Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 424




Chương 424

“Em chỉ sợ ‘chú’ không cần em thôi!” Tề Mẫn Mẫn không tự tin, đau đơn nhìn Hoắc trì Viễn. Anh thật sự có thể buông bỏ hận thù sao? Anh có thể thật sự không quan tâm đến sự thật cô đã đâm chết Tưởng Y Nhiên sao? Anh thật sự cần cô ở bên cạnh. Phải ở bên cạnh một người luôn nhớ đến người yêu cũ, cô cũng đã nếm trải sự hành hạ đó như thế nào. Hoắc trì Viễn sao có thể quên được người con gái hoàn hảo như Tưởng Y Nhiên đây? Anh sẽ cần cô sao? Cô thật sự không dám tin.

“Đây là cô nhóc kiêu căng, tùy hứng mà anh vẫn biết sao?” Hoắc trì Viễn nâng khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của cô.

“Em kiêu ngạo nhưng đối thủ quá mạnh nên em không nắm chắc!” Tề Mẫn Mẫn rũ mắt xuống, mất mác nói. Cho dù Tưởng Y Nhiên đã mất năm năm nhưng vẫn có thể chế ngự được trái tim Hoắc trì Viễn, cô thì có cái gì để thay đổi Hoắc trì Viễn chứ!

“Em có thể!” Hoắc trì Viễn hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Hoắc trì Viễn vang lên.

Tề Mẫn Mẫn đẩy đẩy Hoắc trì Viễn, cười nói: “Hoắc trì Viễn, nhận điện thoại.”

”Điện thoại tới thật không đúng lúc.” Hoắc trì Viễn vô cùng bất đắc dĩ.

”Đều đã dính lấy nhau một ngày, anh còn không thấy chán sao?” Tề Mẫn Mẫn cười ghé vào trên người Hoắc trì Viễn, nhéo nhéo cái mũi như điêu khắc của anh.

Hoắc trì Viễn tựa hồ như đang suy tư, trong mắt lóe sáng hứng trí cười nói:“Không có. Từ trước đến giờ đều không có ai gần gũi với anh. Anh vẫn luôn độc lai độc vãng.”

”A….” Tề Mẫn Mẫn trượt xuống từ trên người Hoắc trì Viễn, cầm lấy chăn quấn quanh mình.

Tưởng Y Nhiên từ nhỏ đã là minh tinh, cúp lớn, giấy khen đều giành lấy trên tay. Một người con gái như thế tự nhiên sẽ không phải là một người tựa như đứa trẻ thích bám người.

”Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Hoắc trì Viễn biết anh lại nói lời tổn thương đến Tề Mẫn Mẫn, liền xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói.

”Không có. Anh nhanh nghe điện thoại đi! Đều đã gọi đến lần thứ ba rồi.” Tề Mẫn Mẫn bày ra một khuôn mặt xán lạn.

Kỳ thật cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều, Tưởng Y Nhiễn thật giống như con gián đạp mãi không chết, thỉnh thoảng lại chui ra, để cho cô cảm thấy áy náy, để cho cô cảm thấy đau lòng. Đồng thời cũng để cho cô thấy được bản thân mình cũng thật tầm thường, cho cô thấy được bản thân cô cùng Tưởng Y Nhiên chênh lệch quá lớn.

Hoắc trì Viễn hôn một chút lên trán Tề Mẫn Mẫn, sau liền đứng dậy nghe điện thoại.

Bà nội Hoắc nhìn thấy cuộc gọi vừa được chuyển, lập tức hưng phấn mà túm lấy Hoắc Nhiên: “Nghe rồi! Nghe rồi!”

Hoắc Nhiên lập tức ghé tai qua, lặng lẽ nói với bà nội: “Bà nội, bà hỏi anh một chút, lâu như vậy mới nghe điện thoại, có phải lại cùng chị dâu làm cái chuyện gì tốt rồi hay không?”

”Xú tiểu tử!” Bà nội Hoắc bịt điện thoại, dùng ánh mắt yêu thương lườm Hoắc Nhiên một cái.

”Hoắc Nhiên?” Bên kia Hoắc trì Viễn nghi ngờ hỏi”Sao lại không nói lời nào?”

Bà nội Hoắc lập tức đưa điện thoại di động đến bên tai, cười nói: “Là bà.”

”Bà nội?” Hoắc trì Viễn có chút khẩn trương, “Có chuyện gì ạ?”

”Bà nội nghe nói đứa bé kia bị bệnh, đã khỏe chưa?” Bà nội Hoắc hòa ái hỏi thăm.

”A….” Hoắc trì Viễn tựa hồ như thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt cười nói, “Bà nội không cần lo lắng. Cô ấy đã tốt hơn nhiều rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.