Vi Sư Phụ

Chương 36: Chương 36





Bảy ngày sau, Phó Thanh Viễn không ngủ không nghỉ dùng hắc tuyền thủy mới làm cho vết thương lành hơn một nửa rồi dẫn theo Tang Lạc rời khỏi khu rừng đá.
Ở đây đã đổ hai trận mưa, mỗi lần đều là mưa như trút nước mà không được dự báo trước, mà trong khu rừng đá chỉ có hốc đá nhỏ đó có thể trú mưa được.

Nếu dùng nơi đó làm chỗ ở lâu dài chắc chắn là không được.

Vốn dĩ lúc đầu Phó Thanh Viễn không định lấy nơi này làm chỗ ở tạm thời, nên khi vết thương không sao liền dẫn theo Tang Lạc rời khỏi đây.
Một thời gian sau, Phó Thanh Viễn dẫn theo Tang Lạc đi qua nhiều nơi.

Trên đường họ không gặp bất kỳ người nào, cả những dấu vết từng có sự hiện diện của ai đó cũng không thấy.
Trên đường đi, những gì hai sư đồ nhìn thấy đều là hoang mạc, rừng đá, mặt đất phủ đầy sỏi và cây cối dường như đã chết từ lâu.

Sau khi đặt chân đến hoang giới được nửa tháng, một chút xanh lá cây hai sư đồ cũng không nhìn thấy.
Khắp nơi không có chút sinh khí nào, thường xuyên yên lặng đến đáng sợ.

Ngoài tiếng gió và tiếng mưa còn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu của yêu thú, ngoài ra không còn âm thanh nào nữa.
Hoang giới này có yêu thú tồn tại, không ai biết yêu thú tu luyện cần cái gì, chỉ biết cho dù là hoang giới không có con người sinh sống nhưng cũng tồn tại đủ loại yêu thú.

Và trong sách cũng không có thông tin chi tiết của yêu thú, có rất nhiều yêu thú trong hoang giới chưa từng được ghi chép vào sách.
Tang Lạc đi theo Phó Thanh Viễn dừng lại ở rất nhiều nơi, thường xuyên nhìn thấy một số yêu thú.

Lúc đầu khi họ đặt chân đến hoang giới trong bộ dạng tồi tệ nhất không có khả năng phản kháng nhất đều không gặp được yêu thú, có thể xem là cực kỳ may mắn.
Yêu thú trong hoang giới hầu như đều hung dữ khác thường, vì sự hoang tàn của hoang giới, để tồn tại chúng phải không ngừng chiến đấu, dùng xác của kẻ thất bại làm chất dinh dưỡng cho mình.

Trên thực tế ở tất cả các thế giới đều là như vậy, chỉ là ở hoang giới, mọi thứ được thể hiện một cách trực tiếp và tàn khốc.

Thấy nhiều những cảnh các yêu thú khác loài hoặc yêu thú cùng loài cắn xé nhau đến toàn thân bê bết máu, cuối cùng Tang Lạc cũng có thể đứng nhìn giống như sư phụ của mình, không như trước kia không chịu được phải quay đầu đi.
Mặc dù vẫn chưa đến mức giống như sư phụ điềm tĩnh như không có gì, thậm chí cuối cùng còn bù thêm hai nhát dao cho hai con yêu thú đã bị thương nặng, nhưng dần dần nàng cũng có thể lờ đi những cảnh tượng đẫm máu đó.
Tang Lạc và Phó Thanh Viễn cứ vừa đi vừa dừng mà không có mục đích, đi gần một tháng trời cũng không tìm thấy nơi an toàn thích hợp để dừng lại.
Yêu thú ở hoang giới đều hung dữ tàn bạo, dường như chúng không có nơi ở cố định, chỗ nào có thể tìm được thức ăn thì đi về hướng đó và luôn trong tình trạng giết hại lẫn nhau.
Vì vậy đối mặt với lũ yêu thú di chuyển liên tục và hành tung bất định, muốn tìm một nơi hoàn toàn an toàn thật không dễ dàng.
Tu vi của Phó Thanh Viễn không phải cao mà còn đang bị thương, Tang Lạc lại càng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, cho nên trên đường đi hai người đều rất cẩn thận tránh xa những yêu thú lợi hại.

Tang Lạc không giống như sư phụ của mình, dường như ở bất cứ nơi đâu đều có thể quen với nơi đó, hơn nữa có thể nhanh chóng tìm ra cách sống tốt nhất.

