Vệ Sĩ Của Anh

Chương 12




Editor: Nhà của Quơ + Beta: Mia


Nói chuyện với một vị thiếu gia bệnh thần kinh có ích gì?

Thẩm Thu tự giác tránh sang một bên, cách xa anh mấy bước, cũng may là vị thiếu gia này cũng không còn “hành hạ” người khác nữa.

Thang máy từ từ đi xuống, “đinh” một tiếng đã đến tầng một.

Thẩm Thu bước ra ngoài, vừa định qua cửa thang máy thì nhận thấy người phía sau không có ý định đi ra, cô dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Đến rồi.”

Trong thang máy to như vậy chỉ còn một người duy nhất là Triệu Cảnh Hàng, anh tựa vào tường, ánh mắt rủ xuống, lông mày hiện lên một vẻ bình tĩnh.

Thẩm Thu cảm thấy rằng khi anh nói chuyện giống như quỷ Diêm Vương đáng sợ. Nhưng thời điểm im lặng thì lại giống như một bức tranh của họa sĩ trong triển lãm nghệ thuật, nét bút tinh xảo, đẹp không tả xiết.

“Cô lại đây.” Bức tranh xinh đẹp kia đột nhiên giơ tay ngoắc ngoắc với cô.

Thẩm Thu cảnh giác, sợ anh lại giống như vừa rồi, bóp nghẹt khiến cô không thở nổi.

Triệu Cảnh Hàng thấy cô vẫn bất động liền có chút không kiên nhẫn: “Bảo cô lại đây.”

Thẩm Thu đành phải quay lại thang máy.

Khi cô bước đến chỗ anh, Triệu Cảnh Hàng nâng một bàn tay lên.Thẩm Thu định đề phòng, nhưng phát hiện lần này anh không có ý làm gì cô, mà chỉ đơn giản là khoác tay lên vai cô.

Sau đó cô liền phát hiện ra anh đứng không vững.

Thẩm Thu vô thức liếc nhìn Triệu Cảnh Hàng, nhưng nhìn sắc mặt không tốt của người bên cạnh nên không mở miệng nói chuyện.

Sau khi lên xe, Triệu Cảnh Hàng dựa lưng vào ghế ngồi, hơi nhíu mày, hiển nhiên là bắt đầu cảm thấy không khỏe.

Nói đúng hơn, anh sớm đã cảm thấy không khỏe, nhưng thời điểm ở trong phòng bao và trước mặt người ngoài anh nhẫn nhịn rất giỏi.

Đợi đến nơi người khác không nhìn thấy mới lộ ra.

“Dừng xe.”

Xe chạy được nửa đường, Triệu Cảnh Hàng đột nhiên lên tiếng. Tài xế đáp ứng, vội vàng tấp vào bên đường.

Triệu Cảnh Hàng nhanh chóng mở cửa xuống xe, Thẩm Thu cả kinh lập tức đi theo sau.

Triệu Cảnh Hàng nôn vào thùng rác.

Nhưng cái gì cũng không nôn ra được, chỉ toàn là nước và rượu.

Thẩm Thu trở lại trong xe lấy khăn giấy và nước khoáng, lúc quay lại bên cạnh Triệu Cảnh Hàng, anh đã nôn xong, cầm lấy nước và giấy trên tay cô, xanh mặt súc miệng.

“Tối nay anh không ăn gì sao?” Thần Thu hỏi.

Triệu Cảnh Hàng không trả lời, hôm nay đám lão già kia uống hăng thật sự, anh phải ở bên cạnh tiếp rượu, làm gì còn tâm tư ăn cơm.

“Tôi ngồi một chút, cô lên xe đi.”

Không khí trong xe khiến anh không thoải mái, Triệu Cảnh Hàng nói xong liền đi tới ngồi xuống ghế đá ven đường.

Thẩm Thu “A” một tiếng, đứng cách đó vài bước nhìn một hồi, sau đó xoay người rời đi.

Cây đại thụ rợp bóng dưới bóng đêm và ánh đèn đường nhìn có chút tịch liêu.

Một cơn gió thổi qua, âm thanh thưa thớt, đó là tiếng lá va vào nhau.

Triệu Cảnh Hàng khó chịu nôn ọe, nhưng cuộc chiến đêm nay liên quan đến quyền sở hữu quyền xây dựng khu đất ở Thành Nam, hiện tại khu đất đó không chỉ có các công ty khác cạnh tranh đấu thầu, mà ngay cả nội bộ Vạn Thắng, Triệu Tử Diệu và Triệu Tu Diên cũng cũng đã rục rịch rồi.

