Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 46: 46: Bằng Hữu Của Ta Sẽ Không Đào Hồ Tắm Nữ





***
Giọt máu của Tần Uyển Uyển vừa vào, quả nhiên cổ trùng kia yên tĩnh lại.

Có điều không biết vì sao Giản Hành Chi lại cảm thấy có một cảm giác hỗn loạn quanh quẩn trong lòng.
Xúc giác mềm mại khi chạm đầu lưỡi kia khiến nhịp tim y tăng tốc, may mà không giống cổ trùng kia cố tình quấy nhiễu.

Sau vài đoạn Thanh tâm quyết, lòng y bình tĩnh lại.

Giản Hành Chi không nghĩ nhiều, chỉ điều động tập hợp linh khí, cố gắng phá cấm chế của Thúy Lục hết lần này đến lần khác.
Y đang gấp gáp khôi phục linh lực, Tần Uyển Uyển bỗng dưng cũng cảm thấy hoảng hốt.
Đã nói phải báo thù y, báo tới báo lui, sao hướng đi báo thù ngày càng bất thường vậy?
Nàng còn chưa từng yêu đương, sao lại để tên cẩu tặc kia gặm trước rồi?
Tần Uyển Uyển vừa nghĩ vừa bức bối, vội vàng tìm ít chuyện để làm, bắt đầu liên lạc Nam Phong, xác nhận vị trí bọn họ.
Đợi sau khi Giản Hành Chi phá thủng cấm chế, Tần Uyển Uyển đã chuẩn bị xong xuôi, quay đầu bàn bạc với Giản Hành Chi: “Ta đã biết cụ thể họ ở đâu, bây giờ làm sao ra ngoài?”
“Cứ đánh thẳng ra…” Giản Hành Chi khôi phục linh lực, giơ tay tụ kiếm khí, chém đứt xích sắt trói buộc.

Y vừa nói vừa nhíu mày suy nghĩ: “Ta đánh không lại.

Bây giờ, thần thức ta bị tổn hại…” Giản Hành Chi hiếm khi nghiêm chỉnh: “Không thể tiêu hao nữa.”
“Ta biết.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, suy ngẫm, an ủi Giản Hành Chi: “Có thể ở đây hẳn là cơ duyên, hay là cứ ở đây, dùng thân phận hiện tại tu luyện, đối với người và ta mà nói cũng là chuyện tốt.

Vừa nãy, ta đã điều tra rồi, bên ngoài đều bày kết giới, một khi linh khí dao động sẽ bị phát giác.”
“Vậy chỉ còn lại biện pháp cũ.”
Giản Hành Chi nghiêm túc nhìn Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra y muốn làm gì, giơ tay lên ngăn cản: “Sư phụ, không cần đào đâu.

Chúng ta đổi gương mặt là xong.”
“Con thật thông minh.” Giản Hành Chi khẽ ho: “Vi sư cũng đang có ý đó.”
Tần Uyển Uyển không vạch trần y.

Hai người cùng núp bên cửa sổ nhìn thị vệ tuần tra, sau đó bọn họ phát hiện một vấn đề…
Thị vệ Quỷ Thành đều mang mặt nạ.
“Vậy chúng ta còn biến nữa không?” Giản Hành Chi khó hiểu.
Tần Uyển Uyển ngập ngừng: “Không… không cần nữa.”
Hai người ngồi xổm bên cửa sổ.

Ngay lúc thị vệ tuần tra đến trước cửa bọn họ, Giản Hành Chi kéo người vào, Tần Uyển Uyển nện khuỷu tay.

Sau khi đánh ngất, hai người lột y phục chúng, kéo hai thị vệ đến cạnh tường, còng khóa sắt rồi cùng chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra sân viện, cả hai nhìn thấy hai thị vệ áo đen vóc dáng cao lớn đeo mặt nạ vẽ biểu cảm dữ tợn đứng ngay cửa.

Bọn họ đang định bước tới, bỗng thấy có hai thị vệ đi lên trước, dường như cũng định ra ngoài.
Hai người kia đưa lệnh bài cho thị vệ canh cửa, bỗng nghe thấy thị vệ hỏi một trong hai người: “Thiên vương che địa hổ(*).”
(*) Cụm từ sử dụng trong một bộ phim điện ảnh tên Lâm hải tuyết nguyên, được dùng như tiếng lóng của thổ phỉ, có nghĩa là “Mày đúng là gan trời, dám tới chọc tức tổ tông mày”.