Nàng có tính kiên trì, cho dù có khó khăn hơn nữa cũng sẽ không khuất phục, vì vậy sau một tháng cũng quen dần sống trong cảnh màn trời chiếu đất không chỗ ở cố định.
Phó Thanh Viễn luôn có ý thức dạy cho Tang Lạc một số phương pháp tiêu diệt kẻ địch và đặt ra một số phương hướng huấn luyện dựa trên các đặc điểm của sương khí mà nàng đã tu luyện.

Sau khi đến hoang giới, những lúc dẫn nàng đi khắp nơi cũng là lúc bắt đầu cho nàng học cách giết yêu thú.
Có khi là những tiểu yêu thú mà chàng thấy không có mối đe dọa tới sinh mạng của đồ đệ, có khi là những yêu thú bị chàng đánh trọng thương trước rồi để đồ đệ đi giải quyết.
Cứ như vậy Phó Thanh Viễn đứng một bên quan sát, nhìn đồ đệ từ lúc mới bắt đầu không khỏi run lên sợ hãi, bị đám yêu thú đuổi theo đến thảm hại, cho đến lúc dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết những yêu thú tàn tật.

Phó Thanh Viễn biết rất rõ từ đầu đến cuối đồ đệ đều có thiện ý, nàng không thích vô duyên vô cớ làm tổn thương những tiểu yêu thú yếu ớt đó, cũng không thích để lại vết thương này đến vết thương khác trên có thể con yêu thú bị thương.
Tâm tư của đồ đệ ngây thơ đến nỗi có chút ngốc nghếch, nhưng nàng cũng hiểu nàng phải trưởng thành càng sớm càng tốt, nàng cần phải tích lũy kinh nghiệm đối địch và khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên dù không thích nhưng nàng vẫn phải ra tay làm theo ý của chàng.
Sau đó Phó Thanh Viễn chứng kiến đường kiếm của đồ đệ ngày càng ác liệt, mỗi lần đều dùng tốc độ ngày càng nhanh để giết những con yêu thú mà chàng chỉ định.

Sau đó nàng không liếc nhìn những yếu thú đó một cái, quay đầu lại cười nói với chàng: “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”
Đồ đệ không biết lúc đó nụ cười của nàng gượng gạo cỡ nào, tay cầm kiếm còn khẽ run.

Nàng không giống như chàng, nàng không thể quen với cảm giác tự tay đoạt lấy mạng sống người khác.


Phó Thanh Viễn biết rằng mình nên để đồ đệ hiểu rằng có tâm thái như vậy là không đúng, con đường tu chân vốn rất tàn khốc, có tâm thái như vậy nàng sẽ không thể đi lâu dài được.
Nhưng khi nhìn thấy đồ đệ của mình mỗi lần sau khi giết yêu thú đều cẩn thận rửa tay thật kỹ, sau đó ngẩn ngơ nhìn đôi tay không dính chút máu nào, Phó Thanh Viễn cảm thấy chàng không nói lên được lời nào.
Không giây phút nào Phó Thanh Viễn lại có cảm giác mãnh liệt như vậy, muốn bảo vệ đứa trẻ này, không để nàng làm bất cứ việc gì mà nàng không thích.

Nhưng mà Phó Thanh Viễn quá nhạy cảm, ngay cả khi chàng có tâm trạng bất chấp mọi thứ bảo vệ đồ đệ thì chàng cũng hiểu rõ, sư phụ như chàng đây quá yếu, không thể chỉ dựa vào sức mạnh của mình để bảo vệ đồ đệ.
Đồ đệ phải tự mình trưởng thành, chàng chỉ có thể đứng một bên nói bằng giọng điệu rất rỗi bình thường, để nàng gi3t chết con yêu thú trước mặt, không cho phép nàng trốn chạy không cho phép nàng được rút lui.

Sau đó chàng lại phải nhìn nàng làm những việc mà mình không thích hết lần này tới lần khác để nàng hiểu nhưng vẫn không thể chấp nhận được.

