Văn Thuyết

Chương 24




Edit: Yunchan

Nguyên Châu chỉ cử hai người tới, nhưng thực lực hai người này cộng lại có lẽ còn đáng sợ hơn nhiều những tên đến trước.

Vân Khâm cầm kiếm trong tay, chắn Hoa Tình và Mai Nhiễm Y đằng sau, nhìn vào hai kẻ đối diện với đôi mắt rét lạnh.

Ngay lúc này, sau lưng vọng tới tiếng trường kiếm chống lên đất, Vân Khâm ngoái đầu lại, nhìn thấy Mai Nhiễm Y đã đứng dậy.

Thân hình y đơn bạc, song vẻ mặt vẫn chẳng hề sợ hãi như muôn thuở.

Vân Khâm biết y muốn đánh, nàng cũng biết y sống vì kiếm, chết vì kiếm cũng không sợ hãi, trong cuộc chiến với Huyền Châu và Trường Châu, thực lực của Mai Nhiễm Y đã sớm vượt qua dự liệu của Vân Khâm, theo Vân Khâm thấy thì cảnh giới của Mai Nhiễm Y đã vượt qua cảnh giới lục đẳng của người bình thường từ lâu, bước vào cảnh giới càng cao xa hơn, nhưng đối thủ của họ là sự tồn tại còn đáng sợ và mạnh mẽ hơn nữa kia.

Nàng không thể để một mình Mai Nhiễm Y đối phó với kẻ địch được nữa.

“Sư phụ.” Vân Khâm chắn đằng trước Mai Nhiễm Y, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Cho đệ tử lên đi.”

Mai Nhiễm Y cau mày, rốt cuộc đã để lộ cảm xúc.

Vân Khâm nhìn ra y đang không vui, bèn bồi thêm: “Người cần nghỉ ngơi.”

Mai Nhiễm Y lạnh giọng: “Ngươi sẽ chết.”

Vân Khâm nghe vậy thì nhẹ ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn người trước mặt.

Mai Nhiễm Y nói tiếp: “Ngươi là đồ nhi của ta, sư phụ còn đây, không cần đồ nhi phải ra mặt gánh vác.”

Y thốt ra câu này một cách không cảm xúc, như thể đó là chuyện đương nhiên, chẳng có gì phải nghi ngờ, cũng không cần bàn cãi.

Nhưng Vân Khâm nghe thấy lại đột nhiên phì cười.

Trước nay nàng không hay cười, bây giờ nở nụ cười, đáy mắt lập tức loan ra màu ấm áp, như một người khác hoàn toàn với cô gái luôn im lặng và cô độc trước đây, nụ cười này thậm chí còn giống hệt với nụ cười của Mộ Sơ Lương cách đây không lâu.

Trong lúc Mai Nhiễm Y im lặng vì nó, Vân Khâm bỗng gật đầu cất giọng trịnh trọng: “Sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ không chết đâu. Kiếm pháp mà người dạy cho đồ nhi, dù sao cũng phải cho đồ nhi có cơ hội thử kiếm một lần, phải không?”

Mai Nhiễm Y nhìn chằm chằm Vân Khâm, cứ như đây là lần đầu tiên quen biết người đồ đệ này.

Y không ngăn cản Vân Khâm nữa, thậm chí cũng không có hứng ngăn cản, chỉ ngồi về bên cạnh hộp kiếm, nhắm mắt nói nhàn nhạt: “Ngươi thử một chút đi.”

Vân Khâm chỉ đợi mỗi câu này, vừa được Mai Nhiễm Y cho phép nàng đã gật đầu ngay, sau đó quay lưng nhìn về phía hai người của Nguyên Châu.

Hai tên Nguyên Châu này sau khi xưng danh thì không nói thêm gì nữa, chỉ đứng bên hứng thú nghe Vân Khâm và Mai Nhiễm Y trò chuyện, khi nghe tới đây, nhác thấy Vân Khâm bước ra, Hoàn La có bề ngoài gầy gò như thư sinh mới cất giọng hỏi như cười như không: “Các ngươi đã bàn kỹ chưa, rốt cuộc là ai chết trước?”

