Về Người Tôi Yêu

Chương 21: C21: Một đêm tâm tình




Lý Thiên Thuỷ quay lại nhìn cô, "Em còn đau không?"

Lương Tị xoa xoa bụng dưới, "Còn một chút."

"Không ngủ được à?"

"Bên ngoài ồn quá."

"Anh xoa cho em nhé?"

Lương Tị khẽ gật đầu.

Lý Thiên Thuỷ thò tay vào chăn, nhẹ nhàng xoa bụng dưới của cô. Bàn tay to lớn của anh như có lửa đốt, chỉ cần đặt lên bụng dưới là đã thấy ấm áp ngay.

Lương Tị cảm thấy lòng mình mềm nhũn, cô vô thức nghiêng người, muốn dịch vào chăn của anh. Vừa định nhào qua thì đầu liền bị các ngón tay đè lên, không thể tiến thêm một chút xíu xìu xiu nào.

Cô thẹn thùng nằm xuống gối của mình, không nói thêm gì nữa. Những tràng hoan hô bên ngoài càng khiến cho bầu không khí trong lều đặc biệt yên tĩnh hơn.

"Anh có muốn......"

"Đốt lửa ở trong lều..."

Hai người nói cùng một lúc.

Lý Thiên Thuỷ nói với cô trước: "Ở đây thông gió rất tốt, đốt lửa ở trong lều cũng không sao."

"Ừm." Lương Tị gật đầu.

"Em thường đọc loại sách nào?" Lý Thiên Thuỷ trò chuyện với cô.

"Em không đọc nhiều." Lương Tị nói: "Trong văn phòng của chị em có một tủ sách, nhưng đều là để giả vờ giả vịt cả. Thỉnh thoảng có đọc thì em cũng chỉ đọc mấy cuốn dễ hiểu. Còn anh thì sao?"

"Anh cũng đọc sách ít, lúc còn chăn cừu và làm thuê cũng có đọc, nhưng cũng chỉ đọc những cuốn bình thường." Lý Thiên Thuỷ nói xong thì tìm gói thuốc lá, ngồi dậy.

Lương Tị gọi anh: "Lý Thiên Thuỷ."

Lý Thiên Thuỷ châm một điếu thuốc, nhìn cô.

"Có phải anh có phản ứng không?"

"Hả?"

"Anh có phản ứng đúng không?" Lương Tị nhắc lại.

Lý Thiên Thủy ngửa đầu ra sau, rít một hơi thuốc thật sâu rồi nhả khói ra, nhẹ giọng nói: "Không có."

Lương Tị cũng ngồi dậy, cột lại mái tóc xõa, sau đó nhìn anh, "Em giúp anh." Rồi lại hỏi: "Anh muốn em dùng tay hay là..."

Lý Thiên Thủy nhìn cô thật lâu, khi Lương Tị sắp cảm thấy khó xử, anh đã ôm cô vào lòng, "Em không cần phải làm gì cả."

Mặt Lương Tị nóng hổi, trầm mặc không nói gì.


Lý Thiên Thuỷ vuố.t ve mặt cô, hút một hơi thuốc, lại vỗ nhẹ vào lưng cô.

Lương Tị muốn giải thích, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng đã nghẹn ngào.

"Anh hiểu." Lý Thiên Thuỷ an ủi cô.

"Em không phải là người tùy tiện như vậy... Em..." Lương Tị không thể diễn đạt lời nói của mình, và cô cũng không hiểu mình muốn bày tỏ điều gì.

"Anh hiểu mà." Lý Thiên Thủy vỗ vỗ lưng cô, "Em không cần vì anh mà làm như vậy."

"Em không vì người khác... Em chỉ cam tâm tình nguyện vì anh, chỉ vì anh."

"Em muốn làm cho anh vui vẻ hết mức có thể." Lương Tị nói xong thì nhìn anh, hơi nghiêng đầu cười nhẹ, hai hàng lệ chảy xuống, "Bởi vì lúc này em rất vui, em cũng muốn anh..." Nói còn chưa dứt lời, đã tự mình lao nước mắt rồi cười.