Từ đó những tia nắng chói chang trong mắt nàng cũng ảm đạm dần.
Tang Lạc lại một lần nữa gi3t chết một con yêu thú to lớn, nàng cất thanh kiếm Tang Tử mà Phó Thanh Viễn đã tặng cho nàng, sau đó nhẹ nhàng hít một hơi dài quay người đi về phía Phó Thanh Viễn đứng cách đó không xa, thấp thỏm hỏi: “Sư phụ người xem, đồ nhi hôm nay thế nào.”
“Nhanh hơn hôm qua một chút.”
Tang Lạc nghe những lời này xong mới an tâm được chút, rồi lại bị những lời nói tiếp theo của Phó Thanh Viễn làm cho nàng cúi đầu xuống.
“Chỉ là, khi con dùng sương khí vốn có thể trực tiếp làm tan chảy đầu của con yêu thú này, nhưng con đã do dự, để nó có cơ hội nghỉ ngơi, cuối cùng khiến con tiêu hao quá nhiều sương khí nên phải dùng đến kiếm Tang Tử.” Phó Thanh Viễn liếc nhìn xác con yêu thú bị sương khí làm tan chảy mắt và nửa đầu một lượt, cuối cùng bị Tang Lạc cắt đứt cổ họng, lạnh lùng nói.
Thực ra, nếu lúc nãy không phải chàng âm thầm giúp đỡ, trong khoảnh khắc đồ đệ do dự sẽ bị yêu thú phản công đánh bị thương.
Tang Lạc thở dài sắc mặt ủ rũ, “con lại làm phiền đến sự giúp đỡ của sư phụ rồi phải không? Sư phụ… người nói có phải con rất vô dụng không, người hãy mắng con đi sư phụ, con… dạy hoài cũng không biết.”
“Đi về thôi.” Phó Thanh Viễn nhìn đồ đệ cúi đầu lặng lẽ vặn các ngón tay một lúc lâu mới lên tiếng.

Ngoại trừ nói câu này, chàng không biết mình nên nói gì nữa.
Tang Lạc cho rằng sư phụ vẫn không hài lòng, buồn bã đi theo sau Phó Thanh Viễn trở về.
Mỗi ngày Phó Thanh Viễn đều tìm một con yêu thú lạc đàn thực lực không cao, chàng sẽ ra tay làm nó bị thương trước, sau đó đứng một bên để cho đồ đệ luyện tập kiếm pháp và sương khí.
Mấy ngày nay họ đi đến một sa mạc nhỏ, bởi vì không có quá nhiều yêu thú xuất hiện gần đó nên tạm thời dừng lại ở đây.


Có rất nhiều sa mạc nhỏ như vậy trong hoang giới, ban đầu nơi họ ở cũng là loại sa mạc nhỏ này.

Các sa mạc nhỏ thường chỉ có phạm vi mấy nghìn mét vuông, họ còn thấy qua những sa mạc chỉ có mấy trăm mét vuông.
Sau khi sinh sống một tháng ở hoang giới này, hai sư đồ phát hiện những sa mạc nhỏ như thế này tương đối an toàn, họ cũng không biết vì lý do gì mà nhưng những sa mạc này thường chỉ có một loại yêu thú, hiếm khi xuất hiện những yêu thú khác.

Loại yêu thú duy nhất xuất hiện sẽ bò trên cát, hình dáng bên ngoài của nó gần giống với cát, khi nằm yên bất động thì cho dù là Phó Thanh Viễn cũng khó mà phát hiện được.
Điều may mắn duy nhất chính là yêu thú đó sợ lửa, nếu Tang Lạc và Phó Thanh Viễn sống tạm thời ở trong sa mạc nhỏ này, buổi tối nhất định sẽ nhóm một đống lửa.

Một là để tránh sự đánh lén của loại yêu thú cát vàng, hai là dùng để xua đuổi cái lạnh, hoang giới cực kỳ lạnh vào ban đêm, thở ra một hơi cũng biến thành sương mù trắng.
Tang Lạc ngồi bên cạnh Phó Thanh Viễn bên đống lửa, trên người họ đều quấn chăn bông.

Mặc dù Phó Thanh Viễn không sợ lạnh như đồ đệ của mình, không cần phải quấn chăn bông, nhưng những việc như thế này chàng không thể chống lại sự kiên trì của Tang Lạc, nên chỉ có thể quấn theo.
Cứ như thế sư đồ hai người quấn chung một chiếc chăn bông, nửa đêm Tang Lạc ngủ thiếp đi gối đầu lên người chàng, Phó Thanh Viễn chỉ còn cách vòng ôm lấy đồ đệ đang ngủ để cho nàng được ngủ ngon hơn.
Nhưng tiểu đồ đệ hoàn toàn không biết điều đó, khi nàng tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cũng chỉ nhìn thấy một mình nàng trong cái chăn bông, sư phụ của nàng ngồi thiền cách nàng một mét.
Giờ đã là nửa đêm rồi, Tang Lạc vẫn chưa có ý định đi ngủ mà nghiêm túc nhìn bầu trời nhuốm màu mực.
Phó Thanh Viễn thấy nàng nhìn một cách hăng say, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Không có trăng, nhưng có các ngôi sao, chỉ là một bầu trời đêm bình thường.

