Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 96: 96: Không Phải Ảo Cảnh Hơn Cả Ảo Cảnh





 
Một lực hút mạnh mẽ kéo hai người rơi xuống.

Giản Hành Chi đỡ Tần Uyển Uyển giữa không trung, đáp xuống đất.
Làm phép bị gián đoạn giữa chừng, Giản Hành Chi không kịp nói nhiều, vội vàng xếp chân ngồi xuống khơi thông linh lực.

Tần Uyển Uyển ngồi vững vàng, quan sát xung quanh một vòng, phát hiện nơi này là một phòng đá đóng kín.

Mặt đất nhẵn bóng, bốn phía vuông vức, bên trên là một mái vòm hình tròn, ở giữa có một bục đá đặt một giá đỡ, trên giá đỡ có một thanh kiếm bề mặt trắng óng ánh.
Mặt đất khắc vẽ trận pháp rườm rà, xung quanh toàn là tranh ảnh, bên trên đầy chiêu kiếm.
Kết cấu như vậy thường là mộ địa ở Tu chân giới.

Bức họa trong mộ địa hoặc là cuộc đời chính chủ mộ, hoặc là truyền thừa của y.
Tần Uyển Uyển lướt mắt sơ qua chiêu kiếm, bắt đầu quan sát vách tường.

Mật thất này không có cửa, hoàn toàn đóng kín, theo lý nên có cơ quan gì đó.

Nhưng nàng quan sát kỹ một vòng, mặt tường láng bóng bằng phẳng, không có bất cứ chỗ nào khả nghi.
Chưa đến một lúc, nàng nghe thấy giọng Giản Hành Chi vang lên sau lưng: “Ta xong rồi.”
Tần Uyển Uyển bị giọng nói của Giản Hành Chi kéo lại sự chú ý, nàng hờ hững liếc y, lạnh lùng đáp: “Ờ.”
Giản Hành Chi thấy thái độ của Tần Uyển Uyển, lòng bỗng hơi hoảng.

Y có một vạn câu hỏi trong lòng, nhưng không biết phải hỏi thế nào.
Y theo bản năng cảm thấy mình làm sai cái gì, nhưng nghĩ lại thì chẳng thấy sai.

Y lựa ra một vấn đề mình cho là quan trọng nhất trong vô số vấn đề, giải thích: “Lúc nãy, Ninh Văn Húc thật sự muốn giết chúng ta.

Con có giải thích thế nào cũng vô dụng.”
“Sao người biết?”
Tần Uyển Uyển lười nhìn y, vẻ mặt Giản Hành Chi cứng nhắc, cúi đầu: “Sát ý của kiếm tu không giấu được ta, Ninh Văn Húc muốn giết chúng ta.”
“Là giết người, hay là giết chúng ta?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y, nhấn mạnh: “Nếu như điều người nói là thật, lúc nãy là một cuộc vụ oan giá họa, bọn họ làm như vậy là vì giết người, vậy người nói xem ý đồ của bọn họ là gì?”
“Không biết.” Giản Hành Chi thản nhiên thừa nhận.
“Người nghĩ đi, chúng ta và Ninh Văn Húc không thù không oán, chỉ có một việc duy nhất liên quan tới ông ta, đó là người trông giống Lận Ngôn Chi.

Nếu như ông ta thật sự có sát ý, lý do có khả năng nhất là gì?”
“Ông ta… muốn giết người trông giống Lận Ngôn Chi?”
Giản Hành Chi suy nghĩ rồi đáp.

Tần Uyển Uyển ngửa tay: “Đúng vậy, năm đó Lận Ngôn Chi chết ở Ninh thị một cách không minh bạch.

Nếu như Ninh thị có lỗi với Lận Ngôn Chi, bỗng một ngày gặp phải người giống hệt người chết một trăm năm trước, muốn ra tay cũng rất bình thường.

