Vi Sư Phụ

Chương 33: Chương 33





Mọi thứ đều giống như trong tưởng tượng, trên quảng trường lớn hình chiếc quạt, mọi người tập trung ở trước cổng Vân Nhai Môn đang lắng nghe một người có bộ râu trắng, nghe nói là một vị sư tổ tôn kính nhất của Vân Nhai nói rằng linh khí ở Linh Quang giới sắp nhanh chóng biến mất, không lâu nữa sẽ trở thành nơi không thích hợp cho tu sĩ cư trú, các tu sĩ hầu như biết rõ tình hình nên đã chọn di cư đến những giới tu chân khác.
Những trực hệ của thất đại tông môn và một số tu sĩ có thế lực tương đối mạnh hoặc có người đứng sau đương nhiên sẽ đến giới tu chân thượng đẳng.

Những tu sĩ có thực lực bình thường không được tiến cử, không có người đứng sau hoặc có nguyên nhân khác, đều lựa chọn những giới tu chân trung cấp khá hơn.
Nếu so sánh, cuối cùng những tu sĩ đến giới tu chân trung cấp nhiều hơn rất nhiều so với tu sĩ đến giới tu chân thượng đẳng.

Còn một số ít bộ phận không muốn rời khỏi, hoặc chuẩn bị một mình rời khỏi.
Mức độ vượt giới giữa mỗi giới đều có độ khó khác nhau.

Từ giới thượng đẳng đến giới hạ đẳng thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng từ giới hạ đẳng đến giới có đẳng cấp cao thì tương đối khó hơn.
Vì vậy cho nên điều kiện để vượt giới chính là tu vi phải là trúc cơ trở lên, nguyên nhân một là khi vượt giới đôi khi sẽ xuất hiện sự hỗn loạn và còn có nhiều nhân tố không xác định, hai chính là phải tới kỳ trúc cơ mới có thể phá bỏ được kết giới vốn có của một giới để rời khỏi không gian này.
Tu sĩ trúc cơ chỉ có thể dẫn theo một người không phải trúc cơ vượt giới, tu vi càng cao thì đương nhiên có thể dẫn theo nhiều người vượt giới hơn.

Tang Lạc đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ sớm, Phó Thanh Viễn cũng không có gì để bận tâm, hai người họ thoải mái hơn hầu hết những người ở Vân Thành.

Của cải họ đều mang theo bên mình nên có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng xét cho cùng không phải ai cũng giống như họ không có người thân ở đây, tán tu còn đỡ hơn chút, hầu hết họ đều quen phiêu bạt khắp nơi.

Nhưng những đệ tử môn phái, rất nhiều đệ tử cấp thấp đều bị bỏ rơi, lấy lý do là phải canh giữ tông môn ở Linh Quang giới mà bị bỏ lại.
Những môn phái đó đã bám rễ ở Linh Quang giới trong một thời gian dài, bây giờ rời đi, gần như bị tổn thương rất nặng, phải bắt đầu lại ở giới khác nói không chừng sẽ bị những môn phái khác thôn tính, đàn áp.
Linh bảo vật và một vài thứ khác đệ tử có thể mang theo, nhưng những tài nguyên mà họ chiếm được đang dần biến mất, căn bản không thể mang theo.

Những ngày này, hầu như tất cả những đệ tử trong trang phục môn phái trên đường phố đều mặt ủ mày chau đi lại vội vội vàng vàng, Vân Thành cũng có một chút hỗn loạn.

Giới tu chân cấp trung không phải chỉ có tu sĩ mà còn có người phàm sinh sống.

Chẳng hạn ở Vân Thành có rất nhiều người phàm đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, hầu hết đều là những đứa trẻ không có linh căn do các đệ tử ngoại môn, tu sĩ cấp thấp sinh ra.
Cụm từ chưa rõ con đường phía trước ra sao này là điều mà hầu hết các tu sĩ ở Linh Quang giới đều lo lắng.
Những tu sĩ đến giới tu chân trung cấp được rời khỏi đầu tiên, họ bắt đầu di dời.

