Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 84: Khiếu Thiên, Tuyết và Hồng




Chỗ năm người Gia Vệ tiếp nhận huấn luyện ma quỷ dưới mười tám tầng địa ngục rất xa căn cứ A, thời gian đi tới đây phải mất nửa ngày trực thăng mới chở họ tới đây được.

Bây giờ căn cứ xảy ra chuyện, không có khả năng lại phái trực thăng đến đón họ, cho nên bọn họ muốn đi về chỉ có thể dựa vào chính mình.

Năm người Gia Vệ cũng không chần chừ, sau khi Thiếu ta biến mất khoảng nửa khắc, bọn họ cũng bắt đầu hành động, cả đám như vượn như khỉ xuyên thẳng qua rừng.

Lúc này đây, vòng tay trên tay năm người Gia Vệ liên tục lóe ra hồng sắc quang mang, một mảnh tín hiệu ngắn cầu cứu xuất hiện trong đầu bọn Gia Vệ, khiến mấy người sắc mặt đều đại biến.

Những tín hiệu cầu cứu này, đều phát sinh ở căn cứ A hết, có huấn luyện căn cứ A, có học viên căn cứ A, mà tin tức cầu cứu của bọn hắn, năm người Gia Vệ sau khi biết liền khiếp sợ, căn cứ A như vậy mà lại gặp phải công kích.

Mỗi học viên cấp A đều có thể chống lại được bộ đội đặc chủng, mà huấn luyện viên căn cứ A lại càng mạnh mẽ không gì sánh được, ở nơi có lực lượng như này, lại có trang bị tốt, căn cứ A lại gặp phải dạng công kích gì đây?

Năm người Gia Vệ căn bản không theo kịp Thiếu tá, cho nên năm người Gia Vệ cũng không so bì tốc độ, mà đi cùng nhau vô cùng nhanh chóng, đương nhiên, tốc độ nhanh này chính là tốc độ của người chậm nhất trong năm người.

“Đây không phải khảo hạch thành viên cấp A chứ?” Đi được hơn nửa tiếng, Mị Cơ mở miệng nói.

Nghe được lời này của Mị Cơ, mấy người Gia Vệ đều giật mình, nhưng chân vẫn không dừng lại.

“Đúng vậy, nhất định đây là khảo hạch thành viên cấp A.” Thỏ vội vã gật đầu, nói: “Bằng không huấn luyện viên không có khả năng bỏ lại chúng ta rồi trực tiếp đi, nếu có người công kích căn cứ, một mình ông ấy đi cũng không thể làm nên chuyện.”

Tiểu Cường cũng gật đầu, bày tỏ mình cũng đồng ý với lời nói của Mị Cơ và Thỏ.

Gia Vệ cùng Hỏa Thương liếc nhìn nhau một cái, hai người trên mặt đều xuất hiện vẻ ngưng trọng.

Nếu như đây thật sự là khảo hạch thành viên cấp A thì bọn họ không thể mù mờ như vậy theo Thiếu tá về căn cứ tiếp viện, bởi vì muốn trở thành thành viên cấp A, không chỉ thực lực đủ mạnh là được, còn cần phải biết phân rõ thật giả nữa.

“Ta thấy không giống, huấn luyện viên không cần phải cho chúng ta khảo hạch như vậy, nếu như các tố chất của chúng ta không đạt tiêu chuẩn, căn cứ không có khả năng đồng ý thăng chúng ta lên thành viên cấp A.” Hỏa Thương lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Nhưng không loại trừ khả năng này a, chúng ta huấn luyện mười ngày này, được nâng cao nhiều chúng ta cũng biết, thực lực của chúng ta bây giờ cũng đủ làm thành viên cấp A.” Thỏ nói.

