Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 127




"Bệ hạ?" Hoàng hậu thử gọi hắn một tiếng.

"Chuyện này trẫm đã có manh mối, đợi có chứng cứ xác thực, tự sẽ định đoạt." Hoàng đế nhìn bức tranh "Đạp tuyết tìm mai" treo ở một bên, giọng điệu đều đều hoàn toàn không hề nghe ra hỷ nộ.

Hoàng hậu nhìn chằm chằm long nhan, trầm ngâm một lúc sau đó khom người cáo lui.

Sau khi Hoàng hậu rời đi, Vạn Phúc bẩm báo Tiểu Hồng Tử đến rồi, Hoàng đế lệnh trước tiên cứ giam Tiểu Hồng Tử lại đã. Hắn trở lại  nội điện, lúc này Vô Trần đã kiểm tra khẳng định trong nước trà là thuốc giải, bảo cung nữ hầu Thẩm Ninh uống.

"Khi nào thuốc giải có tác dụng?" Đông Duật Hoành hỏi.

"Chưa đến mười hai canh giờ, đoán chừng có thể thanh lọc hết độc tố trong người."

"Hoàng quý phi vì độc ảnh hưởng mà xảy ra, nên điều trị thế nào?"

"Thái y viện muốn điều trị thế nào thì điều trị, liên quan gì đến ta?" Vô Trần khẽ hừ một tiếng.

Hoàng đế lười so đo với ông, khoát tay một cái, nói: "Ngày mai ngươi lại đến khám cho Hoàng quý phi."

Dứt lời hắn cho tất cả mọi người không có phận sự lui xuống.

Trong điện mùi thuốc quanh quẩn trong không khí, Đông Duật Hoành vén lớp rèm mỏng lên, ngồi xuông giường nhìn Thẩm Ninh đang nằm, vu0t ve khuôn mặt của nàng.

Thẩm Ninh vươn tay ra, khàn khàn nói: "Ôm ta một cái."

Đông Duật Hoành hơi cong khóe môi: "Làm gì?"

"Chính là muốn chàng ôm ta một cái."

Đông Duật Hoành nhìn nàng chăm chú, cởi giày và áo ngoài trèo lên giường nằm với nàng. Thẩm Ninh vén chăn lên để hắn nằm vào bên trong, hai tay vòng qua một eo hắn thật chặt, hai người nằm sát vào nhau không.

Hơi thở quen thuốc cùng nhiệt độ ấm nóng của đối phương ập đến, trong lòng hai người đều cảm thấy ấm áp.

Bọn họ yên lặng ôm chặt lấy nhau, lâu đến mức dường như đã cùng nhau trải qua thiên hoang địa lão*.

*天荒地老 Thiên hoang địa lão: thời gian dài đằng dẵng, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.

Đông Duật Hoành lặng lẽ thở dài một hơi.

Thẩm Ninh dựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng mở miệng, "Hóa ra đây chính là cảm giác vợ chồng? Dựa vào nhau và hỗ trợ nhau lúc khó khăn... Bất luận là hoàn cảnh khó khăn thế nào cũng sẽ có dũng khí đối mặt."

Đông Duật Hoành nghe nàng nói vậy, cánh tay to lớn càng dùng sức ôm sát nàng vào người. Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng.

"Chàng... Đã hỏi Minh Thịnh chưa?"

Đông Duật Hoành nhíu mày, "Chuyện này nàng không cần để ý, nàng chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt là được."

Thẩm Ninh khẽ nhúc nhích quay đầu lại, "Ta muốn xen vào." Chuyện này nàng không can thiệp không được. Là vì nàng nói nàng không ủng hộ Thịnh Nhi làm Hoàng đế, cho nên thằng bé mới hạ độc nàng sao? Nhưng vì sao lại lo lắng cho nàng, mang thuốc giải đến cho nàng uống?

"Nàng quan tâm nó làm cái gì, nó hạ độc nàng, thậm chí ngay cả đứa bé trong bụng của nàng nó cũng muốn hại. Chẳng lẽ nàng thấy nó đưa giải dược cho nàng nên nàng mềm lòng?"

