Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 41: Chuyện xưa của Bảo Đinh




Sáng hôm sau, Diệp Kính Văn dụi dụi mắt thức dậy, bởi vì tối qua có cậu ấy bên cạnh nên ngủ đặc biệt ngon giấc.

Ngồi dậy mặc quần áo vào thì phát hiện gối bên cạnh có một lá thư.

Mặc dù lá thư không có tên người nhận nhưng ắt hẳn là viết cho mình rồi, nơi này chỉ có hai người họ.

Diệp Kính Văn cau mày mở thư ra.

Đập vào mắt chính là những nét chữ xinh đẹp của Lâm Vi

Về chuyện của Bảo Đinh, em nghĩ nên nói rõ với anh.

Năm năm trước, lúc em mới học năm nhất đại học thì đột nhiên có phong trào viết nhật kí trên mạng, bởi vì thời gian học tập dư giả nên em đã đăng kí một id tên là Bảo Đinh để viết nhật kí.

Trang blog đó rất dễ sử dụng, em rất thích nên chọn làm chỗ thư giản, dùng để viết tiểu thuyết, mỗi ngày đăng một chương truyện.

Tiểu thuyết tên là Đã trải qua, bởi vì trong đó chứa đựng những hồi ức.

Sau đó có một nhà biên tập tìm đến, hỏi em có muốn xuất bản sách không.

Em cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ viết chơi chơi nhưng được người ta chú ý nên cũng cảm thấy thích thú, vì vậy đã đồng ý.

Nhà biên tập đưa hợp đồng cho em ký, có quy ước là trong vòng một năm các tác phẩm đều thuộc bản quyền của nhà xuất bản, em không để tâm lắm, nghĩ rằng sau này cũng không còn viết blog nữa, ký vào thì cũng không có giống ký khế ước bán thân nên cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Trong sách em kể lại những chuyện thời bé, biên tập viên vì muốn tăng tính hấp dẫn nên giữ lại những chi tiết mập mờ, sách xuất bản thuận lợi và Bảo Đinh cũng được nhiều người biết đến.

Thời gian đó, Chu Phóng gặp phiền toái ở bên ngoài nên cũng sử dụng blog cá nhân.

Anh ta lúc đó đã có chút danh tiếng rồi, sự gia nhập của anh ta khiến phong trào viết blog cũng tăng lên, mọi diễn đàn đều hoan nghênh các bài viết của anh ta, như trở về thời kì huy hoàng vậy.

Biên tập viên mời anh ta ở lại tòa soạn, cũng có mời em nữa. Khi đó đã bước vào khóa học tập, chương trình học của khoa Y cũng trở nên bận rộn, em bảo không còn thời gian viết tiểu thuyết nữa nhưng biên tập viên cứ quấn lấy không thả, họ rất nhiệt tình bảo em cứ thử việc một tháng, em bất đắc dĩ nhận lời, ký tên vào hợp đồng nhưng nửa năm cũng không viết được chữ nào.

Sau đó có một cậu cùng chơi với bọn em từ bé đã liên lạc với em, khi ấy blog cá nhân của cậu ta bị hack phải đóng cửa tạm thời, mà cậu ấy rất thích viết truyện ở đó nên xin em tặng lại id cho cậu ấy, để đó cũng lãng phí, hơn nữa chỉ là viết tiểu thuyết thôi, em cũng không cần cái id đã đem lại hư danh ấy nữa.

Em suy đi tính lại, dù sao cũng không còn viết nữa, huống chi cậu ấy từ nhỏ đã rất giỏi, văn chương xuất chúng, sẽ không khiến người ta nghĩ rằng Bảo Đinh viết thứ văn rác rưởi, vì vậy đã cho cậu ấy biết mật mã, chỉ cần cậu ấy sửa thông tin về tác giả lại là ổn.

Nhưng em không nghĩ rằng, cậu ấy vẫn không sửa lại thông tin tác giả trên blog, cái id Bảo Đinh kia vẫn ghi rõ họ tên Lâm Vi

Danh tiếng cậu ấy càng lúc càng rộng,thậm chí còn có thể tranh tài cùng Chu Phóng, hết người này đến người kia ra sách, nhưng tất cả mọi hợp đồng gửi đến đều tìm tới em. Cậu ấy giải thích với em, bảo rằng cậu ấy có nhiều nổi khổ tâm, nói chuyện một lúc thì cũng bắt tay nhau, tiểu thuyết do cậu ấy viết, còn kí kết hợp đồng đều tìm đến tên tác giả trên trang blog, đều là em ra mặt.