“Sư muội sẽ không sao cả!” Người thốt ra câu này chính là Hoa Tình, nãy giờ nàng vẫn luôn giữ im lặng, lúc này không nhịn nổi nữa mới nhỏ giọng ném cho hai tên kia một câu.

Hoàn La liếc về phía Hoa Tình, rồi phát ra một tiếng cười ngắn đầy thâm ý, vẻ mặt rành rành đã coi mọi người của Không Thiền phái là người chết.

Vân Khâm biết đây là đối thủ mạnh nhất mà mình từng gặp, mạnh hơn bất kỳ ai từ trước đến nay, nhưng nàng vẫn không sợ.

Thậm chí sắc mặt nàng còn hết sức bình tĩnh, lúc bước ra, trước mắt nàng như lướt qua rất nhiều hình ảnh, sau đó chẳng hiểu sao nàng bỗng nhớ tới Mộ Sơ Lương.

Một năm qua, nàng luôn tiếp cận những chuyện có liên quan tới Mộ Sơ Lương, mới đầu chỉ đơn giản vì Mộ Sơ Lương là chủ nhân của Uẩn Hoa kiếm, cho nên nàng mới tò mò trong lòng. Năm đó khi sống với Uẩn Hoa kiếm trong núi, nàng đã từng có rất nhiều ảo tưởng về chủ nhân của nó, bây giờ mọi ảo tượng đó đều chuyển hết lên Mộ Sơ Lương, làm nàng tò mò muốn biết y rốt cuộc là người thế nào.

Ban đầu nàng nghĩ rằng Mộ Sơ Lương là người tận tụy vì đại nghĩa thiên hạ, rồi sau khi tới thư phòng của Lăng Quang Tông, nhìn thấy nét chữ mà Mộ Sơ Lương lưu lại, nàng biết thêm đây là một người rất ôn hòa điềm tĩnh, là một đại sư huynh luôn nghĩ cho mọi người và môn phái, là một người có trách nhiệm và kiên nhẫn.

Rồi sau đó, nàng gặp được Hắc Y.

Hắc Y đã phá nát hết những ảo tưởng và hiểu biết về Mộ Sơ Lương của nàng, bấy giờ nàng mới biết người đó cũng có một mặt khác mà người ngoài không biết, mới phát hiện người đó cũng không hoàn hảo, y cũng biết mưu tính, thậm chí còn có nhiều điểm ngây thơ và khôi hài. Y sẽ bỏ rất nhiều thời gian và sức lực lên những thứ mà người ngoài chẳng hề quan tâm, sẽ nghịch ra những thứ mà chẳng ai để ý, thứ mà y cảm thấy hứng thú rất nhiều, chuyện mà y muốn làm cũng rất nhiều, đó là một Mộ Sơ Lương hết sức mới mẻ và hoàn toàn xa lạ với Vân Khâm.

Để rồi cuối cùng, nàng gặp được Mộ Sơ Lương mười tuổi trong sơn động đó.

Đến đây nàng mới rõ, Mộ Sơ Lương ôn nhuận như ngọc, lòng chứa đầy đại nghĩa, mưu trí thâm sâu trong mắt mọi người đó, trên thực tế thứ mà y gánh trên vai là sự bất lực mà chẳng ai hiểu được.

Đằng sau tất cả hào quang và đại nghĩa là cuộc đời chỉ ba mươi năm ngắn ngủi, thế mà vẫn phải từ bỏ mọi niềm vui để đổi lấy sự thâm trầm và chính chắn.

Thân là công tử của Mộ gia, nhưng y lại chẳng may mắn hơn bất kỳ ai, cả đời này của y có lẽ chỉ có mười năm đầu là sống vì mình, quãng đời sau đó là sống trong gông xiềng và gánh nặng trên vai.

Có rất nhiều chuyện trước nay Vân Khâm chưa từng nghĩ tới, là Mộ Sơ Lương đã cho nàng nhìn thấu tất cả.

