Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1837




Chương 1837

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, đẩy Hoắc Trì Viễn ra: “Tôi chỉ tha thứ cho anh việc gạt tôi chuẩn bị pháo hoa mà thôi! Cũng không nói tha thứ cho anh tất cả!”

“Biết!” Hoắc Trì Viễn không tức giận. Nắm tay Tề Mẫn Mẫn, cười nói: “Chúng ta đi bắn pháo hoa đi!”

“Anh có mang theo bật lửa không?”

Hoắc Trì Viễn sửng sốt một phen, sờ sờ trong túi trống trơn, lúng ta lúng túng nói: “Có lẽ là ở trên xe rồi.”

Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn duỗi tay vào buồng lái tìm kiếm bật lửa.

Cái bật lửa đặt ở bên cạnh gạt tàn. Cô lúc này mới chú ý tới trong gạt tàn đã đầy tàn thuốc.

Cô lập tức không vui nhíu mày nhìn anh: “Anh dạo gần đây hút thuốc rất nhiều?”

Hoắc Trì Viễn quay đầu, nhìn Tề Mẫn Mẫn sửng sốt một phen.

“Anh nuốt nhiều khói vậy là muốn bị ung thư phổi sao?” Tề Mẫn Mẫn vượt qua Hoắc Trì Viễn, duỗi tay vào trong xe, lấy gạt tàn thuốc ra, ném xuống dưới chân ra sức giẫm lên.

Nhìn thấy động tác này của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn chẳng những không buồn bực, ngược lại còn vui vẻ cươi ra tiếng.

“Cười cái gì cười?” Tề Mẫn Mẫn oán hận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Anh sẽ cai thuốc.” Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, thanh âm khàn khàn nói, “Quá nhớ em, cho nên anh chỉ có thể dựa vào thuốc để làm mất đi cảm giác ấy. Nha đầu, anh cai thuốc! Anh nhất định cai thuốc!”

“Em có cái gì tốt chứ? Anh xác định người anh nhớ không phải là chị Y Nhiên?” Tề Mẫn Mẫn ủy khuất c ắn môi dưới, sâu xa nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Đã thật lâu rồi anh không có nghĩ tới cô ấy nữa. Nơi này của anh…” Hoắc Trì Viễn cầm lấy tay Tề Mẫn Mẫn đặt ở trước ngực mình “Cứ nghĩ đến em thì sẽ đau.”

Nghe thấy Hoắc Trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn liền có chút cảm động.

Nhưng bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ để cô tha thứ cho Hoắc Trì Viễn.

Cô vẫn chưa tự tin, cô vẫn sợ bị tổn thương.

Đối với cô mà nói, Tưởng Y Nhiên chính là một tòa núi lớn mà cô chưa thể vượt qua nổi.

“Thời điểm anh nghĩ đến chị ấy cũng sẽ đau thôi.” Tề Mẫn Mẫn ghen tị nói.

Cô đã quá yêu Hoắc Trì Viễn, cho nên mới càng ngày càng để ý tới sự tồn tại của Tưởng Y Nhiên trong lòng anh.

Cô không thể chấp nhận được một phần tình yêu phải chia làm hai.

“Nếu không, em đào nó lên nhìn thử xem?” Hoắc Trì Viễn thật sự không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ nói.

“Em không thích làm chuyện máu chảy đầm đìa nhữ thế.” Tề Mẫn Mẫn xinh đẹp liếc mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái, cười sẵng giọng.

Hoắc Trì Viễn y như đứa ngốc, tim đập nhanh loạn nhịp nhìn nụ cười của Tề Mẫn Mẫn, trong lòng mừng như điên.

Cô đã rất lâu rồi chưa có cười với anh.

“Anh sẽ chứng minh.” Hoắc Trì Viễn nắm chặt lấy tay Tề Mẫn Mẫn thề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.