Lý Thiên Thủy cũng nhìn cô cười, nhéo má cô, ôm cô thật chặt, dịu dàng nói: "Anh cũng rất vui."

Lương Tị thẹn thùng nói: "Em không chê nó đâu."

Lý Thiên Thuỷ dịu dàng nhìn cô, "Anh biết em không chê. Bởi vì nếu em cần, anh cũng sẵn sàng làm điều đó cho em."

Lương Tị ôm anh, không nói gì.

Lý Thiên Thuỷ đắp chăn cho cô, thì thầm vào tai cô: "Bây giờ không được, đợi anh trở về gặp Tưởng Kình nói một tiếng trước đã, mặc kệ cậu ấy có thái độ như thế nào, anh cũng sẽ không để em phải chịu thiệt thòi."

"Em không hề thấy thiệt thòi." Lương Tị nhỏ giọng nói, nói xong nhìn anh, "Thôi được, em nghe anh."

Lý Thiên Thủy xoa xoa bụng dưới của cô, "Còn khó chịu không em?"

Bởi vì là ngày cuối cùng của kỳ kinh nguyệt, Lương Tị đã sớm không còn cảm thấy khó chịu nữa, nhưng cô lại nói dối: "Vẫn còn hơi khó chịu."

Lý Thiên Thuỷ tiếp tục xoa cho cô, Lương Tị chồm lên người anh, ngượng ngùng nói: "Em muốn làm anh vui vẻ, bất kể là về mặc tinh thần hay là cảm giác."

"Bởi vì có như vậy em mới có cảm giác đạt được thành tựu. Để anh làm việc đó cho em..." Lương Tị không thể tiếp tục, che mặt nói: "Em thấy mình hơi thẹn."

Lý Thiên Thuỷ hỏi cô: "Làm việc đó cho em?"

Lương Tị bắt đầu tỏ ra đoan trang, tự xét lại mình, nói: "Do em đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình."

Lý Thiên Thuỷ ngửa mặt cười lớn.

Lương Tị hôn lên cằm anh, sau đó nhìn anh, lại hôn lên mặt anh, lại nhìn anh. Đầu tiên cô cười ngượng ngùng, sau đó nghịch ngợm nắ,n bóp từng khớp ngón tay của anh.

Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, dịu dàng nói: "Anh có một chuyện muốn thú nhận."

"Chuyện gì?"

"Có một lần đang phơi quần áo, anh đã làm rơi đồ lót của em." Lý Thiên Thuỷ mô tả, "Nó màu đen, cỡ bàn tay của anh..."

"Rồi sao?"


"Anh nhặt nó lên, giặt sạch rồi treo lên lại." Lý Thiên Thuỷ xấu hổ lấy tay che mắt, "Khi giặt nó anh đã có phản ứng, nhịn không được ngửi thử... rất thơm."

"À." Lương Tị bỏ tay ra, ôm mặt anh nói: "Không sao hết."

Rồi cả hai nhìn nhau cười, bọn họ cũng không biết vì sao mình lại cười nữa. Lương Tị cười nói: "Cả hai chúng ta đúng là bị thần kinh."

Lý Thiên Thuỷ im lặng ôm lấy cô.

Lương Tị dùng ngón tay vuố.t ve gáy anh, thì thầm: "Từ nay về sau em sẽ trân trọng anh, anh cũng phải trân trọng em đấy. Cho dù thế nào mình cũng đừng từ bỏ nhau."

"Được." Lý Thiên Thuỷ trả lời.

"Khi cãi nhau không được nói nặng lời, không được công kích vào bộ phận mềm yếu dễ bị tổn thương nhất của đối phương." Lương Tị thở ra một hơi, hỏi anh: "Hiểu chưa?"

Lý Thiên Thuỷ gật đầu, "Đã hiểu."

"Anh không được lỗ mãng, nếu không cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh..." Lương Tị vừa nói vừa nức nở.