“Bất kể là khảo hạch hay là căn cứ bị người công kích thật, chúng ta phải trở về, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, bây giờ chúng ta không có cơ sở phán đoán xem căn cứ bị công kích thật hay giả, ý tứ của căn cứ là kiểm tra năng lực ứng biến của chúng ta, tới được căn cứ, khảo hạch chính thức tự nhiên sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta.” Gia Vệ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Có điều, tuy Gia Vệ nói như thế, thế nhưng Gia Vệ lại càng tin tưởng lần công kích này là thật, bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được cơn tức giận của Thiếu tá, một loại giống như mãnh thú ngủ đông đột nhiên bạo phát tức giận, khiến trong lòng Gia Vệ run lên.

Mấy người đều gật đầu, liền tăng tốc nhanh hơn.

So sánh thì tốc độ Hỏa Thương chậm nhất, dù sao hắn vóc người khỏe mạnh, lực lượng cũng phi thường lớn, nhưng không am hiểu tốc độ.

Mấy người cùng nhau thương lượng, không đi cùng nhau như trước nữa, để hai người Gia Vệ và Mị Cơ có tốc độ nhanh nhất đi trước, tới đó do thám xem lần công kích này là thật hay giả, sau đó thong báo cho bọn Hỏa Thương sau.

Hai người Tiểu Cường và Thỏ cùng nhau theo sát phía sau Gia Vệ và Mị Cơ, Hỏa Thương thì đi sau bọc hậu.

Tất nhiên Hỏa Thương đi sau bọ hậu đối với tiểu đội năm người bọn họ mới có lợi, dù sao Hỏa Thương có thể xem thành một trọng điểm hỏa lực, chỉ có xác định trước hướng của địch nhân, hỏa lực Hỏa Thương mới có thể phát huy tác dụng.

Nhưng mà sau khi đi trước một thời gian, hai người Gia Vệ và Mị Cơ trực tiếp dừng lại.

Hai người đều cau mày, vẻ mặt thận trọng nhìn về phía trước.

Tại phía trước hai người họ, căn bản không có gì bất thường, vẫn là rừng rậm như rừng rậm lúc trước họ đi qua, chỉ có điều, trong lòng hai người sinh ra báo động, làm cho hai người cùng dừng lại.

“Ba ba ba…”

Không bao lâu, không gian yên tĩnh trong rừng, vang lên âm thanh vỗ tay, mà nghe được âm thanh vỗ tay, hai người Gia Vệ và Mị Cơ liền lập tức căng thẳng toàn thân, bốn con mắt lập tức nhìn về hướng thanh âm truyền đến.

Không bao lâu, ba thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt của Gia Vệ và Mị Cơ.

Mà người vỗ tay, đứng ở phía trước, người này, Gia Vệ và Mị Cơ cũng không xa lạ gì, chính là người thanh niên mà hai người hoài nghi là con trai của Khiếu Long.

“Xem ra thời gian ngắn mười ngày này, các ngươi được đề cao không ít nhỉ.” Trên mặt thanh niên lộ ra điệu cười nhạt Gia Vệ và Mị Cơ quen thuộc, giống như siêu thoát khỏi thế gian, thanh âm cũng rất là bình thản, giống như đang nói chuyện cùng bạn bè vậy.

“Xem ra chuyện căn cứ gặp công kích là sự thật.” Gia Vệ chau mày, thanh âm trầm xuống nói.

Mị Cơ gật đầu, ba người này không phải ba người bình thường, chỉ cần người thanh niên trước kia, đã khiến Mị Cơ và Gia Vệ không có nắm chắc đối phó được.

Mà ở phía sau thanh niên, có một nam một nữ, nam mặc áo choàng, tóc màu bạc, vóc người so với thanh niên cường tráng hơn một ít, nhưng cực kỳ cân xứng, thân không quá cao quá thấp, trên dưới 1m8.

Hắn cũng mang vẻ mặt cười nhạt, biểu tình trên mặt, cho thấy hắn không có đem hai người Gia Vệ và mị Cơ để vào mắt.