Cho nên người nói cho ta biết, bọn họ muốn giết người là vì mặt của người, liên quan gì ta?”
Giản Hành Chi không lên tiếng, nghe Tần Uyển Uyển phủi sạch quan hệ như thế, y siết chặt kiếm, chỉ nói: “Ta đến Hoang Thành là vì con.”
“Đừng nói dễ nghe như vậy.” Tần Uyển Uyển giơ tay lên ngăn y: “Người không phải vì ta, người là vì bản thân phi thăng trở về Tiên giới.”
“Nhưng con không phi thăng sao?” Giản Hành Chi không nhịn được phản bác: “Ta cũng vì giúp con.”

“Ta không giúp người sao?” Tần Uyển Uyển hỏi ngược lại: “Giúp đỡ thì nên là hợp tác mà làm, người xem người đã làm gì.

Người bỏ thuốc ta, hại chúng ta bị người ta tóm được nhược điểm, áp giải đến trước mặt Ninh Văn Húc.

Đây là một cái bẫy! Kẻ gài bẫy biết Ninh Văn Húc nhìn thấy người sẽ muốn giết người, cho nên cố ý bẫy người.

Người dẫn ta nhảy vào bẫy, người còn cảm thấy mình làm đúng?!”
“Chuyện này không thể hoàn toàn trách ta!” Giản Hành Chi bị trách mắng mà ấm ức: “Con cầm bùa liền tâm của ta không chịu trả, ta đã biết con là Tịch Sơn nữ quân, con không biết ta không yên tâm sao? Vậy mà con cứ không trả ta!”
“Ta biết người không yên tâm về ta, nhưng ta cũng không yên tâm về người!” Tần Uyển Uyển nói thẳng: “Tự người ngẫm lại chuyện tốt mà người làm đi.

Người đánh ta, mắng ta, đâm chém ta, ta cầm bùa liền tâm tự vệ thì có lỗi gì?!
“Đó là vì ta muốn tốt cho con!” Giản Hành Chi vội tranh cãi: “Ta vô duyên vô cớ đánh con sao? Ta đánh con vì tăng tu vi cho con, ta mắng con là vì đốc thúc con cố gắng, ta đâm con…” Giản Hành Chi ngập ngừng, cuối cùng nhớ tới lý do lúc trước đâm nàng: “Là vì kiếm một phần cốt khí cho con!”
“Vậy ta phải đa tạ người rồi.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, tức đến đấm ngực, khoát tay đứng dậy: “Thôi, cứ vậy đi, chúng ta mỗi người mỗi ngả, dù sao cả hai đều đã biết thân phận người kia.

Người đi đường Dương Quang của người, ta đi cầu độc mộc của ta, tạm biệt!”
Nói xong, Tần Uyển Uyển chọn đại một phương hướng, bắt đầu lần mò vách đá trên tường.
Nàng phải nhanh chóng ra ngoài, cách xa tên đần độn này.
Giản Hành Chi nghe nàng mắng khó nghe, đứng yên bất động, y chưa bao giờ cảm thấy khó chịu thế này.

Đợi một lát, y mới nhỏ giọng lên tiếng, nhắc nhở nàng: “Đừng tìm nữa, phòng đá này đóng kín, tu sĩ kỳ Hóa Thần trở lên mới có thể mở.”
Kỳ Hóa Thần!
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển sững sờ.
Hôm nay bọn họ cũng chỉ mới Nguyên Anh, tu đến kỳ Hóa Thần vẫn còn xa xôi diệu vợi.
Hiện giờ nàng chỉ còn thời gian bốn ngày để tham gia trận chung kết.

Chỉ khi vào trận chung kết, trở thành Quân tử kiếm, nàng mới có thể tìm được công tử Vô Ưu, biết được vị trí cha mẹ nàng.
Nhưng hiện tại nàng bị nhốt ở đây, tu đến Hóa Thần mới có thể ra ngoài.
Không chừng sau khi ra ngoài, công tử Vô Ưu đã chết già.
Nhưng hiện tại lo lắng vô ích, Tần Uyển Uyển ổn định tâm trạng, quay đầu lại, muốn xuống nước hỏi Giản Hành Chi có cách nào khác không.

