Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 646




Chương 646

Nếu người bị thương là Tề Mẫn Mẫn, chắc chẳn cậu ấy sẽ không lạnh lùng như vậy, nhất định ngày nào cũng hỏi han.

Đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.

“Không có cơ hội!” Ninh Hạo cười nhạt một tiếng, “Mình là nam sinh không thể nào đuổi theo một bạn nữ hỏi bụng bạn còn đau không?”

Vương Giai Tuệ cười rộ lên: “Tha thứ cho bạn!”

“Cảm ơn!” Ninh Hạo nghiêm trang nói cảm ơn, giống như cảm thấy bản thân thật sự phạm lỗi lớn.

Vương Giai Tuệ ôm bụng cười to.

“Tề Mẫn Mẫn ở bên trong sao?” Cười thỏa mãn, Vương Giai Tuệ hỏi.

Ninh Hạo nhướng mày lên, “Bạn muốn làm gì?”

“Bạn đừng hiểu lầm. Vừa nãy, mình thấy Hạ Minh Minh đứng lén lút ở đây cho nên nhắc nhở bạn một chút!” Vương Giai Tuệ nói xong, xoay người tránh đi.

Tề Mẫn Mẫn bị đau bụng đến tỉnh lại. Cô ôm bụng ngồi xuống, ý thức được mình đang ở phòng y tế, liền xoay đầu nhìn một vòng: “Ninh Hạo?”

Ninh Hạo nghe thấy giọng nói của cô, lập tức đẩy cửa tiến vào, ngồi xuống bên giường nhàn nhạt cười hỏi: “Tỉnh?”

“Uh`m.” Tề Mẫn Mẫn gật đầu một cái, “Hại cậu cùng tớ trốn học rồi.”

“Nói cái gì vậy? Rõ ràng là tớ xúi cậu trốn học mà.” Ninh Hạo hào sảng cười nói, “Giờ muốn về lớp học hay là muốn đi chơi bóng rổ?”

“Tớ muốn về nhà.” Tề Mẫn Mẫn chịu đựng cơn đau, cười nói với Ninh Hạo. Nếu cô đoán không sai, đây là điểm báo dì cả tới thăm. Tuy bụng rất đau, nhưng cô làm sao lại không biết xấu hổ đi nói cho một nam sinh biết mình đau bụng kinh đây? Cho nên dù có đau cô cũng sẽ không nói.

“Tớ đây đi giúp cậu thu dọn sách vở. Cậu ở quán cà phê bên ngoài trường học chờ tớ.”

“Cảm ơn.” Tề Mẫn Mẫn nở một nụ cười cảm kích với Ninh Hạo.

Ninh Hạo nhìn đến sắc mặt Tề Mẫn Mẫn có chút tái nhợt, liền nhíu mày: “Cậu không thoải mái ở đâu?”

“Không có. Tớ rất tốt.” Tề Mẫn Mẫn giục Ninh Hạo, “Cậu đi nhanh đi.”

Ninh Hạo lo lắng nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, rồi mới đứng dậy rời đi.

Tề Mẫn Mẫn ngồi ở bên giường, gửi cho Hoắc trì Viễn một tin nhắn: “Hoắc trì Viễn, em tan học trước, đừng tới đón em.”

Hoắc trì Viễn chính là đang họp, khi nhận được tin nhắn, liền có chút lo lắng cau mày.

Tề Mẫn Mẫn làm sao có thể tan học trước?

“Tôi có chút việc tư muốn xử lý. Ngày mai lại tiếp tục! Tan họp!” Hoắc trì Viễn đơn giản nói xong, liền thu thập đơn giản vài thứ rồi đi ra khỏi phòng họp, để lại một nhóm người đưa mắt nhìn nhau, không rõ như thế nào đột nhiên gián đoạn hội nghị.

Lynda ném qua cho Trịnh Húc một ánh mắt, liền cầm cặp hồ sơ, đuổi theo Hoắc trì Viễn ra ngoài.

Trịnh Húc dùng sức ho khan một tiếng, thanh nhã nói: “Vừa rồi đề nghị của mọi người cũng không tồi, tôi sẽ tường tận ghi chép lại, cùng Hoắc tổng nghiên cứu một phen. Hội nghị ngày mai sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”

Hoắc trì Viễn trở về phòng mình, mở ngăn kéo lấy ra một quyển sổ ghi chép. Trong trang đầu của bản ghi chép có một tờ lịch, ở trên anh có ghi lại chi tiết chu kỳ đến ngày của Tề Mẫn Mẫn.”Đau bụng kinh sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.