Tang Lạc nhìn nhóm tu sĩ đó cưỡi trên pháp khí phi hành của mình, không khí xung quanh họ đột nhiên dao động, rồi họ biến mất ngay sau đó.
Trông cao cấp hơn máy bay nhiều…
Đến nhóm thứ hai, lúc này hai sư đồ mới cùng một số tu sĩ cũng sẽ đến Dư Tầm giới tập trung một chỗ.

Dẫn đầu là ba đệ tử trong trang phục Uyên La Sơn thuộc môn phái của Dư Tầm giới.

Những tu sĩ di cư không phải là con số nhỏ, để đề phòng những tu sĩ ngoại lai này xảy ra tai nạn gì hay làm chuyện gì đó ở Dư Tầm giới, chính vì vậy đến dẫn đường là đệ tử Đại Tông Môn của Dư Tầm giới.
Tang Lạc đứng dựa vào Phó Thanh Viễn ở bên cạnh, vẫy tay với Linh Lung đang đứng nhìn từ xa.

Linh Lung sẽ đến Túc Nhật giới, tuy nàng ta và Hàn Bác Châu đã bị trục xuất khỏi Thiên Chiếu Môn, nhưng vị sư phụ Bạch Hòa của nàng ta trông cũng không có vẻ sẽ để mặc hai người họ không lo.

Tang Lạc có thể nhìn ra được, thật ra Linh Lung không muốn đến giới tu chân thượng đẳng.
Tang Lạc còn có người để vẫy tay chào là Hàn Linh Lung, người duy nhất nàng quen biết trong lúc này, nhưng mà Phó Thanh Viễn đã sống ở đây hơn trăm năm, lại không có một người quen nào để nói lời tạm biệt.

Tang Lạc đang định thở dài vì nhân duyên của sư phụ quá kém thì nhìn thấy vị tu sĩ có đôi mắt đào trong quán trọ Hạc Thanh bước tới.
“Tiểu sư muội đó của ta vậy mà đã chết rồi.”
Phó Thanh Viễn nhìn gã một cái, “Chết rồi, ta đỡ phiền phức.”

“Ồ? ngươi nói như vậy, là không phải ngươi làm.” Ánh mắt tu sĩ mắt đào trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào Phó Thanh Viễn.
“Ngươi đề cao ta quá.” Phó Thanh Viễn vẫn nói một cách lạnh lùng.
Tu sĩ mắt đào chợt nở nụ cười, xoay người nhắn lại một câu: “Miệng lưỡi cũng kín thật, ta nên đa tạ ngươi, nếu có cơ hội sau này sẽ báo đáp.”
Tang Lạc nghe được lời nói của hai người, một hồi lâu mới nhận ra, tu sĩ mắt đào đó nghi ngờ sư phụ đã giết tiểu sư muội của gã, trông gã có vẻ rất vui khi tiểu sư muội của mình bị giết, hơn nữa còn tự khẳng định chính là do sư phụ giết.
Thấy đồ đệ nghi ngờ nhìn sang, Phó Thanh Viễn đại khái biết được ý nghĩ của nàng nên nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng thật là sư phụ làm! Tang Lạc gãi gãi đầu, lúc nãy nàng nghe sư phụ trả lời như vậy còn tưởng rằng không phải sư phụ.

Nhưng mà, từ đầu đến cuối sư phụ chưa bao giờ thừa nhận với tu sĩ mắt đào, sư phụ lúc nào cũng thận trọng như vậy sao? Nàng là đồ đệ cũng phải học tập thật tốt mới được.
Sau khi suy nghĩ xong, Tang Lạc mới nhớ rằng mình hoàn toàn không có cảm xúc gì với cái chết của thiếu nữ đó.

Ừ, nàng đang làm quen với cái thế giới có nhiều loại bi3n thái này.

Nói không chừng sau này trên tay nàng cũng sẽ nhuốm mùi máu tanh, nhưng dù thế nào đi nữa nàng cũng không thể cứ ỷ lại vào sư phụ, cứ trốn sau lưng sư phụ của mình mãi được.
Nắm chặt tay áo của Phó Thanh Viễn, Tang Lạc nhìn Linh Quang giới này lần cuối.

