Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 263




Chương 263

Lynda ngồi phía sau bọn họ không thể ngủ được. Cô nhìn Hoắc Trì Viễn coi Tề Mẫn Mẫn như bảo bối, trong lòng tràn ngập ghen tị. Rõ ràng người bên cạnh anh chỉ có cô.

“Đã sớm khuyên cô, vậy mà vẫn không nghe?”

Trịnh Húc thông cảm nhìn Lynda. Yêu một người không sai, nhưng không phải đến mức không từ thủ đoạn.

“Nếu có thể thay đổi như vậy thì đã không phải là tình yêu.” Lynda uất ức nhìn Trịnh Húc.

Ninh Hạo ngồi ở sofa trên đại sảnh khách sạn, bất an đùa nghịch điện thoại di động. nếu Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy anh sẽ là vui mừng, hay là tức giận đây?

Sợ bỏ qua cô, anh cả cơm trưa cũng không ăn. Không biết ngồi bao lâu, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn kéo tay Hoắc Trì Viễn tiến vào?

Anh vui mừng đứng lên, đi được hai bước lại do dự không tiếp tục tiến lên. Anh cũng có chút kinh thường thủ đoạn của mình, Tề Mẫn Mẫn sẽ còn thấy thế nào?

Khi anh ảo não muốn xoay người rời đi khi đó, Tề Mẫn Mẫn đã thấy anh. Cô chỉ là sửng sốt một chút liền buông tay Hoắc Trì Viễn chạy tới.

“Lớp trưởng, thật khéo! Cậu cũng tới trượt tuyết sao?”

“Uhm.” Ninh Hạo thấy Tề Mẫn Mẫn không hề buồn bực, liền lộ ra nụ cười ấm áp: “Thật khéo.”

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy xung quanh anh không có người quen lại quan tâm hỏi: “Một mình cậu?”

“Anh họ mình muốn chăm sóc bạn gái.” Ninh hạo chột dạ nói.

“bạn học Ninh, xin chào!”

Hoắc Trì Viễn kéo vali hành lý đi tới, đứng lại đối diện với Ninh Hạo vươn tay xa cách.

Ninh Hạo bị ánh mắt sắc bén của Hoắc Trì Viễn nhìn đến vô cùng bất an, nhanh chóng cầm tay Hoắc Trì Viễn: “Xin chào!”

Sau khi Hoắc Trì Viễn thu tay lại, cúi đầu nói với Tề Mẫn Mẫn: “Mệt không? Về phòng tắm nước nóng, anh mát xa giúp em.”

“mệt chết đi mệt chết đi. Nhưng cực kỳ hưng phấn! Thánh Moritz thật sự quá đẹp rồi!” Tề Mẫn Mẫn kích động nói. Lúc ngồi trên máy bay cô đã nhìn thấy ngọn núi trắng như tuyết, vượt qua mặt hồ xanh thẳm, cô còn cầm cánh tay Hoắc Trì Viễn thét chói tai, nơi này giống như vườn đào tiên, có một loại đẹp không nhiễm thế tục.

“Mình đi xe tốc hành băng sông qua đây, phong cảnh ven đường cũng không nỡ bỏ qua, có một loại cảm giác rất gần thiên đường.” Ninh Hạo cũng cảm khái theo.

Hoắc Trì Viễn sâu xa khó hiểu liếc mắt nhìn Ninh hạo một cái. Nếu không phải tình địch, anh cũng thật thưởng thức đứa bé trai này.

“Đúng, chính là cảm giác này! Gần thiên đường! Lớp trưởng, đúng là có tài!”

Tề Mẫn Mẫn sùng bái nhìn Ninh hạo. Cô cảm giác đẹp, nhưng lại không biết dùng từ gì để hình dung.

“Không…” Ninh hạo được Tề Mẫn Mẫn khen đến đỏ mặt: “là nơi này thật đẹp.”

Lynda và Trịnh Húc cùng kéo vali hành lý tiến vào, đang nhìn đến Ninh Hạo liền vểnh khóe môi lên. Người ái mộ Tề Mẫn Mẫn vậy mà đuổi theo đến tận thánh Moritz.

Trịnh Húc hình như thấy rõ toàn bộ cười lắc đầu: “Đây là muốn cho ai ghen tỵ sao?”

“Tề Mẫn Mẫn không phải Tưởng Y Nhiên? Ghen tỵ? Có thể sao?” Lynda không phục nói. Cô đấu không lại Tưởng Y Nhiên, bởi vì cô không đấu lại hai mươi mấy thanh mai trúc mã kia. Hoắc Trì Viễn yêu nhất vĩnh viễn chỉ có Tưởng Y Nhiên. Tề Mẫn Mẫn nhiều lắm chỉ là một bạn giường phù hợp.

“Hoắc tổng, tôi đi vào lấy phòng.” Lynda đi đến bên người Hoắc Trì Viễn, cung kính nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.