Ngoài ra, còn có giải thích khác là thiên vương chỉ nam, địa hổ chỉ nữ, tức nam úp lên nữ.
Người kia nhanh nhẹn đáp: “Ta là hai năm không(*).”
(*)Tra trên mạng thì đây là một câu ám hiệu thường theo sau câu “Thiên vương che địa hổ” , có nghĩa là “Ta là đồ ngốc”
Thị vệ canh cửa gật đầu, cho người qua, lại nhìn tấm bảng người kế tiếp, ngẩng đầu hỏi: “Hai cái oanh vàng kêu liễu biếc(*).”
(*) Một câu trong bài Tuyệt Cú của Đỗ Phủ, bản dịch của Tản Đà.
Người kế tiếp đáp nhanh: “Ba ta đợi ta đi uống rượu.”

Thị vệ giữ cửa trả tấm bảng cho người kia, ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển: “Muốn ra ngoài?”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng lắc đầu, cứng nhắc xoay người, giống như đi tuần tra dến đây rồi lại quay trở về.
Đi tới nơi không có ai, Giản Hành Chi nhíu mày, bực tức: “Không ngờ bọn chúng dùng ám hiệu! Chúng ta làm sao ra ngoài?”
Tần Uyển Uyển không nói, nàng cầm lệnh bài cướp được trên người ra, thấy bên trên viết “Đương bệnh hấp hối ngồi bật dậy(*)”.

Nàng suy nghĩ một chút là hiểu, chắc đám người trong Quỷ Thành đều đeo mặt nạ, cho nên quy định ám hiệu này để đề phòng có người lẻn vào phủ Thành chủ giống như bọn họ.
(*) Trích từ bài “Nghe Lạc Thiên bị giáng làm Tư Mã ở Cửu Giang” của Nguyên Chẩn.
Trí nhớ thị vệ canh cửa tốt thật.
Tần Uyển Uyển không thể không khen ngợi.

Nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ nói rất đúng.”
Giản Hành Chi nghệch ra, Tần Uyển Uyển cầm cây cuốc mà y từng dùng trước đây trong túi Càn Khôn ra: “Đào đi.”
Giản Hành Chi gật đầu, đây có vẻ là lối thoát duy nhất hiện giờ của họ.
Giản Hành Chi quen cửa quen nẻo, đào vô cùng thành thạo.

Lần này, Tần Uyển Uyển cũng chung tay, càng như hổ thêm cánh, đào hầm cực nhanh.
Tần Uyển Uyển biết đại khái phương hướng của Tạ Cô Đường, nhưng trước giờ quen cẩn thận, nàng vừa đào vừa nhắc Giản Hành Chi: “Đừng chỉ lo đào đất, người phải để ý đào được cái gì.”
“Con yên tâm.” Giản Hành Chi trấn an nàng: “Ta có kinh nghiệm rồi, chẳng phải lần trước Vấn Tâm Tông do ta đào sụp à.”
“Lần này không thể sụp!” Tần Uyển Uyển sợ xảy ra chuyện như vậy: “Chúng ta lặng lẽ chuồn tới đó là đủ rồi.”
“Con đừng ồn.” Giản Hành Chi cảm thấy nàng nói thừa, phát một cuốc đập lên khối đá cứng: “Ta có chừng mực.”
Vừa dứt lời, hai người bỗng cảm thấy dưới chân ấm áp.

Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn nước đột nhiên dâng lên bên dưới, sững sờ: “Đây là gì?”
Giản Hành Chi cũng chững người, y sờ tay lên thứ đào được: “Hình như là gạch?”
Dứt lời, bọn họ lập tức nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên.

Cả hai lùi ra sau theo bản năng, nhờ vậy mới phát hiện bên trên bị dòng nước làm vỡ tung ra một lỗ.
Nước ấm áp ồ ạt đổ xuống không ngừng, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau.

Tần Uyển Uyển ngập ngừng hỏi: “Đây là suối nước nóng?”
“Ta đi xem thử.”
Giản Hành Chi nhíu mày.

Hiện giờ, họ chẳng thể quay lại, Tần Uyển Uyển chỉ đành gật đầu.
Hai người một trước một sau chui vào lỗ hổng, cùng bơi lên mặt nước.
Nước này ấm áp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Tần Uyển Uyển đang suy nghĩ đây là nơi nào, Giản Hành Chi đã ngoi lên mặt nước trước tiên.

Y giơ tay vuốt mặt, mở to mắt, lập tức cứng dờ.
Một nhóm con gái quấn khăn tắm trố mắt nhìn y.