Mộ Sơ Lương muốn gánh vác trách nhiệm thì nhất định phải từ bỏ bản thân, từ bỏ thói quen và sự tự do của mình.

Còn nàng muốn chiến đấu, muốn thực hiện mục đích của mình, thì cũng cần phải thoát khỏi chuyện quá khứ, buông bỏ một vài thứ, để đạt được —- nhiều thứ hơn.

Bên môi Vân Khâm nở ra một nụ cười, nàng chưa từng lùi bước dù chỉ chốc lát, chỉ chậm rãi bước về phía Hoàn La và Trọng Phong, run tay áo, Uẩn Hoa kiếm tức tốc ra khỏi vỏ, mũi kiếm chĩa xuống đất, không khí quanh nàng biến đổi như cơn cuồng phong khuấy động sóng trào, chẳng biết tới từ đâu cũng không biết sẽ đi về đâu, sẽ đưa tới uy thế kinh tâm động phách ra sao.

Khi nhìn thấy sự biến hóa này của Vân Khâm, chẳng riêng gì Hoa Tình và hai đối thủ nét mặt khẽ biến, mà tới Mai Nhiễm Y vốn đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở choàng mắt ra, nhìn về phía Vân Khâm với ánh mắt phức tạp.

Trước đây thực lực của Vân Khâm chỉ ở trên dưới cảnh giới Thanh Viêm, trong những người tu luyện bình thường thì nó nằm ở hệ tứ đẳng, với những người cùng lứa thì tu vi này đã không tầm thường, nhưng trong con mắt của người ngoài thì đó chỉ là sự tồn tại tầm thường trong vô số người tu luyện mà thôi.

Còn đối với người đã qua cảnh giới Trăn Hóa, vượt qua người ở tu vi lục đẳng bình thường, tiến vào cảnh giới bán thần như Trọng Phong và Hoàn La, thì thực lực của Vân Khâm thật sự là quá mức nhỏ bé.

Nhưng bây giờ, mọi thứ lại đột nhiên khác hẳn.

Tu vi tăng lên trong phút chốc là chuyện không thể, dù là đột nhiên sở ngộ rồi đột phá bình cảnh cũng không có khả năng thực lực tăng vọt trong nháy mắt được, song Vân Khâm hiện tại, tuy vẫn còn ở cảnh giới Thanh Viêm, nhưng khí tức mà nàng tỏa ra đã vượt qua rất xa một kiếm giả ở cảnh giới Thanh Viêm thông thường.

Tuy nàng đang cười, nhưng khí tức tỏa ra lại khiến người ta cảm thấy một loại nguy hiểm vô hình.

Vân Khâm lại dấn lên một bước, lúc này nàng đã bước tới trước mặt của hai tên Nguyên Châu, nàng nhại theo giọng của Hoàn La, nói như không: “Động thủ đi.”

Chẳng có ai tin, một tiểu cô nương ở cảnh giới Thanh Viêm tầm thường có thể đánh bại người ở cảnh giới bán thần, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là có hơi ngạo mạn của Vân Khâm lại khiến cho Hoa Tình sau lưng sinh ra mấy phần kỳ vọng.

Đúng lúc này, người tên Hoàn La bước ra. Y trông như một thư sinh, lối ăn mặc cũng như một thư sinh, chỉ có giọng điệu là không giống với một người đọc sách thánh hiền. Y cười lạnh một tiếng, rồi nhẹ vỗ tay, nhìn Vân Khâm với ánh mắt lạnh lẽo: “Với sức của bọn ta mà cùng đấu với ngươi thì có khi lại bị người ta chê cười, thôi thì để ta thử trước xem sức ngươi tới đâu.”

Ánh mắt của Vân Khâm bỗng thoáng thay đổi khó nhận ra, nụ cười càng đậm nét.

Mục đích đầu tiên của nàng đạt được rồi.

