Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 119: thế này là sao




- Với kiến thức máy tính của Hồ lão y sư, cùng lắm là chỉ cảm thấy tóc độ của máy tính đột nhiên nhanh hơn, hẳn sẽ không nhận ra được điều gì khác đâu nhỉ... 

Nhìn thấy trời đã gần sáng, đã trì hoãn hơn hai tiếng rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi.

Mặc dù lăn lộn bên ngoài đã nhiều năm, nhưng thói quen ưa sạch sẽ của Giang Nguyên từ nhỏ vẫn chưa thể cải thiện. Bất kể thời tiết như thế nào, trên cơ bản mỗi ngày hắn đều phải tắm rửa, trừ phi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ không còn cách nào khác.

Chỉ cần có điều kiện thì hắn nhất định phải tắm rửa. Giờ hắn sống ở phòng khám, điều kiện cũng không tệ lắm. Trong phòng còn có nhà vệ sinh và máy nước nóng. Đây chính là điều khiến Giang Nguyên hài lòng nhất.

Sau khi thoải mái tắm nước nóng, tẩy sạch uể oải của cơ thể, Giang Nguyên nằm trên giường một lúc lâu vẫn chưa thể ngủ được. Vào lúc hắn đang mơ màng, đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng “két” khe khẽ.

Mày Giang Nguyên nhẹ nhàng nhướn lên, chậm rãi mở to hai mắt.

Thính lực của Giang Nguyên hiện nay rất tốt, đương nhiên... tốt này chỉ là tốt hơn một chút so với người bình thường thôi. Nhưng tốt hơn một chút cũng đủ để giúp hắn nghe thấy rõ âm thanh khe khẽ này.

Hắn nhận ra rất rõ, âm thanh ban nãy là âm thanh chai thuốc tiêm thủy tỉnh nhỏ bị giãm vỡ, và động tĩnh này có lẽ không phải do chuột gây ra.

“Đến trộm sao?” Giang Nguyên nhíu mày, thật sự không nghĩ ra tên trộm nào lại tìm đến phòng khám? 

'Trong phòng khám này trừ thuốc và vài dụng cụ ra thì chẳng có thứ gì đáng tiền cả. Mắt mũi tên trộm này thế nào vậy? Sao lại nhắm vào phòng khám?

- Chẳng lẽ nghe nói chân ông nội đây bị thương không tiện cho nên mới cố ý đến bắt nạt ông đây?

Giang Nguyên sờ mũi, cũng không thể loại trừ khả năng này. Giờ trộm tìm đến cửa, một người bị thương như mình muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.

Giang Nguyên cười nhạt. Hôm nay tâm trạng của hắn hơi bực bội. Giờ tên nào lại tự tìm đến cửa cho hắn trút giận đúng là số hẻo quá.

Hắn lập tức cẩn thận rời giường, sờ soạng mặc quần vào, sau đó mở cửa phòng, nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Giang Nguyên cẩn thận xuất hiện ở cầu thang, sau đó híp mắt nhìn xung quanh. Hắn nhanh chóng tìm được mục tiêu.

Quả thật, có một bóng người đang ở trong phòng thuốc, hình như đang tìm kiếm gì đó.

~ Xin chào... xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?

Giang Nguyên lặng lẽ không một tiếng động bước đến, nhẹ nhàng mở đèn, mỉm cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.