"Ta... " Trái tim Thẩm Ninh lại nhói lên. Nàng không có cách nào tha thứ cho người đã thai nhi trong bụng nàng, nhưng nàng có cảm tình với Đông Minh Thịnh, đối với Đông Minh Thinh thì cô thấy vọng và buồn về cậu hơn la tức giận cậu. Huống chi cậu mới chỉ cậu nhóc mười ba tuổi, cuối cùng cậu cũng cũng lựa chọn mạo hiểm không màng bị phát hiện đến đây đưa thuốc giải cho nàng, có thể thấy được thằng bé đã hối cải.

"Nàng đừng có quên, khả năng rất lớn cái chết của Huệ phi cũng là do nó hạ độc." Sao Đông Duật Hoành có thể dễ chịu được đây? Trong các vị hoàng tử, hắn thực sự thiên vị Nhị hoàng tử hơn những người khác. Hơn nữa mấy năm nay Đông Minh Thịnh đi theo Thẩm Ninh đã trưởng thành hơn rất nhiều, điều này khiến hắn rất vui mừng.

Không ngờ tất cả đều chỉ là giả vờ! Ngay cả khi tất cả đều xảy ra dưới mí mắt của hắn, hắn lại không hề phát hiện Nhị nhi tử của mình là người thủ đoạn độc ác như vậy!

Thuở nhỏ Đông Duật Hoành từng bị Hoàng hậu đầu tiên của phụ hoàng hắn hạ độc nhiều lần, hắn hận nhất là người âm độc, nghĩ thế nào cũng không thể ngờ đến Đông Minh Thịnh lại là dạng người này. Khi Huệ phi chết thằng bé mới có chín tuổi, nghiệt tử này... Hắn không thể giết Đông Minh Thịnh nhưng cũng không thể giữ lại.

"Thằng bé mới chỉ nhỏ như vậy, sao có thể nghĩ ra nhiều thủ đoạn như vậy, chắc chắn phía sau còn có người vẽ đường cho hươu chạy.

"Ừm...."

"Bệ hạ," Vạn Phúc ở một bên lên tiếng, "Phong Bảo Lam đại nhân có chuyện gấp cầu kiến bệ hạ."

"Không gặp."

"Hắn tìn chàng làm gì?" Thẩm Ninh biết nếu là chuyện quốc sự, chắc chắn Đông Duật Hoành sẽ triệu vào gặp.

Đông Duật Hoành vốn không muốn để Thẩm Ninh biết chuyện này, nhưng bây giờ nàng hỏi hắn lại không có cách nào không nói, hắn mím môi một cái, "Lúc Hoa tiệp dư đến thăm nàng, vụng trộm nhét con rối vu thuật vào trong cung Xuân Hi."

"Cái gì?" Thẩm Ninh không biết có phải bản thân nên tỏ ra ngạc nhiên hay giật mình không, nhưng chuyện này nàng lại không hề thấy kinh ngạc.

"Trẫm cho người đánh nàng ta mười hèo, nàng liền khai ra Trang phi."

"Con rối vu thuật kia... Ta nguyền rủa ai?"

"... Tây Môn Nguyệt."

Thẩm Ninh giống như tìm được niềm vui trong đau khổ, nàng nói: "Bọn họ không hiểu ta rồi, nếu như có một ngày ta thật sự muốn làm chuyện này, trên đó phải viết tên "Đông Duật Hoành" mới đúng."

Đông Duật Hoành nhéo nàng một cái.

Vạn Phúc vừa đi ra lại quay lại, bẩm báo: "Bệ hạ, thái giám quản sự Ngụy Hội của Nhị hoàng tử cầu kiến, nói là muốn... Nhận tội với ngài."

Quả nhiên là hắn. Đông Duật Hoành và Thẩm Ninh cùng thầm nghĩ Ngụy Hội là người đứng sau chuyện này.