Kết quả vừa quay đầu, nàng thấy Giản Hành Chi xoay lưng về phía mình, ngồi xếp bằng.
Nhìn thấy bóng lưng giống như từ chối kia, câu hỏi của Tần Uyển Uyển tắc trong họng.

Nàng nghiến răng, dứt khoát đưa lưng về phía Giản Hành Chi, ngồi xuống.
“38.” Tần Uyển Uyển vừa tĩnh tọa tu luyện, vừa hỏi 38: “Có cách nào rời khỏi đây không?”
“Có đấy.”
38 lộ vẻ hưng phấn: “Chỗ ta có một quyển bí tịch, 1000 điểm tích lũy, cô muốn không?”
“Cái gì?”
Tần Uyển Uyển nghe thấy có biện pháp ra ngoài, nhất thời xúc động.

Nàng lấy một quyển sách trong đầu ra, bên trên viết “Bí tịch song tu” .
“Cái này tiến bộ rất nhanh! Cô thử phối hợp với kiếm pháp trong thạch thất xem?”
Tần Uyển Uyển nghẹn họng, sau đó lạnh nhạt nói:
“Cậu lui ra đi.”
“Ờ.” 38 hơi thất vọng, nhưng ngẫm nghĩ, y vẫn nhắc nhở: “Cô không muốn song tu, vậy hôn một cái cũng được mà.”
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng hiểu ý của 38.


Biện pháp thăng cấp nhanh nhất Tiên giới đó là trực tiếp độ tu vi của mình cho một người khác.
Bọn họ đều là Nguyên Anh.

Nếu như nàng độ tu vi cho Giản Hành Chi, Giản Hành Chi có thể nhanh chóng bước vào Hóa Thần, sau đó dẫn nàng rời đi.
Mà quá trình độ tu vi này, song tu là tốt nhất.

Bởi vì bình thường truyền linh lực trực tiếp vào cơ thể người sẽ có bài xích, mà song tu có thể lấy linh lực tinh khiết nhất truyền vào cơ thể người kia, mà người kia cũng sẽ dung nạp giống như linh lực của mình.
Nếu không thể song tu, vậy ít nhất cần có tiếp xúc thân mật.
Tệ nhất là trực tiếp truyền tu vi qua, nhưng như vậy tổn hại quá lớn.
Vả lại hiện tại Tần Uyển Uyển chẳng muốn dùng cách này chút nào.
Nàng có cảm giác kháng cự kỳ lạ.

Giản Hành Chi không tin nàng.

Dù cho ở chung lâu như thế, suy nghĩ đầu tiên của y sau khi biết nàng là Tịch Sơn nữ quân là muốn lấy lại bùa liền tâm, nghĩ nàng chắc chắn là kẻ xấu.
Nhưng từ lâu, nàng đã cảm thấy y rất tốt, bất luận y làm cái gì cũng đều cảm thấy y tốt một cách vô điều kiện.
Bất bình đẳng như vậy khiến nàng cảm thấy sự tin tưởng của mình giống như đơn phương tình nguyện.
Vốn dĩ nghĩ tính tình y là thế, nên nàng bỏ qua.

Nhưng hôm nay đã tới nước này, y còn muốn tranh cãi với nàng, không nhường nhịn nàng chút nào.
Nàng ghét y, rất ghét y!
Nàng thà tự mình nghĩ cách cũng không muốn tới gần Giản Hành Chi, lại càng không muốn dính dáng kiểu đó với y.
“Không được, còn lâu ta mới để ý y!”
Hiếm khi Tần Uyển Uyển phát cáu với 38, nói xong lại không nhịn được quay đầu liếc Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi đang nhắm mắt tĩnh tọa, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng, giống như chưa từng có cuộc cãi vã lúc nãy.
Bỗng dưng nàng hơi khó chịu, sắp xếp lại tâm trạng, không muốn nghĩ cái khác.