Giản Hành Chi vội nhắm tịt mắt lại, lắp bắp giải thích: “Xin… xin lỗi…”
Lúc này, Tần Uyển Uyển cũng bơi lên.

Nàng vừa ló đầu, những cô gái khác đều nhìn về phía nàng.

Tần Uyển Uyển cũng sững sờ, nhưng nàng phản ứng nhanh hơn Giản Hành Chi.

Nàng xé áo khoác ngoài của mình dưới nước, sau đó thét lên một tiếng, che ngực, tát nước, tạo ra bọt sóng lớn, chỉ vào Giản Hành Chi hô to: “Lưu manh!!! Bắt lưu manh!!!”
Nàng vừa la lên, nháy mắt đám đông bừng tỉnh, hàng loạt gáo nước ném về phía Giản Hành Chi.

Một nhóm con gái thét lên chạy ra ngoài hồ tắm, một nhóm con gái mặc quần áo chỉnh tề chạy vào trong.

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bị bao vây chặn đường, thừa dịp rối loạn truyền âm: “Sư phụ, con đi trước đây, hẹn gặp ở phòng Tạ đạo quân.”
Giản Hành Chi vừa nghe Tần Uyển Uyển lại bán đứng y lần nữa, không nhịn được giận dữ quát: “Nghịch đồ!”
***
Tần Uyển Uyển mặc kệ nghịch với chẳng nghịch, Giản Hành Chi có Thiên diện trong tay, chỉ cần lẻn vào đám người trước khi Thúy Lục đuổi đến, y sẽ chẳng sao.
Có thể bẫy Giản Hành Chi đôi chút như vậy cũng là một niềm an ủi với nàng.
Nàng dùng cả tay lẫn chân bò ra khỏi hồ tắm, tóm lấy khăn tấm bên cạnh quấn vào, chạy theo các cô gái la hét ra ngoài: “Cứu! Có kẻ háo sắc trong hồ tắm nữ!”
Nàng vừa chạy ra ngoài kêu lên như thế, tất cả thị vệ xung quanh đồng loạt nhào về phía hồ tắm.

Tần Uyển Uyển đi theo nhóm người cùng đến sân viện, sau đó chạy về hướng hậu viện.
Tạ Cô Đường được thu xếp ở hậu viện, dường như nơi đó là chỗ Hoa Dung chứa nam sủng.

Có vài cô gái làm nha hoàn ở hậu viện, Tần Uyển Uyển đi theo các cô gái kia.

Thị vệ định ngăn cản, nhưng thấy các cô gái chỉ quấn khăn tắm, cả đám hết hồn không dám mở mắt.
Sau khi Tần Uyển Uyển thuận lợi tiến vào sân viện, mọi người bèn chia nhau đi tìm chủ nhân của mình.

Tần Uyển Uyển vội vàng chạy vào tiểu viện Tạ Cô Đường, bắt đầu liên hệ Nam Phong: “Nam Phong, các người đang ở phòng nào?”
“Phòng ở hướng Đông.”
Đông?
Tần Uyển Uyển ngây người, nàng không phân Nam Bắc, chỉ chia trên dưới phải trái.
Nàng bình tĩnh lại nói: “Trên dưới phải trái, phòng nào?”
“Chắc là… bên trái?”
Nam Phong không chắc lắm.

Tần Uyển Uyển nhanh chóng chạy vào hành lang bên trái.

Nàng sợ nhầm nên không dám chạy thẳng vào, vòng ra cửa sổ phía sau, mở cửa định nhảy.
Kết quả vừa mở cửa, nàng đã cứng đờ.

Một nam tử áo trắng ngồi cạnh bàn bên trong, tay cầm quyển sách, lẳng lặng nhìn nàng.
Y trông rất đẹp, đôi mắt tựa như đại dương mênh mông.

Nhưng điều khiến người ta sửng sốt hơn là dung mạo của y lại giống Giản Hành Chi trên Thượng giới mấy phần.
Nhưng y trông nhã nhặn hơn Giản Hành Chi rất nhiều, khí chất cũng ôn hòa hơn.