Đông Duật Hoành hừ lạnh một tiếng, hắn quyết định đứng dậy giải quyết triệt để chuyện này. Thẩm Ninh nắm lấy tay hắn: "Ta cũng muốn đi."

Đông Duật Hoành nói: "Hiện giờ th4n thể nàng rất yếu, ngay cả xuống giường đi lại cũng không được, còn muốn đi chỗ đâu?"

"Ta muốn đi, ta muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Lát nữa trẫm quay lại kể cho nàng nghe."

"Không," Thái độc của Thẩm Ninh rất kiên quyết, "Chàng ôm ta qua bên đó, ta muốn tự mình nghe."

Đông Duật Hoành trừng mắt nhìn nàng một cái, Thẩm Ninh làm nũng giả bộ đáng thương với hắn.

Hoàng đế không có cách nào với phụ nhân láu cá này, tức giận phủ thêm áo khoác lên người cho nàng, ôm nàng ra điện sinh hoạt thường ngày, đặt nàng ngồi xuống, bảo cung nữ dựng bình phong trước giường, xong xuôi mới cho Ngụy Hội tiến vào.

Sau khi Ngụy Hội tiến vào, hắn im lặng dập đầu ba cái, quỳ rạp xuống dưới đất cúi đầu một lúc lâu vẫn không nói gì.

Hoàng đế lạnh lùng cất lời: "Trẫm không có thời gian nhìn ngươi làm bộ làm tịch đâu. Ngươi muốn nhận tội gì?"

Ngụy Hội ngẩng đầu lên trưng ra bộ mặt đau khổ, "Thánh thượng, nô tài tội đáng chết ngàn lần, là nô tài và Thẩm tiệp dư cùng nhau lập mưu, bỏ độc vào trong cháo của Hoàng quý phi nương nương."

Thẩm Mi! Thẩm Ninh sửng sốt một lúc lâu, bật cười tự giễu.

"Hoàng quý phi nương nương không tín nhiệm nô tài, ý muốn để Nhị điện hạ xa lánh nô tài, nô tài ghi hận trong lòng, lại gặp được Thẩm tiệp dư đã chất chưa oán hận rất sâu đối với nương nương đã lâu, cho nên nô tài đã phái Tiểu Hồng Tử truyền tin qua lại với đại cung nữ Diễm Nhi của Thẩm tiệp dư, quyết định liên minh. Đúng lúc Hoàng quý phi đang buồn rầu vì bị bệ hạ lạnh nhạt, nô tài biết thời cơ đã đến, nô tài đưa độc cho Thẩm tiệp dư, sau đó thì Thẩm tiệp dư hạ độc, nương nương liền trúng độc." Ngụy Hội dừng một chút, "Nô tài nguyện lấy đầu trên cổ đảm bảo, Nhị hoàng tử điện hạ hoàn toàn không biết chuyện này, tất cả đều là do nô tài bị ma quỷ ám nên mới làm ra chuyện này, cầu xin thánh thượng minh giám!"

"Vì sao Hoàng quý phi không tín nhiệm ngươi?" Đông Duật Hoành lại chưa từng nghe Thẩm Ninh nói đến chuyện này.

"Chuyện này... "

"Nói!"

"Nô tài vì chuyện Nhị điện hạ liên tục bị hạ độc, ám sát nên trong lòng không đành lòng, kỳ vọng Hoàng quý phi có thể tận lực hỗ trợ bảo vệ tính mạng của Nhị điện hạ, cũng không biết nương nương nghe nhầm chỗ nào mà không tín nhiệm nô tài."

"Chứ không phải là do ngươi ám chỉ ta tiêu diệt Hoàng hậu để ta có thể ngồi lên vị trí đó sao? Hay là chuyện ngươi muốn ta ủng hộ Thịnh Nhi trở thành thái tử?"

Giọng nói của Thẩm Ninh bỗng vang lên sau tấm bình phong khiến Ngụy Hội giật mình kinh hãi.

Đông Duật Hoành nói: "Hoàng quý phi, sao trẫm chưa từng nghe nàng nói chuyện này."