Nhưng anh nhất định giành chiến thắng.

“Ăn chút đi.” Ngồi một lúc, đột nhiên có một mùi thơm bay tới.

Triệu Cảnh Hàng nhìn lên thì thấy Thẩm Thu đưa cho mình một chiếc bát dạng cốc.

Trong bát có dĩa để ăn, thịt viên, thanh cua, và một số thứ khác mà anh không biết là gì.

“Cái gì đây?” Ánh mắt của Triệu Cảnh Hàng rơi vào gương mặt Thẩm Thu.

“Anh ăn chút đi, dạ dày còn trống không đó.” Thẩm Thu đặt chiếc hộp vào tay Triệu Cảnh Hàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh ăn một phần tương tự.

Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, tim Triệu Cảnh Hàng hơi đập nhẹ.

Anh do dự hai giây, nhìn vào thứ trong tay mình, bất giác ghét bỏ: “Tôi đói bụng cô liền cho tôi ăn cái này?”

“Rượu này được nấu kiểu Quan Đông, rất ngon.” Thẩm Thu buổi tối cũng chưa ăn cơm, vừa rồi thấy có cửa hàng tiện lợi liền đi vào mua.

Sau đó cô cũng mua cho Triệu Cảnh Hàng một phần, dù sao thì anh cũng là đại thiếu gia, cô không muốn anh vì đói mà trút giận lên mình.

“Ăn thử đi, ăn no rồi sẽ không thấy khó chịu nữa.” Thẩm Thu cắn một miếng bò viên nói.

Mỗi lần Triệu Cảnh Hàng uống quá chén đều bị tài xế đuổi về nhà, sau đó ngủ thiếp đi trong phòng.

Đây là lần đầu tiên anh uống quá chén và ngồi bên vệ đường, bị cho ăn món ăn quỷ dị này.

Triệu Cảnh Hàng nhìn chằm chằm Thẩm Thu: “Thứ này ăn được sao? Cô lấy ở đâu cho tôi?”

Thẩm Thu muốn trợn mắt, nhưng vẫn mạnh mẽ kiên nhẫn nói: “Cậu chủ, cái này mua ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh, yên tâm đi, không có độc đâu.“

Triệu Cảnh Hàng lãnh đạm “Ồ” một tiếng, gắp một miếng lên, lật trái lật phải nhìn.

Thẩm Thu nhìn đại thiếu gia như đang điều tra, có chút buồn cười.

“Thật sự không có độc. Nếu sợ, hay là anh ăn phần tôi đã ăn qua đi?”

Thẩm Thu ngấm ngầm chế nhạo anh giống như hoàng đế, không có ai thử độc, anh sẽ không ăn bất cứ thứ gì ngoài đường.

Nhưng đó chỉ là trêu chọc, cho nên khi Triệu Cảnh Hàng thật sự đoạt lấy phần ăn của cô, nhét phần ăn của minh vào tay cô, cô ngây ngẩn cả người.

“Được.” Triệu Cảnh Hàng trực tiếp gắp phần của cô cắn hai miếng.

Thẩm Thu: “…”

Triệu Cảnh Hàng thấy cô ngây ngốc bất động, liếc mắt một cái: “Sao lại không ăn, ồ, cô thật sự hạ độc.”

Thẩm Thu lúc này không khống chế được, lộ ra biểu tình không nói nên lời: “Tôi tới là để bảo vệ anh, không phải ám sát anh.”

Đoán chừng đêm nay do uống say, Triệu Cảnh Hàng thế mà lại cảm thấy thật ra đồ vật kỳ quái này ăn khá ngon, cũng cảm thấy vệ sĩ không an phận trước mặt thuận mắt hơn vài phần.

“Ồ, ám sát sao… Mèo hoang nhỏ.”

Thẩm Thu dừng lại, mê man nhìn anh một cái.

Khóe miệng Triệu Cảnh Hàng lười biếng nở nụ cười: “Gọi cô đấy.”

Thẩm Thu: “Cậu chủ, tôi tên là Thẩm Thu.”

“Ồ, Thẩm… Mèo hoang.”

Được rồi…

Triệu Diêm Vương đã uống quá nhiều, muốn gọi thế nào cũng được.

