Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 696




Chương 696

“Cực kỳ chính xác!” Chu Cầm nắm chặt quả đấm, “Hôn lễ này không thể cử hành. Phải bắt Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn ly hôn!”

“Chu Cầm!” Hoắc Hoài Lễ tức giận hét lớn, “Em xem thái độ của em bây giờ có chút nào giống bác sĩ không?”

“Chẳng lẽ phải nhẫn nhịn như vậy để Tề Mẫn Mẫn và người nhà cô ta hợp lực lừa gạt Tiểu Viễn, bắt nạt cả nhà chúng ta sao?” Chu Cầm tức giận hỏi lại.

Chuyện bà không thể tha thứ nhất đó là lừa gạt. Hoắc Nhiên đột nhiên nói, “Trước đây, chị dâu nhỏ đã thẳng thắn với anh trai, chị ấy không lừa anh trai đâu!”

“Vậy mà thằng bé vẫn còn muốn cưới Tề Mẫn Mẫn?” Chu Cầm thắc mắc nhìn Hoắc Nhiên.

“Tình yêu thật sự có thể chiến thắng tất cả!” Hoắc Nhiên nhún vai.

Chu Cầm vô lực ngồi xuống ghế dựa, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Làm sao có thể? Chẳng lẽ thằng bé quên Tưởng Y Nhiên rồi sao? Quên rằng nếu không phải vì vụ tai nạn kia, nó và Tưởng Y Nhiên sẽ chính là đôi vợ chồng ân ái. Bác trai Tưởng cũng không chết, bác gái Tưởng sẽ không điên?”

“Mẹ, anh con đã sớm biết rồi!”

“Người cũng đã chết lâu rồi, người sống thì vẫn cứ phải sống. Chu Cầm, bà làm sao còn không thông vấn đề này?” Chu Hoài Lễ không quá đồng ý nhìn bà xã.

“Tưởng gia đã từng hạnh phúc như thế. Nếu tới gây chuyện với Tề Bằng Trình thì cũng thôi đi, tại sao lại cứ phải là Tề Mẫn Mẫn? Con bé là mẹ của cháu tôi. Ông thích con dâu ông gây chuyện rồi bỏ chạy sao.” Chu Cầm bất mãn nói, “Đây là vấn đề nhân phẩm! Theo di truyền học mà nói, phẩm hạnh của con bé có thể ảnh hưởng đến đời sau!”

Hoắc Nhiên làm động tác cắt cổ, khoa trương nói: “Mẹ, mẹ thật giỏi!Việc nhỏ như thế mà có thể nghĩ đến vẫn đề di truyền.”

“Con câm miệng cho ta! Đừng tưởng rằng con không có việc gì! Khi nào con cưới vợ còn phải qua tay mẹ đấy!” Chu Cầm lạnh mặt nói.

Hoắc Nhiên nghe xong, lập tức đứng thẳng người: “Vì không cưới được người vợ tiêu chuẩn như mẹ nên con lập chí độc thân!”

“Con, đứa nhỏ này!” Chu Cầm bất mãn đánh con trai một cái. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Mẹ, mẹ không biết là không được tùy tiện đánh vào sau gáy người ta sao?” Hoắc Nhiên một bên xoa cái gáy bị đánh, một bên kháng nghị.

“Con không cần quá thông minh! Ngốc một chút mới tốt!” Chu Cầm phụng phịu giáo huấn.

“Nào có người mẹ như mẹ chứ? Không mong con trai mình thông minh nhạy bén, chỉ mong con trai ngốc một chút. Nếu như con trai của mẹ ngốc một chút, con làm sao có thể dẫn về cho mẹ một người con dâu đức, trí, thể, mỹ toàn diện đây?” Hoắc Nhiên nhỏ giọng than thở.

“Hoắc Nhiên, con thật muốn chế nhạo mẹ con phải không?” Chu Cầm trừng mắt.

Con trai cả đã không nghe lời bà, bởi vì đứa nhỏ kia vẫn luôn cực kỳ độc lập, con trai nhỏ không nghe lời bà, lại bởi vì nó phóng khoáng không kìm chế được. Hai đứa nhỏ này là hoàn toàn ở hai thái cực đối lập nhau.

“Con là khuyên mẹ đừng gây trở ngại cho hạnh phúc của anh trai.” Hoắc Nhiên thu hồi bướng bỉnh, nghiêm trang nói, “Lúc anh ấy biết sự thật cũng đã từng đấu tranh. Mẹ, đừng để cho hai người họ hành hạ nhau nữa. Anh cùng chị dâu nhỏ là thật tâm yêu nhau. Chúng ta rất không dễ dàng gì mới có một người tình nguyện tiến vào nấm mộ hôn nhân, mẹ cũng đừng mang gậy đi đánh uyên ương. Nếu lần này anh cùng chị dâu lại xa nhau, phỏng chừng nửa đời sau của anh ấy sẽ sống trong cô độc. Đây chính là cơ hội duy nhất của anh ấy rồi!”

“Xú tiểu tử!” Tuy bên ngoài Chu Cầm răn dạy Hoắc Nhiên, nhưng trong lòng đã do dự. Bà biết Hoắc Nhiên nói có chút đạo lý, Tiểu Viễn không giống Tiểu Nhiên, về mặt tình cảm cực kỳ cố chấp, không dễ dàng động tâm, một khi động tâm đó là cả đời. Nếu bà vẫn cố ngăn cản, Tiểu Viễn chỉ sợ sẽ không yêu ai cả đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.