Sau đó hàng trăm người trong đoàn này cũng biến mất trên quảng trường Vân Nhai Môn.
Ngay khi đoàn người này biến mất, một người đàn ông đang nhìn về phía bên này từ một cung điện nào đó nói: “Để hai sư đồ các ngươi chết chung với nhau, xem như là chút lòng tốt của ta, ha~”
Khi Tang Lạc tỉnh lại cảm thấy toàn thân nóng ran, chợt nhớ ra chuyện xảy ra trước khi ngất đi, Tang Lạc vùng vẫy từ dưới đất ngồi dậy, tìm kiếm bóng dáng sư phụ khắp nơi.
Chỗ nàng đang nằm giống như một sa mạc, nàng chỉ nhìn thấy biển cát vô tận và vầng trăng đơn độc trên đỉnh đầu.

Ánh trăng không sáng lắm, cảnh vật xung quanh cũng mờ mờ ảo ảo.


Tang Lạc đứng dậy, cẩn thận tìm kiếm khu vực lân cận, cuối cùng ở cách đó không xa phát hiện một bóng người mờ ảo dưới lớp cát.
“Sư phụ!” Tang Lạc kêu lên một tiếng, nhịn cơn đau chạy lại tới đó, gục xuống bên cạnh bóng người đang bất tỉnh.
Một mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi của Tang Lạc, chỉ sau đó Tang Lạc mới phát hiện lớp cát vàng bên dưới sư phụ của mình đã ẩm ướt.

Trong lòng hồi hộp, Tang Lạc không quan tâm đ ến bất cứ điều gì khác, đưa tay ra và cảm nhận hơi thở trong mũi của Phó Thanh Viễn.
Tuy yếu nhưng vẫn còn hơi thở, Tang Lạc hơi yên lòng một chút rồi phát hiện, vừa rồi nàng đã nín thở trong vô thức, nhịp tim lúc này đập rất dữ dội.
Định thần lại, Tang Lạc vừa liên tục gọi sư phụ, vừa lấy đan dược ra khỏi không gian của mình.

Nhiều lần vẫn không thấy Phó Thanh Viễn có dấu hiệu tỉnh lại, nên nàng chỉ còn cách tự mình ra tay cho sư phụ uống tất cả những đan dược mà nàng thấy hữu ích với sư phụ.

Rồi nàng cẩn thận cởi y phục của Phó Thanh Viễn, chuẩn bị xử lý sơ qua vết thương của chàng.
“Sư phụ, người không được xảy ra chuyện gì.” Giọng của Tang Lạc hơi run lên, nàng rưng rưng nước mắt, nhưng không hề khóc.
Lúc đó, hai sư đồ bắt đầu vượt giới cùng với những người khác.

Khoảng cách kết nối giữa hai giới là một sự hỗn độn, một không gian kỳ lạ màu xám đôi lúc bị biến dạng, lúc mới bắt đầu thực sự rất an toàn, không có chuyện gì xảy ra, Tang Lạc vẫn đang tò mò xem những vòng xoáy ngoằn ngoèo nghe nói có thể đi vào những giới khác.
Những vòng xoáy đó một số có màu xám một số có màu trắng, còn có màu tối đen như mực.
Tang Lạc nhìn được một lúc không kìm được thì thào hỏi sư phụ: “Sư phụ, màu của những vòng xoáy đó là tượng trưng cho nơi được dẫn đến phải không?”
“Màu của những vòng xoáy đó càng tinh khiết, dẫn đến giới càng cao cấp.

Màu trắng là giới thượng đẳng, hơi xám là giới trung cấp, xám hơn nữa là giới hạ đẳng, cũng chính là giới chỉ có người phàm sinh sống, màu đen chính là hoang giới.”
“Hoang giới?”
“Trong ba nghìn thế giới không phải mỗi một giới đều có tên, các giới không có con người, môi trường khắc nghiệt, không có một chút linh khí, và có các loài thú hung ác hoành hành đều được gọi là hoang giới.”
“Vậy sư phụ, người đã từng vào đó chưa?”
“Tu sĩ cấp thấp vào đó, thập tử nhất sinh.”
Phó Thanh Viễn đang làm sáng tỏ những nghi ngờ cho đồ đệ, đột nhiên, một vài tu sĩ ngự kiếm bay bên cạnh hai sư đồ bắt đầu vây giết họ.