Mà nữ tử kia, lại là một đầu tóc đỏ, nhưng không dài, chỉ dài đến ngang vai, nàng vẻ mặt trang nhã, trên mặt không chút biểu tình, ngay cả hai mắt đều vô cùng lạnh lùng, giống như coi thường tất cả.

Hai người nhìn giống như là người hầu của thanh niên, nhưng làm cho Gia Vệ và Mị Cơ cảm giác giống như là hai người bọn họ căn bản không có đem thanh niên để vào mắt, một điểm đều không để ý.

“Tiềm Long số 4, Mị Cơ, hai người các ngươi đi với ta gặp cha ta một lát đi.” Thanh niên mở miệng nói, vừa dứt lời, trên mặt hắn lộ ra nét cười khổ, hơi cong môi, nói: “Ta trước tự giới thiệu một chút, ta gọi Khiếu Thiên, tất nhiên đó cũng chỉ là danh hiệu.”

“Khiếu Thiên sao?” Gia Vệ hai mắt híp lại, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra biểu tình khinh thường.

Nếu như nói không sai, cha hắn đã từng là người đệ nhất căn cứ Z, Ngạo Thiên, mà người thanh niên này lấy cho mình danh hiệu Khiếu Thiên, ý tứ rất rõ.

Hắn không phải muốn cùng người đã từng là đệ nhất ngang hàng, mà là muốn vượt lên trước người đã từng là đệ nhất.

“Thật ra danh hiệu này là cha ta đặt cho, ta rất không thích, dù sao trong danh hiệu bác trai cung có một chữ ‘Thiên”, đó là tưởng niệm của thế hệ trước, lại áp đặt đến trên người chúng ta.” Thanh niên trên mặt lộ ra nét cười khổ, lắc đầu liên tục nói.

Gia Vệ và Mị Cơ thì lại là giật mình, làn đầu tiên gặp Khiếu Thiên, bất kể là Mị Cơ hay Gia Vệ cũng phát hiện mình nhìn không thấu hắn, mà bây giờ, hai người bọn họ lại càng nhìn không thấu Khiếu Thiên.

“Nếu như chúng ta không đi thì sao.” Mị Cơ tiến lên một bước, lạnh lùng hỏi.

“Vậy Tuyết sư huynh và Hồng sư tỷ sẽ đối với các ngươi động thủ, mang các ngươi trở về.” Khiếu Thiên nói, theo như lời hắn thì Tuyết sư huynh dĩ nhiên là thanh niên đầu bạc đứng sau hắn, còn Hồng sư tỷ chính là nữ tử tóc đỏ.

« Ngươi nghĩ là chúng ta sẽ sợ sao ? » Gia Vệ cũng tiến lên hai bước, cười lạnh một tiếng nói.

Mười ngày trước Gia Vệ không có nắm chắc đánh thắng được Khiếu Thiên, thế nhưng mười ngày sau, Gia Vệ nắm chắc có thể đánh bại hắn.

Hắn trong mười ngày này phát triển, ngay cả chính hắn cũng khiếp sợ, mà biểu hiện cho tới nay, chẳng qua là Gia Vệ giả ngu mà thôi.

Khiếu Thiên cười khổ lắc đầu, nói: “Các ngươi không sợ nhưng ta sợ. thực lực của Tuyết sư huynh và Hồng sư tỷ tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của các ngươi, huấn luyện viên của căn cứ A cùng lên, cũng không có khả năng là đối thủ của hai vị sư huynh sư tỷ.

Nghe Khiếu Thiên nói vậy, Gia Vệ và Mị Cơ lập tức ngưng trọng hẳn lên.

Cho đến bây giờ, hai người Tuyết và Hồng cùng giống như một bức tượng, không động không nói, giống như sẽ không bao giờ nói chuyện.

Lúc này, Gia Vệ và Mị Cơ mới phát hiện chỗ đáng sợ của hai người.

