Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1842




Chương 1842

Quần áo của ba hơi rộng một chút, nhưng là sạch sẽ thanh sảng, cũng tốt hơn quần áo trên người anh bây giờ giống như khăn lau.

Cô cầm quần áo trở lại phòng ngủ, đặt quần áo lên trên giường, nói với Hoắc Trì Viễn trong phòng tắm: “Em lấy quần áo cho anh, đặt trên giường rồi.”

Cô vừa muốn xuống lầu, liền nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đeo khăn tắm từ trong nhà tắm đi ra.

Cô xấu hổ thét chói tai: “Hoắc Trì Viễn, anh làm gì?”

“Vợ, anh lấy quần áo?” Hoắc Trì Viễn oan ức chỉ quần áo ở trên giường.

“Anh không tắm rửa xong đã đi ra?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt trừng mắt nhìn anh. Dáng người của anh thực hoàn mỹ khiến người ta ch ảy nước miếng, cô lập tức xấu hổ quay mặt.

“Cơ thể của anh em đã xem hết từ sớm, cần né tránh sao?” Hoắc Trì Viễn tà ác chớp mắt.

Tề Mẫn Mẫn xấu hổ giận dữ nắm đồ ở bên cạnh, dùng lực ném lên người Hoắc Trì Viễn, nghiến răng nghiến lợi quát: “Anh cái này… xấu xa… ”

Hoắc Trì Viễn né tránh, vô tội nói: “Chúng ta là vợ chồng già rồi.”

“Sớm ly hôn rồi.” Tề Mẫn Mẫn ném vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, hò hét trừng mắt nói.

Cô vừa định thay đổi cuộc sống một lần nữa, anh lại xông vào cuộc sống của cô, vẫn với dáng vẻ vô sỉ thế này.

Hoắc Trì Viễn thở dài: “Anh biết, anh bị em từ bỏ.”

Nói xong, Hoắc Trì Viễn cúi đầu, cầm lấy quần áo trên giường, ủ rũ đi vào nhà tắm.

“Cái gì em vứt bỏ anh?” Tề Mẫn Mẫn chống nạnh, hướng thẳng vào Hoắc Trì Viễn.

“Là em, là em, chính là em, em vứt bỏ anh rồi!” Hoắc Trì Viễn đáng thương tội nghiệp lên án Tề Mẫn Mẫn vô tình.

“Em không biết.” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, chạy ra khỏi phòng.

Hoắc Trì Viễn thu lại vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Thời điểm Hoắc Trì Viễn mặc quần áo dài đi xuống khi đó, anh liền nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang ăn bữa sáng.

Anh đắc ý chạy đến ngồi xuống bên cạnh cô, lấy qua phần của mình, một bên hỏi Tề Mẫn Mẫn”Nha đầu, ăn ngon chứ?”

“Tạm được.” Tề Mẫn Mẫn đạm mạc nhìn lướt qua Hoắc Trì Viễn, không chịu thừa nhận bữa sáng anh làm còn ngon hơn khách sạn 5 sao bên ngoài làm.

“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Hoắc Trì Viễn cười nói.

“Em khi nào thì không dám ăn?” Trong miệng Tề Mẫn Mẫn đầy thức ăn, đảo cặp mắt trắng dã với Hoắc Trì Viễn, hàm hồ không rõ nói.

“Tướng ăn của em.” Hoắc Trì Viễn lấy điện thoại di động ra, chụp lại dáng ăn của Tề Mẫn Mẫn, sau đó mang đến trước mặt cô, “Em xem.”

Tề Mẫn Mẫn thấy bộ dáng lang thôn hổ yết của mình trong ảnh, liền tức giận chộp lấy điện thoại trên tay Hoắc Trì Viễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.