——

Sau khi trở về khách sạn, Trần Thi Kỳ gọi điện cho Thẩm Thu.

Thẩm Thu bắt máy, sau khi kết nối, cô lặng lẽ lắng nghe người ở bên kia chửi rủa mình.

Sau đó, chờ người bên kia tạm dừng, cô nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ nói lại với Triệu Cảnh Hàng.”

Quả nhiên, Trần Thi Kỳ lập tức im lặng.

Trần Thi Kỳ bị một vệ sĩ bắt nạt, trong lòng tràn ngập tức giận, suýt chút nữa đã quên Triệu Cảnh Hàng là một cậu chủ hay bao che khuyết điểm.

Đúng là anh máu lạnh tàn nhẫn, nhưng đối với người dưới trướng của anh, không ai có quyền xúc phạm ngoại trừ chính anh.

Mà hiện tại, Thẩm Thu hiển nhiên là người được anh bảo hộ.

Thẩm Thu cũng lười phải giải thích quá nhiều, cô biết rằng một khi Trần Thi Kỳ đã hiểu lầm chuyện gì thì không phải cô muốn xoay chuyển là được.

Cô nghĩ, nếu đã muốn chấm dứt, cứ đơn giản mượn danh của Triệu Cảnh Hàng dùng một chút, sau này đỡ gặp phải bất kỳ phiền toái nào tìm đến mình.

Mấy ngày qua, Triệu Chính Nguyên cũng gọi điện cho cô.

Thẩm Thu đã nói cho ông biết tất cả mọi chuyện của Triệu Cảnh Hàng, bất kể là tốt hay xấu, kể cả những việc anh làm ở các địa điểm giải trí.

Nhưng Triệu Chính Nguyên nghe xong cũng không có dao động, chỉ nói ngăn cản anh làm ra hành vi vi phạm mấu chốt.

Thẩm Thu cúp điện thoại, cẩn thận suy nghĩ, hành vi vi phạm điểm mấu chốt này hẳn là loại chuyện giết người phóng hỏa.

Vào giữa tháng Mười, Triệu Cảnh Hàng có một dự án ở nước ngoài, vì vậy Thẩm Thu hiếm khi được nghỉ ba ngày.

“Ngày mai là sinh nhật của mình, vì cậu được nghỉ nên chúng ta cùng ăn cơm đi.” Phương Tiêu Tiêu đứng ở cửa phòng vui vẻ nói.

Kể từ lần trước bức tường trong mối quan hệ của bọn họ được phá vỡ, Phương Tiêu Tiêu hoàn toàn buông lỏng trước mặt cô.

“Không đi, cậu đi với bạn bè của cậu là được rồi.”

“Ai da, cậu cũng là bạn của mình mà.” Phương Tiêu Tiêu nói: “Yên tâm đi, mình đã gọi thêm hai người bạn, cộng với hai chúng ta chỉ có bốn người. Thực ra bạn bè của mình cũng không nhiều lắm, vì vậy mình muốn náo nhiệt hơn chút.”

“Nhưng…”

“Được rồi được rồi. Đúng lúc mình đang có bốn phiếu giảm giá của phụ huynh học sinh đưa. Để mình nói cho cậu biết, phiếu giảm giá này là của một nhà hàng Ý, đắt siêu cấp vô địch, bình thường căn bản không thể đi được.” Phương Tiêu Tiêu nói:

“Vừa đúng lúc sinh nhật, vừa có phiếu giảm giá đặc biệt. Mình muốn khô máu một lần!”

Từ khi Thẩm Thu lớn lên, xung quanh cô không có bạn bè cùng trang lứa, cô chưa bao giờ qua lại với một cô gái đơn thuần và đáng yêu như Phương Tiêu Tiêu.

Cô vốn định từ chối, nhưng nhìn Phương Tiêu Tiêu vui vẻ như vậy, nghe cô ấy nói từ “bạn”, cô liền gật đầu.

Ngày hôm sau, Phương Tiêu Tiêu đưa cô đi chơi.

Hôm nay Phương Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy nhỏ, đội mũ nồi, nhìn giống một cô em gái ngọt ngào.

Thẩm Thu khi đi làm thường mặc áo sơ mi và quần tây, bình thường ngày nghỉ cô luôn mặc thật thoải mái.

Hôm nay đi chơi, cô đội mũ, mặc một chiếc áo màu đen rộng thùng thình và quần jean.

