệ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hi vọng Ninh Hạo có thể an ủi Tề Mẫn Mẫn.

Hiện tại dáng vẻ nửa sống nửa chết có khả năng dọa chết người.

Không đến nửa giờ sau Ninh Hạo liền chạy đến.

Ninh Hạo vừa đến liền thấy biểu tình ngưng đọng ngàn năm như một của Tề Mẫn Mẫn, tâm tình lập tức đau đớn. Anh cảm kích nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ, thật cẩn thận đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn, quỳ trên mặt đất, quan tâm lần mò đầu Tề Mẫn Mẫn hỏi: “Tề Mẫn Mẫn, xảy ra chuyện gì thế? Có thể nói cho mình biết không?”

Nghe được âm thanh của Ninh Hạo, Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, tĩnh mịch đôi mắt đẹp rốt cuộc cũng có phản ứng: “Lớp trưởng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.