Bảo Đinh thực ra là hai người, một người phụ trách viết sách, một người phụ trách xuất bản sách.

Bởi vì có vài nguyên nhân chủ quan, em đã đồng ý với cậu ấy là sẽ không nói chuyện này với bất kì ai, cậu ấy sợ bị lộ thân phận.

Cho nên khi anh hỏi em có phải Bảo Đinh không, em thật khó nghĩ.

Năm năm nay em không bỏ được những quyển sách, tất cả hợp đồng đều do em ký, cậu ấy chỉ đứng phía sau, nên lúc anh kiểm tra tòa soạn đó thì chỉ có thể tìm ra em.

Cậu ấy là một người bí ẩn, bởi vì đã cam kết với nhau nên tha thứ cho em vì không thể khai ra tên cậu ấy.

Diệp Kính Văn cười cười, bỏ thư vào phong bì, quay đầu lại thì thấy Lâm Vi đang chống nạng đứng ngoài cửa.

“Có nhiều chuyện em nghĩ nên nói rõ với anh, em không muốn anh hiểu lầm này nọ” Lâm Vi nhàn nhạt cười “Anh không muốn nghe nên em đành viết ra cho anh đọc”

Diệp Kính Văn nhẹ nhàng ôm Lâm Vi, đặt cằm lên vai cậu.

“Nói thế thì những năm nay mấy chuyện xích mích đều do em ra mặt sao? Thậm chí em cũng phải ra mặt viết đơn kiện?”

Lâm Vi cũng ôm lấy Diệp Kính Văn, khẽ gật đầu.

“Tại sao lại gánh hết mọi trách nhiệm cho cậu ta? Đứng trên tòa án vui lắm sao?”

Lâm Vi thở dài “Không còn cách nào khác, cậu ấy có lí do của cậu ấy, cậu ấy không thể ra mặt, cậu ấy dính dáng đến nhiều mối quan hệ phức tạp, bao gồm cả Chu Phóng”

Diệp Kính Văn ôm Lâm Vi chặt hơn, ghé vào tai Lâm Vi nhẹ giọng thở dài “Khổ cho em rồi”

“Không sao cả, em chẳng qua chỉ ký có một chữ ký, nhân tài viết sách mới thật sự khổ, mười mấy quyển sách mấy trăm vạn chữ. Khi sách được xuất bản cậu ấy nhất quyết chia cho em một nửa nhuận bút, đôi khi còn ép em nhận nữa. Số tiền đó một đồng em cũng chẳng dám tiêu xài hoang phí”

Diệp Kính Văn cười, ngón tay chạm nhẹ tóc Lâm Vi.

“Tại sao lại chọn cái tên Bảo Đinh vậy?”

“So với mấy cái tên như Mưa Rơi Rả Rích thì em thấy cái tên Bảo Đinh rất đáng yêu” Lâm Vi cố ý nói chậm mấy cái tên Mưa Rơi Rả Rích.

“Bị độc giả đặt cho mấy cái biệt danh như đậu nhỏ, đâu hà làn, đậu que, toàn tên món ăn” Diệp Kính Văn cười “Đúng là rất đáng yêu”.

“Đủ rồi, mau ăn cơm đi, còn phải đi học” Lâm Vi tránh khỏi cái ôm của Diệp Kính Văn.

“Buổi chiều em định đi kiểm tra cái chân bó bột phải không?”

Lâm Vi sửng sốt “Làm sao mà anh biết?”

“À, anh vẫn âm thầm quan tâm em mà, chân em bị thương lúc nào anh cũng biết luôn đó”

Lâm Vi mỉm cười gật đầu “Đi với em không? Đi một mình thật bất tiện”

“Dĩ nhiên rồi, hôm nay không có tiết gì quan trọng, có lẽ nên xin nghỉ học vài ngày, chúng ta phải bồi đắp tình cảm mà”

“Chân của em tại sao bị thương anh có biết không?”