Hiện giờ không có cách nào, tu đến kỳ Hóa Thần thì tu đến Hóa Thần, gia tăng sức lực không chừng còn nhanh hơn, ra ngoài không gặp được công tử Vô Ưu thì vẫn còn manh mối khác.
Tần Uyển Uyển an ủi chính mình, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa.

Thế nhưng vừa nhắm mắt lại, nàng bỗng nghe Giản Hành Chi lên tiếng: “Kiếm pháp trong căn phòng này rất tốt, có một pháp trận có thể tạo ảo cảnh nho nhỏ.

Sau khi con vào ảo cảnh, có thể sử dụng bộ kiếm pháp kia tỉ thí với người bên trong, bên ngoài một canh giờ là một tháng trong đó.

Con ở đó tôi luyện kiếm ý nhiều hơn, ta sẽ cố gắng bứt phá nhanh nhất.”
Tần Uyển Uyển ngây người, nghe Giản Hành Chi bình tĩnh mở miệng: “Cố gắng dẫn con ra ngoài trong bốn ngày.”
“Người…” Tần Uyển Uyển không nghĩ y sẽ nói những chuyện này, hơi không xuống nước được, giận dỗi nói: “Không phải người còn tức giận nói ta sai sao? Quan tâm những thứ này làm gì?”
Giản Hành Chi trầm mặc chốc lát, thấp giọng đáp.
“Ta giận chính mình.” Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, rồi lại bổ sung: “Không giận con.”
Giận bản thân động lòng trước.
Lại giận bản thân làm sai.
Vừa nghe thấy lời này, lửa giận lúc nãy đột nhiên tiêu tán đi nhiều.
“Người không trách ta không đưa bùa liền tâm cho người sao?” Tần Uyển Uyển quay lưng về phía y, cảm thấy mình vui vẻ như thế dễ dàng quá, bèn hỏi khó y.

“Ta cho rằng con là Tịch Sơn nữ quân, thực lực đáng lẽ phi phàm, nghĩ con có năng lực tự vệ, lại nghi ngờ con lừa gạt ta.

Là ta không đủ tin tưởng con, không trách con.”
Bình tĩnh lại, Giản Hành Chi cũng nhẹ nhàng giải thích với nàng.
“Vậy hiện giờ người tin ta sao?”
Tần Uyển Uyển xoay đầu nhìn y, Giản Hành Chi ngập ngừng, sau đó đó gật đầu: “Ừ.”
“Có điều…”
Giản Hành Chi chần chờ, vẫn không hiểu: “Sao con lại kém như vậy?”
Chút ít tha thứ lúc nãy chẳng còn sót lại tí nào.

Tần Uyển Uyển siết nắm đấm, nhưng vì đôi bên hợp tác hòa bình, nàng nghiến răng giải thích: “Bẩm sinh.”
“Bẩm sinh? Không phải con bẩm sinh tiên thể sao?”
Giản Hành Chi ngây người, Tần Uyển Uyển giả vờ bình tĩnh: “Bẩm sinh tiên thể nhưng không có Kim Đan, không thể tu luyện, cho nên phụ mẫu ta đi khắp nơi tìm thuốc cho ta.

Có điều người cũng biết thật ra tiên giới ỷ mạnh hiếp yếu, Tịch Sơn vạn năm cơ nghiệp, nếu để người ta biết ta vốn không thể tu luyện, phụ mẫu vừa đi, bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách chia chác tài bảo.

Vì thế, phụ mẫu ta bèn mua một cái danh tiên nữ mạnh nhất tiên giới cho ta.”
“Mua… mua danh?!”
Giản Hành Chi khó tin, chuyện này vượt quá phạm vi lý giải của y.
Tần Uyển Uyển gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, thúc thúc cô dì thua trận đó đều là bạn tốt của phụ mẫu ta, cố ý mua chuộc để thua ta.