Cô cũng không muốn khóc, nhưng không biết tại sao mình lại như vậy.

Lý Thiên Thuỷ lau nước mắt cho cô, Lương Tị nhìn thấy nước mắt của anh, hỏi: "Anh khóc gì chứ?"

Lý Thiên Thuỷ ngửa đầu, không lên tiếng.

Lương Tị nín khóc mỉm cười, lau nước mắt cho anh.

"Anh sẽ thật trân trọng em, sẽ không bao giờ từ bỏ em, sẽ không bạo lực, sẽ không mắng mỏ em, sẽ không nặng lời khi cãi vã, và cũng sẽ không tấn công vào vị trí mềm yếu dễ bị tổn thương nhất của em." Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, nói một cách đầy chân thành.

Lương Tị vốn cười, nghe vậy thì nằm trên người anh mà khóc.

Hai người trò chuyện suốt đêm, đến rạng sáng Lương Tị mới ngủ thiếp đi. Lý Thiên Thuỷ nhìn hàng mi ướt và đuôi mắt đỏ hoe của cô, nhẹ nhàng hôn lên đó. Rồi anh lại nhìn đôi môi nứt nẻ của cô, không nhịn được bật cười, sao cô có thể nói nhiều như vậy nhỉ? Tâm trạng cứ dao động cả đêm, vừa khóc vừa cười như một đứa trẻ.

Anh vén chăn cho cô rồi mặc quần áo vào, bước ra khỏi lều. Trong chuồng ngựa có tiếng ngựa kêu, anh nhặt cỏ cho nó ăn rồi nói: "Im nào, không được kêu nữa." Anh vu.ốt ve cổ nó, rồi đi về phía sâu trong đồng cỏ.

Anh đi dạo một mình rất lâu, lên một sườn đồi, ngắm mặt trời mọc và châm một điếu thuốc. Anh không biết làm thế nào để diễn tả những cảm xúc dâng trào này thành lời nói.

Anh chỉ có thể châm một điếu thuốc, hy vọng có thể trì hoãn cảm xúc này một chút.

Lương Tị bị đánh thức bởi hương hoa. Không ngoa mà nói, cô đã bị hương hoa nồng nặc làm cho sặc tỉnh. Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy một bó hoa dại thật lớn trên giường.

Tím, vàng.

Lý Thiên Thuỷ đứng bên bếp lửa sưởi ấm, nói hoa màu tím là một chi của hoa cúc tây, còn hoa màu vàng là hoa sen cạn.

Lương Tị sững sờ hỏi anh: "Sao anh lại hái nhiều vậy?"

Lý Thiên Thuỷ chỉ lo sưởi ấm, không để ý đến cô.


Lương Tị thấy quần jean của anh ướt một nửa, sắc môi cũng tím sẫm, liền hỏi anh: "Anh không ngủ mà đi hái hoa?"

"Anh đi dạo thuận tay hái về."

"Anh thần kinh hả, trời còn chưa sáng mà đi dạo?" Lương Tị nói xong, đi tới sờ khuôn mặt lạnh buốt của anh.

"Anh thấy hoa rất đẹp, nghĩ em sẽ thích chúng."

Lương Tị vốn muốn nói rằng vậy thì cũng đừng hái nhiều như vậy, nhưng khi nhìn vào mắt anh, cô lại nói một cách chân thành: "Cảm ơn anh, em thích lắm."

Lý Thiên Thuỷ mỉm cười, chỉ vào những bông hoa nói: "Anh chỉ muốn hái một bó nhỏ, nhưng cứ hái cứ hái, nhiều như vậy lúc nào không hay."

"Khu thắng cảnh có phạt chúng ta không?" Lương Tị cười hỏi anh.

"Không đâu. Nhưng bọn họ sẽ nghĩ chúng ta không có ý thức."

"Không có ý thức thì không có ý thức, về sau chú ý là được." Lương Tị nhìn anh, "Anh buồn ngủ không? Hay là đi ngủ bù một chút?"

"Anh không buồn ngủ."