Sau khi xem bầu trời, Phó Thanh Viễn lại quay đầu nhìn đồ đệ bên cạnh vai mình.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, những vì sao dường như đang phản chiếu trong mắt nàng, rồi nàng khẽ cúi đầu với vẻ mặt vui vẻ.
Tang Lạc nhận thấy ánh mắt của sư phụ, mỉm cười nói với chàng: “Sư phụ nhìn kìa, có nhiều ngôi sao quá.

Nó còn sáng hơn so với buổi đêm ở Linh Quang giới.”
Phó Thanh Viễn không hiểu tâm trạng của đồ đệ cho lắm, chỉ là nhìn các vì sao thôi cũng có thể hạnh phúc đến như vậy, nhưng nàng hạnh phúc như vậy là điều tốt.

Cho dù chàng không thể hiểu, cũng gật đầu ừm một tiếng.
Tang Lạc nghe thấy sư phụ ừm một cái phụ họa theo, bất giác bật cười, “Sư phụ, người hẳn sẽ không hiểu vì sao chỉ ngắm sao thôi đã làm con hạnh phúc.”

Bị đồ đệ đoán trúng suy nghĩ, vẻ mặt của Phó Thanh Viễn không thay đổi chút nào.
Tang Lạc cười cười rồi không cười nữa, thay vào đó nàng đột nhiên thở dài, gối mặt lên tay có chút vô vọng nói: “Sư phụ, con vẫn chưa đáp ứng được kỳ vọng của người, con để người thất vọng rồi đúng không?”
Nàng biết, thật ra dăm ba ngày sư phụ lại mang vết thương trở về, nhưng sư phụ không muốn nàng lo lắng, nên nàng cũng đành che giấu sự lo lắng của mình.
Những vết thương trên người sư phụ từ đâu đến, Tang Lạc cũng biết rất rõ.

Ở hoang giới hầu hết là những con yêu thú hung tàn, những con yêu thú nàng có thể gi3t chết đều là những con yếu, và những yêu thú yếu ớt này có thể tìm ở đâu nhiều như vậy cho nàng tập luyện chứ.

Những yêu thú mà nàng gi3t chết hầu hết đều bị người khác đánh trọng thương trước.
Những yêu thú bị đánh trọng thương đó nhìn là biết không phải dạng dễ đối phó, và tất nhiên chỉ có sư phụ thôi.

Vết thương của chàng chính là có vào lúc đó, nhưng sư phụ chưa bao giờ nói ra.
Nghĩ lại bản thân, nàng hầu như chưa từng bị thương.

Từ sau khi được sư phụ đưa về từ chỗ người phụ nữ mặc áo choàng đen thì nàng chưa từng bị thương nữa.

Bây giờ ở đây, nàng vẫn không bị thương, cùng lắm cũng chỉ là những vết trầy xước.
Tang Lạc cảm thấy bắt đầu khinh bỉ bản thân, nàng không muốn làm thánh mẫu, nàng cũng hiểu mình phải quen với việc giết những yêu thú đó, giết người cũng vậy.

Nhưng cho dù đó là gì đi nữa, khi thực sự xảy ra với mình, sẽ không bao giờ dễ dàng như trong tưởng tượng.

Nàng từng giết người rồi sẽ gặp ác mộng trong nhiều đêm, cứ tới nửa đêm nàng có thể nhớ lại từng cảnh một cách rõ ràng, nàng không khỏi run rẩy
Khi nàng đâm kiếm vào da của con yêu thú, nàng có thể cảm nhận được cơ bắp ở đó run lên theo chuyển động của mình, nàng có thể cảm nhận được mình đã đâm xuyên vào mạch máu và cơ của một sinh vật sống, xước qua xương của nó.

Còn khi dùng sương khí ăn mòn yêu thú, nàng có thể nhìn thấy rõ bộ não và lớp da của con yêu thú bị kéo ra từng mảng, có thể nhìn thấy toàn bộ máu được phun ra… cảm giác đó khiến nàng sợ hãi, và cảm giác tự tay mình cướp đi một sinh mạng khiến nàng cảm thấy cả người không khỏi run lên.
Nàng không muốn tỏ ra thương xót những con yêu thú, bởi vì nghĩ đến những vết thương mà sư phụ phải chịu, nàng phải cứng rắn lên, sư phụ không phải bị thương vì những con yêu thú, mà vì nàng mà bị thương.
Nhưng nàng đã cố gắng rồi, thật sự cố gắng rồi…
“Trễ rồi, ngủ thôi.” Phó Thanh Viễn lần đầu tiên ôm đồ đệ vào lòng, khi nàng vẫn còn thức..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.