Tiếng tăm ta tăng lên, mọi người liền sợ ta.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển mỉm cười, hơi chua xót: “Ta ở Tịch Sơn yên ổn hai trăm năm.

Nếu không có người, ta còn có thể sống bình lặng tiếp như thế, ăn lẩu, hát ca, săn gà rừng, câu ít cá.”
Giản Hành Chi không lên tiếng.

Thật lâu sau, Tần Uyển Uyển nghe thấy đằng sau thấp giọng mở miệng: “Xin lỗi.”
Lời xin lỗi bất ngờ này khiến Tần Uyển Uyển hơi ngượng ngùng.
“Không có gì.” Tần Uyển Uyển giảng hòa, không muốn Giản Hành Chi quá tự trách, đáp một cách không để tâm: “Tới tiểu thế giới này một lần cũng tốt, ta chưa từng cầm kiếm, người dạy ta cầm.

Ta chưa từng thắng trận so tài nào, người dạy ta thắng.

Ban đầu, ta rất ghét người, nhưng hiện tại ta cảm thấy người cũng không xấu, hôm nay còn biết tin tức của phụ mẫu, ta không hối hận vì đến đây.”
“Lúc trước, ta…” Giản Hành Chi mở miệng, gian nan nói: “Không hiểu rất nhiều chuyện.

Sư môn ta lấy chiến luyện đạo, ta chưa từng kết giao với người bình thường, luôn cho rằng ta thách đấu, với tư cách là tu sĩ, con tiếp chiến là lẽ đương nhiên.

Nhưng hiện giờ, ta biết mình sai rồi.”
“Cũng không sai cái gì.”
“Ta không nên quấy rầy quỹ đạo cuộc sống vốn có của con, không nên ép con nghênh chiến, không nên giẫm lên mặt con, không nên ép con làm chuyện con không muốn.”
“Ta dạy con, thật ra có rất nhiều cách, nhưng lại cứ chọn cách khổ nhất.

Ta nên đối tốt với con hơn.”
Giản Hành Chi nhớ lại trước đây, nói nhiều lời xin lỗi.
Tần Uyển Uyển không khỏi bật cười: “Sao người lại có giác ngộ này?”
Giản Hành Chi trầm mặc.

Lát sau, y thấp giọng đáp: “Bởi vì ta biết khó chịu, cũng hiểu đau lòng.”
Cãi nhau với nàng sẽ buồn bã, nhìn nàng bị thương sẽ đau lòng.
Đời người buồn vui sung sướng, y đã biết được quá nửa trên người nàng.
Hiểu được thế sự nhân gian mới biết được năm đó sai ở đâu.
Tần Uyển Uyển ngây người.

Sau khi nàng đã buông tha từ lâu, lời xin lỗi tới muộn này cứ thế mà đến, bỗng dưng dấy lên một niềm vui khó tả.

Tựa như một hạt mầm nhẹ nhàng đặt vào lòng người, sau đó được người ta tưới nước, bắt rễ nảy mầm.
Nàng không dám quay đầu nhìn Giản Hành Chi, cũng không hề lên tiếng.
Giản Hành Chi nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng, cất tiếng: “Không nói những chuyện này nữa, con tập trung tu luyện đi.”
Y giơ tay lên muốn bện ảo cảnh cho nàng.
Tần Uyển Uyển biết y đang làm chuyện khác nên mới dồn hết can đảm, chậm rãi xoay đầu, nhìn thấy bóng lưng thanh niên xếp chân ngồi đó.
Y ngồi thẳng tắp, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng, hai tay vẽ phù văn giữa không trung tựa như ánh sao rơi xuống đầu ngón tay.
Người kia lạc vào mắt nàng.