Dung mạo như vậy ở trên Thượng giới còn khiến người ta sửng sốt, huống chi tiểu thế giới này?
Tần Uyển Uyển bị vẻ đẹp làm chấn kinh đến ngẩn người, không hề nhận ra bản thân quấn khăn tắm, tay cầm gáo nước, không thích hợp giáp mặt gặp người.
Dường như người kia không để tâm dáng vẻ của nàng, ngược lại dịu dàng cười: “Cô nương, uống chén trà không?”
Tần Uyển Uyển bừng tỉnh, đỏ mặt lắp bắp: “Xin… xin lỗi.”
Dứt lời, nàng đóng cửa sổ, chạy sang hướng ngược lại.
Gian phòng này không phải, vậy chắc chắn lúc Nam Phong báo vị trí đã xem ngược tọa độ.

Tần Uyển Uyển chạy tới phòng đối diện.

Lần này, nàng không liều lĩnh, chọc một lỗ trên cửa sổ.

Sau khi nhìn thấy Tạ Cô Đường ngồi ở mép bàn cúi đầu cau mày, nàng dứt khoát mở cửa sổ nhảy vào, thấp giọng gọi: “Tạ đạo quân!”
Tạ Cô Đường kinh ngạc quay đầu.

Vừa nhìn thấy Tần Uyển Uyển, mặt y tức khắc có cảm giác nhoi nhói, vội vã nhắm mắt xoay đầu: “Tần cô nương.”

“Chủ nhân!” Nam Phong chạy từ gian trong ra, thấy Tần Uyển Uyển, xúc động reo: “Chủ nhân, người tới rồi sao? Sao người lại ăn mặc thế này?”
Nam Phong nhắc nhở, Tần Uyển Uyển cũng nhận ra bộ dáng mình lúc này không đàng hoàng mấy, vội vàng lấy y phục trong túi Càn Khôn, bước ra sau tấm bình phong thay, rồi bước từ bình phong ra, quay đầu bàn bạc với Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, hiện giờ ngài thế nào? Ta đưa ngài ra khỏi phủ Thành chủ nhé.”
“Chúng ta… làm sao ra ngoài?”
Tạ Cô Đường nhíu mày: “Thực lực Hoa Dung rất mạnh, chúng ta không thể lấy trứng chọi đá.

Chi bằng mọi người ra ngoài trước, đến Thiên Kiếm Tông cầu viện, chờ sư môn…”
“Đào hầm ra ngoài.”
Tần Uyển Uyển dứt khoát nói: “Bên dưới không có kết giới, ta và sư phụ đào hầm nhanh lắm.”
Tạ Cô Đường đơ người.

Trong chớp mắt, y bỗng nhớ tới lời đồn hai tháng trước Vấn Tâm Tông bị người ta đào sụp.
Y không dám hỏi nhiều, chỉ bàn bạc với Tần Uyển Uyển: “Tần cô nương tới Quỷ Thành là vì Ngọc Linh Lung đúng không? Bây giờ, chúng ta đi ra khỏi thành, làm sao mọi người về?”
Lời này hỏi khó Tần Uyển Uyển, nàng nhíu mày: “Tới đâu tính tới đó, chuyện này không liên quan Tạ đạo quân, ta và sư phụ không thể liên lụy ngài.”
Nghe vậy, Tạ Cô Đường lắc đầu: “Cô nương khách sao rồi.

Chuyện Đăng Tiên Môn liên quan đến toàn bộ tiên đạo, Thiên Kiếm Tông nghĩa bất dung từ.

Huống hồ ta từng đồng ý với tiền bối sẽ bảo vệ cô nương.

Lần trước đã nuốt lời, hôm nay sao có thể để cô nương vì ta mà vứt bỏ kế hoạch đã định sẵn? Vừa nãy, ta đã hỏi thăm rồi.

Hoa Dung bắt một nhóm đàn ông tuấn tú nhốt tại đây, chưa từng vào hậu viện.

Nếu muốn được hắn xem trọng, chúng ta cần nghĩ cách.

Ta tạm thời an toàn, cô nương muốn làm gì thì cứ làm cái đó, đừng lo cho ta.”
Lời này khiến Tần Uyển Uyển ngẩn người.

Nàng nhìn dáng vẻ chân thành của Tạ Cô Đường, bỗng nhiên hơi cảm động.

Tần Uyển Uyển chợt nhớ tới tiểu thuyết mà mình từng xem lúc còn nhỏ, những hiệp khách vì một lời hứa mà hao tổn cả đời, nàng ngưng mắt nhìn Tạ Cô Đường, giọng điệu không khỏi nhỏ nhẹ hơn nhiều.
“Tấm lòng của Tạ đạo quân ngài, ta xin ghi nhận.