"Haiz, bệ hạ cả ngày trăm công nghìn việc, thần thiếp không dám lắm miệng khiến bệ hạ thêm phiền não."

Hoàng đế nặng nề hừ một cái, trừng mắt liếc Ngụy Hội một cái, nói: "Vì sao Nhị hoàng tử biết được Hoàng quý phi trúng độc, hơn nữa lại còn có thuốc giải của ngươi?"

"Nô tài theo bên cạnh nhìn Nhị điện hạ lớn lên, lòng trung thành với Nhị điện hạ là tuyệt đối, từ khi điện hạ biết được nô tài có loại độc này, nô tài đã đưa thuốc giải cho điện hạ phòng khi cần thiết." Ngụy Hội nói tiếp, "Bệ hạ, nếu như Nhị điện hạ thực sự muốn hại nương nương, vì sao điện hạ lại phải mạo hiểm đến đưa giải dược cho nương nương để rồi bị phát hiện? Lỗi sai duy nhất của điện hạ là đã quá sốt ruột quá mềm lòng, không đành lòng để nô tài ra nhận tội cho nên mới... "

"Vậy cái chết của Huệ phi, cũng là ngươi và Thẩm tiệp dư gây ra?"

Ngụy Hội cắn răng nói, "Cũng không hẳn, chuyện của Huệ phi là do nô tài cùng nô tỳ Thái Hoa làm. Nô tài đã bị Hoàng quý phi nương nương nhìn thấu, nên cũng không dám nói lung tung. Nô tài một lòng muốn Nhị điện hạ leo lên được vị trí thái tử thuận tiện có thể ngồi lên được ngai vàng, Huệ phi nhu nhược, không muốn phụ trợ Nhị hoàng tử đóng góp chút sức lực, nô tài liền giúp Nhị điện hạ đổi một chủ mẫu khác, cho nên đã hạ độc, Thái Hoa ngày thường hay bị Huệ phi nương nương trách mắng nên bị nô tài giật dây một cái liền hợp tác cùng nô tài mưu hại Huệ phi nương nương."

"Ồ? Vậy mà cung nữ Thái Hoa kia lại nói là đã tận mắt nhìn thấy Nhị hoàng tử vụng trộm hạ độc vào trong thuốc của Huệ phi."

"Tuyệt đốii không có chuyện này, tuyệt đối không có, tuyệt đối không thể!" Ba lần liên tiếp nói "Tuyệt đối", Ngụy Hội rõ ràng đang rất kích động, "Khi đó Nhị điện hạ còn không biết nô tài có loại độc này, nhất định là Hoàng hậu nương nương có ý hãm hại Nhị điện hạ, cầu xin bệ hạ điều tra rõ chuyện này!"

Hoàng đế trầm mặc một lúc, sau đó mới cười lạnh, nói: "Ngụy Hội, ngươi cũng giỏi lắm!"

Thẩm Ninh thực sự hy vọng tất cả những gì Ngụy Hội nói đều là sự thật, nhưng nàng hiểu rõ, Đông Minh Thịnh chắc chắn không trong sáng sạch sẽ hoàn mỹ như Ngụy Hội nói.

Ngụy Hội bị áp giải đi, Đông Duật Hoành ngồi trên bảo tọa và Thẩm Ninh ngồi trên ghế dài đều yên lặng không nói gì, trong lòng mỗi người đều có một nỗi lo khác nhau.

Một lúc lâu sau, Hoàng đế bảo người gọi Đông Minh Thịnh đến.

Đông Minh Thịnh rất nhanh đã vào trong điện, cậu cố nhịn xuống đau nhức trước ngực quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.

"Có người nhìn thấy con hạ độc vào trong thuốc của Huệ phi?" Đông Duật Hoành vừa mở miệng đã nói thẳng vào chuyện này.

Cả người Đông Minh Thịnh run lên, một lúc lâu sau mới nói: "Vâng."

Thẩm Ninh đau đớn nhắm mắt lại.

"Vì sao?"

"Huệ mẫu phi nhu nhuợc, nhi thần không muốn nhận sự giáo dưỡng từ người như vậy."