"Vậy thì đi, theo giúp em đi vệ sinh."

Lương Tị mặc áo khoác, nhìn thấy chiếc áo len của anh được gấp lại đặt ở trên giường, cô liền giũ ra mặc vào người. Sau đó cô mặc quần jean, lấy băng vệ sinh rồi đi đến nhà vệ sinh.

Thứ nhất, nhà vệ sinh ở rất xa, thứ hai là nó không có cửa nên Lý Thiên Thuỷ phải đứng bên ngoài canh giúp cô.

Hầu hết các du khách đã thức dậy, một số đang cưỡi ngựa trên đồng cỏ để chụp hình, còn một số thì chuẩn bị lên đường đi xem hồ Thiên nga.

Lương Tị từ nhà vệ sinh đi ra, xa xa là những ngọn núi trùng điệp và mây mù, gần đó là tiếng vó ngựa và tiếng nô đùa của du khách.

Gió mát thổi vào mặt, nhìn thấy Lý Thiên Thủy hai tay đút vào túi đứng đợi ở đó, cô đột nhiên nhớ tới buổi nói chuyện tối qua, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy mất tự nhiên và ngại ngùng.

Cô phẩy phẩy tay áo len rộng bước qua, tìm chủ đề nói chuyện, "Áo len của anh rộng quá."

"Có ấm không?" Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.

Lương Tị gật đầu, "Ấm." Nói xong che mặt, cười không ngừng, sau đó cảnh cáo anh: "Không được nhắc đến chuyện tối qua."

"Ừ, anh không nhắc."

"Mất mặt quá đi mất." Lương Tị nói.

Lý Thiên Thuỷ không nói gì, chậm rãi quanh trở về.

Lương Tị đi theo sau anh, hỏi anh về kế hoạch của hôm nay.

"Đợi lát nữa anh đi nghe ngóng một chút, nếu như đường không bị chặn thì chúng ta sẽ đi đường Duku trở về Urumqi." Lý Thiên Thuỷ chậm rãi nói: "Đường cao tốc Duku rất đẹp, em sẽ thích."

"Được." Lương Tị gật đầu.

Lý Thiên Thuỷ quay đầu lại dắt tay cô, Lương Tị hỏi: "Đường ở đây thường xuyên bị chặn sao?"

"Nếu thời tiết xấu hoặc đường đang sửa chữa thì sẽ bị chặn lại."

"Vậy hôm nay chúng ta có thể đi Urumqi không?"

"Có lẽ sẽ không có vấn đề gì, còn phụ thuộc vào điều kiện đường sá nữa."


Hai người câu được câu không tán gẫu, trở về lều ăn sáng, sau đó thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường về.

Trên đường đi ngang qua hồ Thiên nga, họ xuống chơi thêm một tiếng nữa rồi ra khỏi khu thắng cảnh đi thẳng đến Urumqi.

Trên đường đi Lý Thiên Thuỷ cảm thấy có chút áy náy, nói lần này mình không đưa cô đi thăm nhiều danh lam thắng cảnh được. Như thảo nguyên Nalati, thành phố Tekes Bagua, thảo nguyên Kalajun, v.v.

Lương Tị hoàn toàn không quan tâm, cô chỉ nhìn vào những bức hình trong điện thoại, "Em đến đây có phải để chơi đâu, có thể đến được những nơi này em đã thấy thỏa mãn lắm rồi."

"Mà anh nói thử xem, chúng ta có nên làm một đoạn video ngắn để quảng bá du lịch ở Tân Cương không?" Lương Tị nhìn những bông hoa dại ở hàng ghế sau, "Ăn nho của người ta, hái hoa dại của người ta, cũng không thể cứ vậy mà phủi mông bỏ đi được?"

"Ừ, em muốn thì cứ làm."

"Em đã giới thiệu khắp nơi, nhưng mọi người ai cũng bận công việc cả, không có nhiều thời gian rảnh."

"Muốn du lịch ở đây phải mất ít nhất mười ngày, người đi làm không dễ có nhiều ngày rảnh như vậy." Lý Thiên Thuỷ nói.