Tần Uyển Uyển ngưng mắt nhìn một chốc, khẽ mỉm cười.
“Giản Hành Chi.”
“Chuyện gì?”
“Người xoay đầu lại đây.”
Giản Hành Chi nghe nói thế, nghi hoặc quay đầu.

Đúng lúc đó, y nhìn thấy Tần Uyển Uyển đột ngột chồm tới, ấn môi mình lên môi y.
Giản Hành Chi trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ, lập tức cảm giác linh lực mang theo vị ngọt thanh truyền từ giữa môi nàng tới.
Y nhận thức được xảy ra chuyện gì, đẩy Tần Uyển Uyển ra, luống cuống nhìn nàng.
Tần Uyển Uyển bị đẩy ra thì ngây người, cũng cuống quít theo.
Nàng không nghĩ Giản Hành Chi sẽ làm vậy, đành ngượng ngùng giải thích: “Ta chỉ muốn giúp người mau chóng đạt kỳ Hóa Thần, chúng ta ra ngoài.

Ta không…”
“Ta biết.”
Giản Hành Chi biết nàng hiểu lầm, vội vàng cắt lời nàng.

Y muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nghẹn hồi lâu, cuối cùng chỉ cắn răng nói: “Ngược rồi.”
“Cái…”
Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng, Giản Hành Chi đã kéo nàng vào lòng, một tay y ôm eo nàng, một tay ấn sau đầu nàng, cúi đầu hôn.
Y vừa vụng về hôn cô gái trong lòng, vừa ùn ùn truyền linh lực cho nàng.
Mùi hương Mị cốt trùng bay từ người Giản Hành Chi ra, tràn ngập mật thất.
Đây là người y muốn, là đầm xuân thủy trong lòng y.
Mà cho đến lúc này, y mới có can đảm thừa nhận dụ.c vọng của y đối với Tần Uyển Uyển không hề liên quan đến hết thảy mọi thứ bên ngoài.
Mị cốt trùng chẳng qua chỉ là cái cớ để y che giấu phần sắc dục này.

Từ đầu chí cuối, y đều muốn người này.
Trở thành thầy trò là vì không muốn tách khỏi nàng.
Giữ lại Mị cốt trùng là muốn tiến thêm một bước với nàng.
Y thích nàng, muốn chạm vào nàng, cũng không phải do cái gì ảnh hưởng.

Chẳng qua người thiếu niên bắt lấy một lớp ngụy trang, che giấu d.ục vọng mà y cho rằng bất kham.
Hôm nay, Tần Uyển Uyển hôn y vì ra ngoài, nhưng y không phải.
Y hôn nàng, bởi vì y thích.
Đây là người đầu tiên y thích, y bằng lòng trao hết tất cả cho nàng.
Lúc Giản Hành Chi hôn nàng, tu vi chạy theo khí tức liên tục truyền vào thân thể Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển cũng nhân lúc này hòa nhập thần thức vào thần thức y, lợi dụng pháp quyết Tịch Sơn chữa trị thần thức cho y.
Môi bị cắn rách mang theo máu, mùi máu quẩn quanh răng môi.
Tựa như có tiếng lá xào xạc, gió mát lướt qua mặt, mọi thứ đều dịu dàng như say.
Giản Hành Chi cảm thấy y không bày ảo cảnh nhưng hết thảy giống như ảo cảnh.
Cũng ngay khoảnh khắc ý lo.ạn tìn.h mê, bỗng một tiếng nổ vang lên, linh khí phá tung vách tường ùn ùn kéo đến.

Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển theo bản năng, lăn một vòng sang bên cạnh, tiếp đó nhìn thấy Nam Phong, Thúy Lục, Tạ Cô Đường cùng nhau đứng giữa khói bụi mịt mù.
Nam Phong xúc động reo vang: “Chủ nhân! Giản đạo quân! Chúng ta tới cứu hai người đây!”
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.