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của ta và sư phụ, sư phụ ta rất mạnh, người thích đơn đả độc đấu, không cần người khác giúp đỡ.”
“Nói bừa!”
Giản Hành Chi đá một cước văng cửa sổ, nhảy từ ngoài vào.
Y mặc đồ con gái, mặt là của phụ nữ, nhưng vóc dáng lực lưỡng thái quá so với phụ nữ, trông vô cùng kỳ dị.
Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển đồng thời kinh ngạc quay đầu, nhìn Giản Hành Chi vuốt mặt, khôi phục hình dáng bình thường của mình.

Y đi thẳng ra sau bình phong, nhanh chóng thay y phục, vừa thay vừa mắng nàng: “Ai nói với con ta không cần người khác giúp đỡ? Sư phụ con bây giờ chỉ là Kim Đan, ta rất yếu! Rất cần người khác giúp đỡ, rất cần người khác bảo vệ! Cố Bắc Thành, ta nói cho con biết.” Giản Hành Chi kéo y phục, bước từ sau bình phong ra: “Con còn bán đứng ta như thế lần nữa, ta sẽ trục xuất con khỏi sư môn!”
Ồ, vậy càng tốt.
Mặt Tần Uyển Uyển không cảm xúc, Nam Phong đứng trên bàn xua tay: “Ấy… mọi người đừng cãi nhau nữa, rốt cuộc bây giờ chúng ta có đi hay không?”
“Đi.”
Giản Hành Chi đáp ngay: “Tới cũng tới rồi, còn không đi?”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo.

Giọng Thúy Lục vang dội ở bên ngoài: “Lục soát! Lục soát hết cho ta!”
Nhóm người bên trong phòng vừa nghe, Tạ Cô Đường phản ứng ngay: “Mọi người mau trốn đi.”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bèn chạy vào gian trong.

Hai người, một thì bò xuống gầm giường, một thì mở tủ y phục, nhưng nhanh chóng phát hiện tủ quần áo quá nhỏ, gầm giường quá thấp, vốn không chui vào được.
Hai người lại muốn chui xuống gầm bàn, nhưng cả hai chui vào xong liền phát hiện bên dưới chẳng thể chứa nổi, lộ cả nửa người ra ngoài khăn trải bàn.

Tần Uyển Uyển nghiến rắng: “Người đi đi!”
Giản Hành Chi gấp gáp: “Vóc dáng ta lớn như vậy, có thể trốn chỗ nào?!”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người nhìn nhau, ăn ý chui ra, nhảy lên giường.

Giản Hành Chi kéo rèm xuống, hai người cùng chen chúc vào góc, đắp chăn lên.
Cả hai ẩn giấu linh lực, sử dụng thần thức bao bọc chính mình, phòng ngừa người khác sử dụng thần thức nhìn lén, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ trong chăn.
Thúy Lục gõ cửa, nói với Tạ Cô Đường.

Nàng nói chuyện rất cung kính, tựa hồ rất coi trọng Tạ Cô Đường: “Tạ công tử, vừa rồi có kẻ trộm đào sụp hồ tắm nữ.

Thúy Lục phụng mệnh bắt giữ, hi vọng Tạ công tử tạo điều kiện.”
“Ta chẳng gặp kẻ trộm nào cả.”
Giọng nói Tạ Cô Đường điềm tĩnh, chắn ở cửa, Thúy Lục cười: “Tạ công tử, hai tên trộm này dường như là bằng hữu của cậu.

Bọn họ thoát khỏi nhà lao, lẻn vào phòng tắm.”
“Bằng hữu ta sẽ không đào hồ tắm nữ.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi: “…”
Bỗng nhiên hơi chột dạ.
“Tạ công tử, nếu cậu không cho mở, vậy tại hạ không thể khách sáo.”
Thúy Lục lạnh giọng nói, Tạ Cô Đường vẫn không nhượng bộ như cũ.
Thúy Lục không hề lưỡng lự ra tay, Tạ Cô Đường giơ tay ngăn cản.
Tạ Cô Đường bị phong ấn linh lực, nhưng Thúy Lục không dám tổn thương y, cả hai đánh qua đánh lại vài chiêu ngay trước cửa.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nằm trong chăn lắng nghe tiếng động, ngước mắt nhìn người đối diện.