“Không phải bị xe đụng sao?” Diệp Kính Văn nghi ngờ nhìn Lâm Vi “Tại sao không biết cẩn thận, nghe nói em băng qua đường khi đèn xanh”

“Hắc Sâm Lâm nói chứ gì” Lâm Vi nhẹ nhàng cười “Thật ra là do nhìn thấy anh thân mật với một cô gái, nên ăn phải dấm chua ngu người đi”

Diệp Kính Văn ngẩn người.

Thì ra cậu ấy cũng biết ghen nữa…

Trong lòng dâng lên nhiều thứ cảm xúc vừa ấm áp vừa đau lòng.

Nghĩ đến những gì cậu ấy phải chịu đựng, chỉ muốn tự chém mình một nhát, yêu cậu ấy nhiều như vậy…Diệp Kính Văn mày thật đáng chết.

Ảo não siết chặt tay, sau đó dịu dàng nói “Hà Vân đó ra sao, để anh nói em nghe”

“Hả? Là người đã gọi anh là Diệp BT còn anh anh là Đại BT sao? Thanh mai trúc mã à?”

“Đúng, cô ấy đã đến Trung Quốc” Diệp Kính Văn thở dài “Cô ấy thầm yêu anh của anh, và muốn làm chị dâu anh đó”

“Ông anh trốn không chịu gặp cô ấy, thế là cô ấy đổ hết lên đầu anh”

“A, thích anh trai anh sao” Lâm Vi mỉm cười.

Xế chiều, Diệp Kính Văn đưa Lâm vi đến bệnh viện, Lâm Vi an tâm dựa vào lòng hắn, để hắn gánh hết sức nặng từ mình.

Hai người đi bên nhau không nói gì, tới cổng trường thì bắt gặp Hắc Sâm Lâm và La Băng.

La Băng nhìn hai người họ một cái, không nói gì đi thẳng một đường, Hắc Sâm Lâm nhìn hai đàn anh chào một cái sau đó hối hả đuổi theo La Băng.

Diệp Kính Văn nhìn theo bóng lưng của Hắc Sâm Lâm, cười sâu xa “Em nói xem có phải Tiểu Sâm Lâm thích cái khối băng kia không? Nhìn cậu ta hối hả như vậy thật là đáng yêu”.

Lâm Vi quay đầu lại nhìn Diệp Kính Văn “Anh muốn phá đám tụi nó hả?”

“Anh không có dư hơi sức vậy, anh chỉ để ý đến Lâm Vi nhà anh thôi, những người khác đều là gió thoảng”

“Ai vậy kìa?” Lâm Vi chép miệng cười.

Diệp Kính Văn quay đầu lại, thấy một cô gái tóc dài thướt tha nổi bật hai lúm đồng tiền đáng yêu đang vừa chạy vừa hô “Kính Văn à…”

“Ừ” Diệp Kính Văn bình tĩnh gật đầu với Hà Vân.

“Cậu này là ai vậy?” Hà Vân đứg trước mặt hai người, thở hổn hển hỏi.

“Cậu ấy là người yêu tôi” Diệp Kính Văn mỉm cười giới thiệu “Cô này là Hà Vân, người làm chân em bị thương đó”

“Khụ Khụ…” Hà Vân sặc nước, khiếp sợ nhìn Lâm Vi.

Lâm Vi cũng không thèm chối, nhìn Hà Vân nhẹ nhàng cười cười đưa tay ra “Tôi là Lâm Vi”

“A, xin chào” Hà Vân bắt tay lại, cười ngọt ngào “Lâm Vi chẳng phải là người hắn ta ngủ mơ gọi tên sao, nghe danh đã lâu hôm nay mới có dịp gặp, đàn anh Lâm Vi quả nhiên rất có phong độ”

Lâm Vi nhìn nhìn tên Diệp Kính Văn đang cười quái dị, sau đó nghiêm túc gật đầu.

“A, yên tâm đi đi, tôi sẽ không lắm mồm nói ra đâu” Hà Vân nghiêm túc lắc đầu, vén tóc lên “Kính Văn, anh cậu đâu rồi?”