Nếu nói là Khiếu Thiên lấy sự thoải mái bên ngoài để che dấu thực lực thật, thì hai người Tuyết và Hồng chính là lấy cá tính riêng của mình để tự ẩn dấu mình, so với Khiếu Thiên lấy sự thoải mái bên ngoài che dấu thực lực của mình thì khó hơn nhiều, thậm chí có thể nói đây là một cảnh giới cao hơn so với Khiếu Thiên.

Cái gọi là nhân sinh có ba cảnh giới chính là: Nhìn núi là núi, nhìn nước là nước; Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước; Nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước.
(DG: thật ra ta thích dịch là núi-sông hơn, núi-sông đi cùng có vẻ hợp hơn, nhưng trước giờ đọc trong các bộ khác cũng toàn dịch là núi-nước nên ta đành theo cho đỡ lạ ==" )

Khiếu Thiên lúc này vẫn dừng lại ở cảnh giới “Nhìn núi là núi, nhìn nước là nước”, kỳ thực hắn căn bản chính là một người thoải mái, hắn không thể hoàn toàn ẩn dấu, chỉ có thể thay đổi sơ qua, cho tới tự mình ẩn dấu thực lực, không để cho người khác nhìn thấu.

Thế nhưng tình huống này của Khiếu Thiên, gặp phải người từng trải thì liếc mắt cũng sẽ bị nhìn thấu, có thể nhìn ra bản tính của Khiếu Thiên, hiểu rõ nhược điểm của hắn.

Mà hai người Tuyết và Hồng lại là tới cảnh giới “Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước”, hai người bọn họ lựa chọn một loại cá tính cực đoan để ẩn dấu chính mình, từ bên ngoài nhìn vào, hai người thậm chí không giống như một người sống bình thường, mà như à tượng khắc không có sinh mạng, như vậy làm cho người khác thấy thế nào được thực lực thật của hai người?

Cũng chỉ có những người ở phương diện này có nghiên cứu, thậm đi sâu vào suy nghĩ của người khác mới có thể nhìn thấu bọn họ, thêm nữa nếu không phải là người từng trải qua nhân sinh thế thái đến mức nhìn thấu mới nhìn rõ hai người họ, bằng không không thể nhìn ra con người thật của họ, càng chưa nói đến tìm ra nhược điểm của họ.

Về phần cảnh giới thứ ba của nhân sinh “Nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước” lại là một cảnh giới thâm hậu rồi.

Người đạt được cảnh giới thứ ba này, xuất hiện ở trước mặt mọi người cũng là bản thân thật sự, loại này là một loại không câu nệ, một loại muôn hình vạn trạng, khiến cho người ta nhìn sâu vào tận chính bên trong bản thân.

Thế nhưng mọi người có thể thấy khác nhau, nhưng cũng có thể lại thấy giống nhau, thậm chí khiến cho mọi người có cảm giác hắn rất quen thuộc, đối với hắn rất hiểu biết, nếu là tra hỏi kỹ càng, tất cả mọi người sẽ phát hiện, chính mình cư nhiên lại đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Cảnh giới như vậy, trong đầu Gia Vệ lập tức xuất hiện một người.

Người đó không phải ai khác, chính là cha của mình, Gia Hồng Ngạo.

Nếu như Gia Hồng Ngạo thật sự đã từng là người đệ nhất căn cứ Z, Gia Vệ liền có thể xác định cha mình đã đạt đến cảnh giới thứ ba của nhân sinh, bởi vì trước khi tới nơi này, Gia Vệ đối với cha mình cục kỳ hiểu rõ, cực kỳ quen thuộc, thế nhưng bây giờ, Gia Vệ dĩ nhiên phát hiện chính mình đối với cha lại không biết một chút gì.

Cái đó giống như là một người xa lạ, cùng ở vài chục năm dưới một mái nhà, nhưng vẫn xa lạ như người xa lạ trước kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.