"Tên nghiệt chướng!"

Người Đông Minh Thịnh lần nữa run lên.

"Là con hạ độc Hoàng quý phi?"

Đông Minh Thịnh đột nhiên ngẩng đầu lên, "Nhi thần, cho dù chết cũng sẽ không bao giờ hạ độc mẫu phi!"

"Vậy là ai hạ độc? Vì sao con lại biết?"

Đông Minh Thịnh do dự, Ngụy Hội vẫn luôn trung thành trước sau như một với hắn, trong lúc hắn chán nản vẫn là Ngụy Hội dốc toàn lực chăm sóc hắn, đối với hắn mà nói Ngụy Hội không chỉ là một trung bộc mà còn hơn cả thế nữa.

"Còn không mau nói!"

"Thịnh Nhi, nói tình hình thực tế ra đi con." Thẩm Ninh chậm rãi mở miệng.

Đông Minh Thịnh lắp bắp kinh hãi, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn bình phong một chút, rồi lại cúi đầu xuống, một lúc sau hắn mới khẽ nói: "Là Ngụy Hội và Thẩm tiệp dư hợp mưu hạ độc...  Độc kia cần phải hạ nhiều hơn hai lần mới có thể trí mạng, Ngụy Hội nói chuyện này cho nhi thần biết, để nhi thần giở trò cũ hạ độc vào trong thuốc của mẫu phi."

"Vì sao bọn họ muốn hạ độc?"

Đông Minh Thịnh trầm mặc một lúc lâu, "Mẫu phi không muốn để nhi thần làm thái tử, Ngụy Hội muốn giết mẫu phi, bọn họ suy đoán phụ hoàng có thể sẽ để Thẩm tiệp dư nuôi dưỡng nhi thần, nhi thần liền có đưuọc sự giúp đỡ của Thẩm gia."

"Con hạ độc Huệ phi cũng vì lý do này? Khi đó con cho rằng trẫm sẽ để Hoàng quý phi nuôi dưỡng con?"

"Vâng... "

"Con muốn làm Hoàng đế?"

"Nhi thần...  Không dám tiếp tục vọng tưởng."

Đông Duật Hoành nhìn chằm chằm Đông Minh Thịnh một lúc, thở dài một hơi: "Đông Minh Thịnh, con thật sự khiến phụ hoàng quá thất vọng rồi."

"Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi." Đông Minh Thịnh quỳ xuống dập đầu một cái, giọng nói nghẹn ngào.

Thẩm Ninh cũng khóc.

Đông Minh Thịnh bị kéo xuống dưới, Đông Duật Hoành lập tức lệnh áp giải Thẩm Mi đến phủ nội vụ để thẩm vấn, tiếp theo hắn chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Ninh, lau dòng nước mắt chảy hai bên má nàng.

"Ninh Nhi... " Đông Duật Hoành muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào.

"Ừm." Thẩm Ninh lau khô nước mắt nhìn hắn.

"Những lời Ngụy Hội nói mới là sự thật." Đông Duật Hoành nói.

Trong chốc lát Thẩm Ninh có hơi không hiểu ý của hắn, một lúc lâu sau, nàng mới hiểu được ý tứ trong lời của hắn.

"Trẫm, không thể để hoàng thất Đông thị xuất hiện một vết nhơ như thế này." Hắn không thể để cho sử quan ghi chép lại Nhị hoàng tử Đông Minh Thịnh vì tranh giành ngai vàng mà hạ độc mẫu phi nuôi dưỡng mình. Đây là chuyện xấu trong nhà. Ngụy Hội hiểu rõ điểm này, vừa rồi hắn tìm đến đây không phải là vì giải vây cho Đông Minh Thịnh mà đây là cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này.

Thẩm Ninh trầm mặc một lúc, hỏi: "Vậy chàng định xử lý Thịnh Nhi như thế nào?"

"Một thời gian sau, tìm lý do đuổi nó đi ngoại thành làm thân vương, muôn đời không được trở về Trường Dương."

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.