“Anh ta về Mĩ rồi”

“Không tin…”

“Bị cha gọi về, ngày mai sẽ lên máy bay”

Nói xong liền lôi Lâm Vi đến bệnh viện, không để ý gì đến Hà đại tiểu thư vẫn còn đứng như trời trồng.

“Sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm” Lâm Vi nhẹ giọng hỏi.

“Lâm Vi, em tin anh có thể mang lại hạnh phúc cho em đúng không?”

“Ừ”

“Bất luận chuyện gì xảy ra, cũng đừng buông tay anh”

Diệp Kính Văn nắm tay đối phương, siết chặt hơn một chút,Lâm Vi dịu dàng nắm lại.

Nhìn bàn tay tái nhợt của hắn, đột nhiên cảm thấy Diệp Kính Văn cũng không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, hắn thật ra cũng yếu đuối, nhưng không ai nhìn ra,, vì vậy mọi người chỉ cho rằng hắn rất kiêu ngạo, chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài cứng rắn của hắn.

Người như vậy nhất định nội tâm rất mỏng manh, ấm áp

Thực ra hai người họ đều như nhau, dùng sự bén nhọn để che giấu bản chất thật sự bên trong.

Cuộc sống trở nên yên bình đến lạ.

Sau khi đi bệnh viện về, Diệp Kính Văn lấy cớ chân Lâm Vi bị thương, chủ động gánh hết mọi việc.

Buổi sáng thức dậy làm sandwich và chuẩn bị sữa tươi, buổi trưa đi học về cũng chui vào bếp, buổi tối cũng ngủ lại đây luôn.

Lâm Vi muốn làm vài chuyện, nhưng vừa vào bếp thì bị hắn bế ra ngoài ném lên ghế sofa.

Cũng rất thích cảm giác được Diệp Kính Văn chăm sóc, mặc dù hắn còn nhỏ hơn mình hai tuổi.

Những món ăn có mùi kỳ quái, không đông không tây, nhưng Lâm Vi vẫn cảm thấy ngon.

Buổi tối bị hắn ôm ngủ cũng cảm thấy rất ấm áp, mặc dù chính giữa bị cái chân bó bột ngăn cách nên cái ôm kia chẳng chặt bao nhiêu.

Đến cả việc tắm cũng làm hộ luôn.

Thật là một sự hành hạ đáng sợ.

Bởi vì lúc đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo chân bị thương không nên tiếp xúc với nước.

Vì vậy Diệp Kính Văn lãnh luôn nhiệm vụ tắm rửa.

Mỗi lần tắm Lâm Vi đều cảm thấy lúng túng vì hắn tắm kỹ quá, mấy chỗ khó nói cũng không bỏ qua.

Ngón tay Diệp Kính Văn như có ma thuật, làm phép trên da thịt láng mịn của Lâm Vi, hương thơm vây quanh cả hai, hơi nước trong phòng tắm cũng góp phần làm không khí trở nên mờ ám.

“Vi, dựa vào đây” Diệp Kính Văn luồn tay qua nách Lâm Vi, bắt đầu xoa bụng Lâm Vi.

“Em tự làm” Lâm Vi nắm lấy cái tay đang đốt lửa khắp nơi kia “Muốn làm loại chuyện đó thì chờ chân em lành đã”

“Không có nha, anh chỉ đang tắm rửa giúp em thôi..” Thanh âm rất vô tội “Đừng nói em có phản ứng nha”



Lâm Vi đỏ mặt.

Đúng vậy thì sao, lúc đầu thì không thích tiếp xúc thân thể với hắn, bây giờ còn sợ bị hắn đụng vào sẽ có phản ứng, chẳng lẽ vì yêu hắn nên không ngần ngại nữa?

“Được rồi, tùy ý anh, có những chỗ không cần chà kĩ quá đâu” Lâm Vi thả lỏng người, thoải mái dựa vào Diệp Kính Văn.

“Ừ, tắm thật sạch, lỏa ngủ thoải mái luôn”

Lâm Vi mấy năm nay đều có thói quen lỏa ngủ, Diệp Kính Văn nói muốn Lâm Vi giữ vững thói quen “Có lợi cho sức khỏe” này, kể từ lúc hắn chuyển vào ở, mỗi lần Lâm Vi tắm xong, hắn sẽ lau khô người cậu rồi ôm lên giường.