Nhưng Thẩm Thu cao, dáng người đẹp, mặc quần áo đơn giản như vậy cũng giống như mắc áo.

“Thu Thu, cậu có phát hiện ra không?”

Thời điểm đợi tàu điện ngầm, Phương Tiêu Tiêu đột nhiên ghé sát vào cô nói.

Thẩm Thu: “Cái gì?”

“Rất nhiều người đang nhìn hai chúng ta, hai cậu học sinh bên cạnh, hai cô gái kia, nhìn xem nhìn xem, vẫn đang nhìn.”

Thẩm Thu theo hướng tay chỉ của Phương Tiêu Tiêu, nhìn về phía hai cô gái cách đó không xa, hai cô gái thấy cô ấy nhìn sang liền giật mình hoảng sợ, nhanh chóng quay mặt đi.

“Làm sao vậy?”

Phương Tiêu Tiêu mỉm cười: “Bởi vì cậu đẹp trai.”

Thẩm Thu: “…”

Phương Tiêu Tiêu rất nghiêm túc, hôm nay Thẩm Thu tình cờ mặc một bộ quần áo màu trung tính. Hơn nữa cô vốn cao và gầy, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, vành nón kéo thấp trông thật đẹp trai.

Thẩm Thu bất lực nói: “Mình không phải đàn ông.”

“Ừm… Bộ dạng cậu cũng không giống.” Phương Tiêu Tiêu nói:

“Nhưng vẫn đẹp trai! Cậu xem hôm nay chúng ta rất xứng đôi, nếu cậu là đàn ông thì chúng ta cứ phối hợp đi.”

Thẩm Thu liếc nhìn Phương Tiêu Tiêu cười khẽ.

Phương Tiêu Tiêu sửng sốt: “…Hiếm khi thấy cậu cười.”

Thẩm Thu: “Thật sao?”

“Đúng vậy, ý mình là một nụ cười đúng nghĩa! Không phải là kiểu giả vờ.” Phương Tiêu Tiêu nói: “Cậu nên cười thường xuyên, cậu cười lên trông rất tốt.”

……

m thanh của tàu điện ngầm đã đến, Phương Tiêu Tiêu kéo Thẩm Thu đi vào.

Hai người họ ngồi tuyến một trong nửa giờ, lòng vòng một tuyến nữa, lại mất mười phút trên tuyến 7 rồi mới đến gần nhà hàng.

Hai người bạn khác của Phương Tiêu Tiêu đã đợi ở cửa. Sau khi cả bốn gặp nhau, họ cùng bước vào trong.

Phương Tiêu Tiêu nói rằng khung cảnh nhà hàng này thực sự rất tốt, vô cùng cao cấp và sa hoa.

Nhưng dù là vậy, Thẩm Thu cũng không nghĩ tới lại tình cờ đến mức đụng phải Triệu Tu Diên ở đây.

Có lẽ tối nay anh ta cũng đến dùng bữa, anh ta đã nhìn thấy cô từ khi cô bước vào.

Tầm mắt hai người chạm nhau, anh ta dừng.

“Đến ăn cơm?”

Phương Tiêu Tiêu và những người khác đột nhiên nhìn thấy một anh chàng đẹp trai dừng lại nói chuyện với Thẩm Thu, đồng loạt đều vô thức nhìn cô.

Thẩm Thu cũng không nghĩ tới Triệu Tu Diên sẽ chào hỏi mình: “Ừ.”

Triệu Tu Diên cười nhạt: “Cảnh Hàng ngày hôm qua bay tới nước Anh, sao cô lại ở đây?”

Thẩm Thu giải thích: “Lần này không cần đi theo. Anh ấy nói cho tôi nghỉ.”

Triệu Tu Diên nói xong nhìn về phía ba người bên cạnh: “Bạn cô?”

Thẩm Thu: “Phải…”

Triệu Tu Diên gật đầu, không nói gì thêm: “Vậy tôi đi trước.”

“Được.”

Triệu Tu Diên đi rồi, Phương Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng anh ta không nén được kích động: “Biết không, thật là đẹp trai! Đó là gì của cậu vậy?”

Thẩm Thu quay đầu lại, liếc nhìn Triệu Tu Diên đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, khẽ mím môi dưới.

Nói thế nào nhỉ?

Cô cũng không biết nên nói anh ta là gì của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.