Giản Hành Chi ra hiệu bằng mắt: “Đánh hay không?”
Tần Uyển Uyển ngập ngừng một hồi, bắt lấy tay Giản Hành Chi, viết nhanh hai chữ “Nhiệm vụ”.
Ngón tay nàng viết trong lòng bàn tay y tê tê dại dại, hai người cùng đắp chăn, khoản cách rất gần, nhiệt độ rất nóng, cộng thêm tứ chi mập mờ tiếp xúc, Giản Hành Chi cảm thấy hình như cổ trùng kia lại quấy phá rồi.
Y bất giác lui về sau một chút, kéo dài khoảng cách, kéo tay Tần Uyển Uyển qua, viết: “Phong Nhã Lâu, hoa khôi, vào phủ, người đàn ông được yêu nhất.”
Tần Uyển Uyển tiếp tục viết “Tiến độ”.
Giản Hành Chi cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, cố gắng bình tĩnh: Tám mươi.
Động tác Tần Uyển Uyển sững lại.
Giản Hành Chi không dựa theo yêu cầu trở thành hoa khôi vào phủ, nhưng y vẫn lấy được tiến độ tám mươi, có thể thấy nội dung chủ yếu của nhiệm vụ này là chuyện vào phủ.
Hiện tại 20% sau cùng đó là yêu cầu y trở thành người đàn ông mà Hoa Dung yêu nhất.
Căn cứ vào nhiệm vụ chọn kiếm ở Mộ kiếm lần trước mà xét, nhiệm vụ của Giản Hành Chi là bước đệm cho nhiệm vụ của nàng.

Vậy chuyện Giản Hành Chi vào phủ Thành chủ, trở thành người đàn ông Hoa Dung yêu nhất hẳn có liên quan tới nhiệm vụ thứ hai “Chuyện xưa tại Quỷ Thành, lấy được Ngọc Linh Lung”.
Như vậy chỉ cần nhiệm vụ bảo đảm nàng còn cơ hội lấy được Ngọc Linh Lung, điểm tích lũy nhiệm vụ của Giản Hành Chi cũng có thể lấy được.
Tần Uyển Uyển kiểm tra bảng của mình, phát hiện tiến độ là 30%.

Nàng gần như chắn chắc suy nghĩ này, lắng nghe âm thanh đánh nhau bên ngoài.

Tần Uyển Uyển nhớ đến phong cách của người đàn ông vừa nãy và Tạ Cô Đường, ngước mắt nhìn Giản Hành Chi không biết tại sao đỏ mặt toát mồ hôi, chợt nổi lên ý nghĩ to gan.
“Biến trở về gương mặt Tiên giới của người đi.”
Tần Uyển Uyển viết trên lòng bàn tay.

Giản Hành Chi ngây người, sau đó cảm giác Tần Uyển Uyển túm lấy áo y kéo.
Giản Hành Chi chộp lấy thắt lưng mình, khiếp sợ mở miệng: “Con làm gì đấy?!”
Thúy Lục bên ngoài nghe thấy tiếng nói, mắt lạnh nhìn Tạ Cô Đường: “Quả nhiên có người!”
Dứt lời, nàng không hề nương tay, linh lực trên tay đánh về phía Tạ Cô Đường.

Tạ Cô Đường lập tức bị đánh bay, thị vệ bên cạnh xông lên, gác đao vào cổ Tạ Cô Đường.
Thúy Lục hùng hổ bước vào gian trong.

Tần Uyển Uyển túm lấy Giản Hành Chi, bá đạo lạnh lùng kéo bung chiếc áo, lộ ra lồng ngực trắng tuyết, đá y ra khỏi chăn, căn dặn: “Lấy khí thế đánh lộn, tự tiến cử hầu giường!”
Dứt lời, Thúy Lục đột ngột kéo rèm.
Tần Uyển Uyển rúc mình trong chăn bắt một pháp ấn, căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Nàng nghĩ nếu như lát nữa phải đánh, ít nhất tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng đợi hồi lâu mà bên ngoài không hề có động tĩnh.
Thúy Lục kéo rèm, ngẩn ngơ nhìn người trên giường.
Một tay Giản Hành Chi chống đầu, y sam mở rộng, mặt ửng hồng vì lúc nãy bức bí trong chăn, dung mạo siêu phàm xuất trần, sắc mặt lạnh lùng.
Cảnh tượng pha lẫn giữa tiên nhân và dụ.c vọng còn kí.ch thích hơn tập tranh mà Thúy Lục thấy ở Phong Nhã Lâu.
Thúy Lục ngây ngốc nhìn Giản Hành Chi, chẳng nói nên lời.

Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Thúy Lục, lãnh đạm lên tiếng: “Ta muốn tự tiến cử hầu giường, được không?”
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.