Sau đó hai người ôm nhau ngủ.

Hai năm xa cách, một lần nữa được ở bên nhau khiến cho họ hiểu cách trân trọng nhau.

Nếu xảy ra xích mích, hai người sẽ im lặng chứ không cãi nhau.

Ngày tiếp theo sẽ thấy trên đầu giường có một lá thư.

Hai người học cách bình tĩnh viết ra những suy nghĩ của mình, như vậy so với phải nói thẳng trước mặt nhau sẽ đơn giản hơn, mà cũng đỡ phải trực tiếp gây lộn.

Qua 11 ngày, chân Lâm Vi do được Diệp Kính Văn chăm sóc cẩn thận nên đã hoàn toàn bình phục, hai người đến bệnh viện tháo bột.

Trước kia Lâm Vi làm Chủ tịch nên quen rất nhiều bạn bè, vì vậy đã xin được hai vé đi du lịch.

Ngày 29/12, Diệp Kính Văn trở về rất sớm để ăn mừng cái chân của Lâm Vi, hắn đặc biệt chuẩn bị thật nhiều món Lâm Vi thích.

Bởi vì chân bị thương nên suốt một tháng không được ăn cay, Lâm Vi rất khổ sở.

“À… em ăn cơm rồi” Lâm Vi lúng túng ngồi trên ghế sofa.

Diệp Kính Văn cúi đầu im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên tươi cười “Vậy cứ ăn một chút đi, cảm nhận tâm ý của anh”

Dứt lời thì gắp một miếng đậu hũ, đưa tới miệng Lâm Vi

Lâm Vi mở miệng nuốt vào, lè lưỡi “Cay quá…”

Diệp Kính Văn cười cười sáp qua hôn cậu.

Từ lúc trở lại bên nhau đây là nụ hôn đầu tiên, đầu lưỡi truyền tới vị cay.

Lâm Vi cuốn lấy đầu lưỡi Diệp Kính Văn, vốn định khiến hắn vì chịu cay không nổi mà bỏ cuộc, ai ngờ Diệp Kính Văn ôm chặt Lâm Vi, hôn thật sâu.

Có lẽ muốn nụ hôn này kéo dài mãi mãi.

Vị cay dấy đầy khoang miệng, làm cho cả thân thể đều nóng ran.

“Lần sau muốn ăn bên ngoài thì phải gọi điện về” Diệp Kính Văn buông Lâm Vi ra, liếm liếm sợi chỉ bạc trên khóe miệng, vừa hôn vừa nói khiến lòng Lâm Vi ấm áp lạ lùng.

Lâm Vi mỉm cười gật đầu.

Nếu là trước đây thế nào Diệp Kính Văn cũng phát điên, hỏi đi đâu làm gì với ai.

Nhưng bây giờ chỉ tin tưởng hôn với nụ cười tà ác trên mặt.

Có lẽ muốn thay đổi vì đối phương, sợ làm tổn thương đối phương nên thu hồi sự cứng rắn, không còn so đo tính toán.

“Kính Văn, em lúc nãy đi ăn với vài người bạn, từ chỗ họ xin được hai tấm vé” Ánh mắt Lâm Vi cong lên, nụ cười rất gian xảo “Muốn cho anh vui vẻ một chút, nên mai chúng ta sẽ đi du lịch Quế Lâm xem sông nước”

Diệp Kính Văn cười cười “Có phải vì ở chung lâu nên có thần giao cách cảm không?”

“Hả?”

“Anh cũng có hai tấm vé này”

“A…” Lâm Vi ôm đầu, bất đắc dĩ cười “Làm sao bây giờ? Em lấy vé rồi trả tiền cho người ta luôn”

“Anh cũng vậy”

“Ngày mấy vậy? Ngày mười một sao?”

“Ừ”

“Vất một đôi đi”

Diệp Kính Văn cười rất kì quái “Không cần vất, cho người khác đi”

“Cho ai?”

“Em cho Chu Phóng, anh cho Tiêu Phàm” Diệp Kính Văn cười sâu xa.

“Ngược lại thì tốt hơn” Lâm Vi cũng nở một nụ cười kì quái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.