Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 561




Chương 561

”Con cũng nhận lỗi với cô ta rồi mà. Nếu ngày mai cô ta vẫn còn không để cho ba phục chức, con sẽ đi nói lý lẽ với cô ta!” Hạ Minh Minh nói xong, liền mang cặp sách trở về phòng mình.

Mẹ Hạ trừ bỏ thở dài, cũng chỉ có thở dài.

Tề Mẫn Mẫn về đến nhà, liền nhìn thấy dì Lưu đang bận rộn trong bếp, liền ném túi sách lên ghế sô pha rồi chạy vào phòng bếp: “Dì quản gia, rốt cục thì dì cũng trở lại! Mấy ngày nay con rất nhớ dì!”

”Thật sao?” Dì Lưu hiền lành cười hỏi.

Tề Mẫn Mẫn ra sức gật đầu: “Con nhớ đến món ăn dì làm. Hoắc trì Viễn bắt con ăn cháo mấy ngày liền, hôm nay dì nhất định phải làm thức ăn thật ngon cho con.”

”Chỉ cho con ăn cháo? Tài nấu nướng của Cố tiên sinh cũng không tồi đi?” Dì Lưu nghi ngờ hỏi lại.

”Hai ngày trước con bị đau bụng, anh ấy liền kiên trì cho con ăn đồ ăn lỏng. Dạ dày của con cũng sắp đói đến teo lại rồi.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy dì quản gia, nói hết ủy khuất trong lòng.

Đúng lúc này, Hoắc trì Viễn đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp: “Là ai nói thích ăn mỳ thịt bò anh nấu?”

”Chú, chú làm sao có thể nghe lén?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn hờn dỗi.

”Không nghe trộm làm sao biết được lời nói thật lòng của em?” Hoắc trì Viễn đi lên phía trước, dùng sức nhéo cái mũi của Tề Mẫn Mẫn, “Chán cháo rồi sao?”

Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu: “Thật sự quá chán rồi! Cho dù là đồ ăn ngon đến mấy cũng không thể mỗi ngày đều ăn a.”

”Lên lầu chờ đi, dì Lưu làm xong cơm liền gọi em.” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười nói.

”Anh cõng em!” Tề Mẫn Mẫn mè nheo làm nũng nhìn Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn hơi hất mày: “Chân của em cũng không bị đau.”

”Là vì em nhớ anh thôi.” Tề Mẫn Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hoắc trì Viễn vừa nghe thấy lời Tề Mẫn Mẫn nói, trong lòng liền mềm nhũn: “Là nhớ anh cõng em, hay là nhớ đến anh giúp em học phụ đạo?”

”Đều có! Ông xã đại nhân!” Tề Mẫn Mẫn chắp tay đối với Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt Tề Mẫn Mẫn: “Lên đi!”

Tề Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn nằm úp sấp trên lưng anh, tiếng cười đặc biệt ngọt ngào.

Hoắc trì Viễn cõng Tề Mẫn Mẫn lên lâu, đặt cô vào trong nhà vệ sinh, sủng nịch nói: “Em trước tắm rửa một chút, anh đi lấy túi sách giúp em.”

Tề Mẫn Mẫn ôm chầm cổ Hoắc trì Viễn, khiễng chân đặt lên môi mỏng của anh một nụ hôn: “Cảm ơn!”

Cơm chiều là thức ăn dì Lưu nấu, Tề Mẫn Mẫn liền cảm thấy đồ ăn bên ngoài có bao nhiêu kém: “Vẫn là đồ ăn nhà mình ngon nhất.”

”Thích ăn thì ăn nhiều một chút.” Hoắc trì Viễn gắp một con tôm để vào cái đĩa trước mặt cô.

”Kỳ thật là do em ăn cháo đến ngấy rồi, chứ đồ ăn anh làm em cũng rất thích.” Tề Mẫn Mẫn lấy lòng ôm cánh tay Hoắc trì Viễn.”Chú, anh đừng nóng giận.”

”Anh không có nhỏ mọn như vậy. Mau ăn đi.” Hoắc trì Viễn cúi đầu hôn một chút lên trán Tề Mẫn Mẫn.

”Anh cũng ăn.” Tề Mẫn Mẫn gắp một miếng cho Hoắc trì Viễn.

Hai người vừa cười vừa nói cuối cùng cũng ăn xong một bữa cơm, Tề Mẫn Mẫn mệt ngã vào lòng Hoắc trì Viễn: “Mệt mỏi quá. Thật không muốn động. Còn một đống bài tập phải làm.”

Hoắc trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, đi nhanh lên lầu: “Anh giúp em.”

”Vậy anh giúp em viết bài luận Anh đi.” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, làm nũng nói.

”Tự em viết! Anh chỉ giúp em kiểm tra đúng sai thôi!” Hoắc trì Viễn nghiêm túc nói.

Sau khi vào phòng làm việc, anh liền đặt Tề Mẫn Mẫn ngồi lên đùi mình, tiện xem cô lấy sách vở, bắt đầu phụ đạo giúp cô làm bài tập ”Anh làm sao có thể vừa nhìn đã biết?” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu, vẻ mặt sùng bái nhìn Hoắc trì Viễn.

”Bởi vì anh thông minh!” Hoắc trì Viễn kiêu ngạo nói.”Về sau có vấn đề gì để về nhà rồi hỏi anh, không được làm phiền Ninh Hạo nữa!”

”Em thấy anh đây là ghen đi?” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh cười khanh khách nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.