"Em hiểu." Lương Tị gật đầu, "Nhưng nếu nghiêm túc nghĩ lại, thì độ tuổi mà chúng ta cần ra ngoài chơi và có khả năng ra ngoài chơi nhất là ở độ tuổi hai mươi ba mươi. Bởi vì điều kiện kinh tế các mặt ở độ tuổi này đều dễ dàng, khoảng thời gian này nếu còn không rảnh, thì phải đợi sau khi về hưu mới có thời gian."

"Em nhìn những người chúng ta gặp trên đường xem, nhìn chung họ đều ở độ tuổi đôi mươi, hoặc năm mươi sáu mươi. Những người ở độ tuổi ba mươi và bốn mươi là độ tuổi chịu áp lực lớn nhất, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, vay mua ô tô, vay mua nhà ở. Nào có tâm trạng để ra ngoài chơi."

Lương Tị thò tay lấy bó hoa ở hàng sau, đặt chúng dưới mũi ngửi, "Có thời gian chúng ta hãy đến Nam Cương đi, em muốn đến Kashgar."

"Ừ."

"Tốn kém ghê."

"Cái gì?"

"Ý em là lần này làm anh tốn kém quá, lần sau đi Nam Cương để em lo."

Lý Thiên Thuỷ cười cười, mặc kệ cô.

"Bây giờ có quá nhiều người thật hết thuốc chữa." Lương Tị cởi giày co người ngồi trên ghế, trò chuyện với anh: "Công ty của em họ em có nuôi một con mèo Xiêm, toàn bộ bộ phận... thậm chí là cả công ty đều xúm xít vây quanh con mèo đó."

"Một ngày con bé có thể đăng tám bức hình. Con mèo đang ngủ, con mèo thức dậy, rồi cả con mèo đang đảo mắt. Con mèo ị, con bé cũng phải dùng một cây que chọc vào để xem nó có khỏe mạnh hay không. Trước kia em trai của nó đi ị, nhờ nó chùi mông một lần nó còn không làm."

"Công ty của họ có hoạt động hay tổ chức team building, chỉ cần có chụp ảnh tập thể, con mèo này nhất định sẽ chiếm vị trí C. Hơn nữa con mèo này còn rất lạnh lùng và kiêu ngạo, hoàn toàn có đoái hoài gì đến họ đâu."

Lý Thiên Thuỷ nhìn tư thế ngồi thoải mái của cô, "Sao em cứ ngồi xổm trên ghế vậy?"

"Ngồi thế này thoải mái."

"Hồi còn nhỏ em thường thấy những người lớn tuổi bưng một tô cơm ngồi xổm ở chân tường cãi nhau với người ta." Lương Tị vừa nói vừa cười: "Cổ cứ giương cao, còn mặt thì đỏ bừng."

Lý Thiên Thuỷ không nhịn được hỏi: "Bọn họ cũng ngồi dạng ch/ân như em sao?"

Lương Tị nhìn tướng ngồi xổm dạng ra như đàn ông của mình, ngẩng đầu lên cười.

Lý Thiên Thuỷ vỗ vào chân cô, nói cô nên cư xử duyên dáng hơn, chỉ có chó mới ngồi kiểu như vậy, rồi chỉ vào hai bên đường, "Cẩn thận camera chụp được. Cảnh sát giao thông sẽ lợi dụng tư thế ngồi của em như một tài liệu giảng dạy tiêu cực và đưa nó lên mạng."

Lương Tị cười cho đến khi cô không thể cười được nữa, sau đó điều chỉnh tư thế ngồi của mình lại.

Lý Thiên Thuỷ xoa rồi bóp mặt cô, "Tại sao em cứ hành động như một đứa trẻ vậy hả?"

Lương Tị trả lời một cách rất tự nhiên: "Đó là bởi vì ở bên cạnh anh em thấy rất thoải mái."

Lý Thiên Thuỷ im lặng nắm chặt tay cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.