Phó Thanh Viễn trở tay không kịp, chàng không ngờ rằng đột nhiên có nhiều tu sĩ không thù không oán muốn dồn họ vào chỗ chết.


Chàng bị thương ngay khi đánh trả những tu sĩ đó.
Phó Thanh Viễn phải bảo vệ Tang Lạc, lại bị vây đánh ở một nơi khó thi triển như vậy.

Chẳng mấy chốc chàng đã bị thương nặng, những tu sĩ ra tay bất ngờ đó chiêu nào chiêu nấy như muốn lấy mạng người ta.
Cũng không biết từ lúc nào, ngoài hai sư đồ Phó Thanh Viễn và mấy tu sĩ vây đánh chàng, những tu sĩ khác và ba tu sĩ Uyên La Sơn đó đều không thấy đâu nữa.
Thấy sư phụ của mình bị trấn áp mà vẫn phải chăm sóc cho nàng, gần như bị thương khắp người, Tang Lạc vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng nàng lại chưa đột phá được tầng ba, thậm chí còn chưa bắt đầu tu luyện những công pháp chống lại kẻ địch.
Những sương khí bản thân nàng tu luyện trước mắt chỉ có tác dụng với những thứ ở gần nàng, những tu sĩ đó đều công kích từ xa, không tới gần hai người họ.
Không còn cách nào khác, Tang Lạc chỉ có thể ôm chặt lấy sư phụ của mình, cố gắng không gây thêm phiền phức, đồng thời cắn răng chịu đựng đau đớn cưỡng chế xung kích tầng ba.
Nàng nhớ bản thân nàng lúc đó có suy đoán, nói không chừng đột phá được tầng ba bước vào tầng bốn thì có thể đưa cơ thể vào trong không gian, đến lúc đó nàng có thể đưa luôn sư phụ tiến vào trong không gian.
Tang Lạc tu luyện bộ công pháp này luôn thuận theo tự nhiên, hầu như không có trở ngại gì, là một điều tất nhiên như lý lẽ trăng đến rằm trăng tròn vậy, đây cũng là lần đầu tiên nàng ép buộc bản thân tiến hành đột phá, và những cơn đau âm ỉ ập đến trong tâm trí của nàng.
Bị vây ở giữa, Phó Thanh Viễn mím môi chống trả lại quyết liệt.

Nếu chàng muốn tránh những người này, chàng có thể tự mình vào không gian.

Nhưng lần trước chàng đã thử qua, không gian của chàng chỉ có chàng mới có thể vào được, tiểu đồ đệ hoàn toàn không thể vào.

Nếu bây giờ chàng tự mình đi vào không gian, bỏ lại đồ đệ một mình chắc chắn sẽ chết.
Cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình tiêu hao nhanh chóng, Phó Thanh Viễn liều mình bị trọng thương lần nữa, lao vào vòng xoáy gần nhất, không có thời gian lo lắng vòng xoáy màu đen này dẫn đến hoang giới.
Và lúc này, Tang Lạc đang yên lặng bất ngờ đột phá được tầng ba, còn chưa kịp vui mừng, Tang Lạc liền chịu đựng cơn đau dữ dội muốn thử xem có thể kéo cơ thể của mình và sư phụ vào trong không gian không.
Khi Phó Thanh Viễn đang bị trọng thương dẫn theo Tang Lạc lao vào vòng xoáy đen và bị nuốt chửng, Tang Lạc trong vòng tay của chàng cũng đúng lúc muốn kéo hai người vào trong không gian…
Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Tang Lạc hồi tưởng lại một lúc phát hiện ra không còn nhớ gì nữa.

Nếu lúc đó nàng thành công, vậy bây giờ hai sư đồ họ phải ở trong không gian đào nguyên của nàng.
Nhưng mà bây giờ, hai sư đồ họ đều đang ở trong sa mạc trông có vẻ hoang vắng lạ thường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.