Người của Thập châu đều có một điểm chung, đó chính là mạnh, điểm này nếu đổi sang một cách nói khác thì chính là ngạo. Những kẻ kiêu ngạo thường gai mắt nhất những kẻ còn kiêu ngạo hơn cả mình, do đó Vân khâm mới cố ý bước tới nói mấy lời ngông cuồng, cũng là muốn dẫn dắt chúng tới quyết định này.

Hai tên của Nguyên Châu thực lực cao cường, nếu đồng thời xuất thủ thì Vân Khâm đừng hòng có phần thắng, bây giờ chúng chỉ cử một tên ra, thế thì vẫn có cơ xoay chuyển. Trên thực tế Vân Khâm biết cơ hội thắng của mình vẫn mong manh như cũ, nhưng ít ra bây giờ độ khó đã giảm đi phân nửa.

Hoàn La và Trọng Phong không hề nhận ra ý đồ của Vân Khâm, thậm chí dù chúng biết thì cũng sẽ lựa chọn như vậy. Ngay khi Hoàn La bật cười lạnh, toan ra tay, thì Trọng Phong bên cạnh bỗng ngăn y lại, nhướng mày nói: “Để ngươi đánh trước thì làm gì còn cơ hội cho ta xuất thủ, chi bằng để ta lên trước đi.”

Nói đoạn hắn bước ra từ sau lưng Hoàn La, cười khùng khục khiến mình mẩy run lên dữ dội, rồi lại quay đầu nói với Hoàn La: “Ta sẽ nhớ giữ lại một hơi của tiểu nha đầu này cho ngươi.”

Hoàn La không lui, nhưng Trọng Phong cũng chẳng chịu nhường, cả hai giằng co chốc lát, cuối cùng Hoàn La đành phải nhún vai nói: “Vậy ngươi nhớ đừng đánh chết là được.”

Nhận được câu này của Hoàn La, nụ cười ngông cuồng trên mặt Trong Phong càng rõ hơn, cặp mắt híp tịt lại chỉ còn một khe hở nhỏ, đoạn hắn gật đầu, chậm rãi dò tay ra sau lưng, rút thanh Đại Hoàn đao đeo trên lưng xuống.

Chín khoen đồng trên đao lắc lư leng keng theo động tác của hắn, rồi động tác của hắn bất ngờ chuyển nhanh, trường đao tuốt khỏi vỏ, hắn sải chân phải lên trước bổ thẳng lưỡi đao vào Vân Khâm, trong phút chốc tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất dưới chân lập tức nứt ra sạt lở.

Hoa Tình quan sát thế trận từ đầu tới cuối, khi nhìn đến đây thì buột miệng kêu thét lên thành tiếng, thực lực của đối phương còn đáng sợ hơn dự đoán của nàng rất nhiều!

Trong khi Vân Khâm thì chưa từng xem thường đối phương, nàng đã biết trước Trọng Phong là đối thủ đáng gờm đến mức nào, từ khi vào cuộc đã không hề khinh địch, trong khoảnh khắc đối thủ rút đao thì nàng đã giành ra tay trước.

Chiêu thức mà Vân Khâm dùng là học được từ kiếm quyết của Mai Nhiễm Y, nhưng khác với Mai Nhiễm Y ở chỗ, thứ Mai Nhiễm Y dùng là thế thủ, còn thứ Vân Khâm dùng là thế công.

Một đao một kiếm va vào nhau trên không, chỉ là đao kiếm thông thường, nhưng lại phát ra tiếng động rung trời.

Tiếc là sự chênh lệch thực lực vẫn sờ sờ ra đó, chỉ trong ba chiêu, cánh tay Vân Khâm đã tê dại, ra đòn cũng chậm dần, sau năm chiêu chỉ nghe choang một tiếng, Uẩn Hoa kiếm đã tuột khỏi tay.

Ngay lúc đó, hoàn đao của Trọng Phong cũng quét ngang tới, nhắm thẳng vào ngực của Vân Khâm. Khi thấy Vân Khâm không thể tránh khỏi đòn này, Mai Nhiễm Y đột nhiên nâng kiếm lên, muốn ra tay, nhưng đúng vào giây phút này lại sinh ra dị biến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.