Túy Khách Cư

Chương 6: Quân không thấy




Ta quét, ta quét, ta quét quét quét! Ta cực kỳ chăm chỉ quét dọn một gian phòng trang nhã, nói về gian phòng này, một năm cũng chỉ dùng một lần, nhưng mà một năm một lần này cũng thật khiến người ta phiền!

“Đinh tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì?” Khách Ức thò đầu vào.

“Hả? Quét dọn a. Rõ ràng như vậy, nhìn không thấy sao?” Ta vừa lau mồ hôi vừa nói.

“Không phải, ta hỏi là, vì sao tỷ không cho bọn tiểu nhị đến làm.” Khách Ức đi vào, cười nói.

“Ha ha, ta rảnh rỗi thôi!”

“Vì sao đột nhiên lại quét dọn gian nhã tòa (gian phòng trang nhã) này? Tỷ tỷ không phải nói không dùng đến nó sao.” Khách Ức cầm lấy một tấm vải, giúp đỡ lau dọn.

“Hôm nay là ngày đặc biệt.” Ta cười.

“Bà chủ!” Một tiếng kêu to từ dưới lầu truyền đến.

Ta thở dài, nặn ra nụ cười chuyên nghiệp, xuống lầu.

“Trương gia, hôm nay tới thật sớm a.” Ta trưng bộ mặt tươi cười nghênh đón.

“Ừ, Giang chưởng quầy, gần đây buôn bán không tệ nha.” Trương Liêm cười, vẻ mặt âm hiểm.

“Nhờ phúc của các vị đại gia.” Ta khách khí nói, “Đến, các vị đại gia mời lên lầu.”

“Được.” Một đám bộ khoái tùy tiện lên lầu.

“Khách Ức, phân phó phòng bếp chuẩn bị vài món ăn – mấy món đắt nhất ấy!” Ta nói với Khách Ức đang xuống lầu.

Khách Ức mang vẻ mặt “ta hoàn toàn hiểu rõ”, hắn gật gật đầu, đi đến phòng bếp.

Ngày nộp thuế mỗi năm một lần, cũng là ngày khó chịu đựng nhất trong năm.

“Trương gia gần đây không đến ủng hộ a, phát tài ở đâu sao?” Ta vừa châm rượu vừa mở miệng.

Trương Liêm bưng ly lên, uống một hơi cạn sạch, “Còn không phải do vài tên tiểu mao tặc kia sao.”

“Aiz, Trương gia vì trị an nơi này thật đúng là làm lụng vất vả a.” Ta phi! Cái gì mà tặc, còn không phải những người “thanh niên có chí” không quen nhìn ngươi tác oai tác quái sao, loại bại hoại như ngươi mới là tai họa lớn nhất ở đây!

“Nói tới trị an, gần đây nơi này loạn lắm. Lần trước ở ngõ nhỏ đầu đông có án mạng còn không chưa tìm được manh mối.”

Khi Trương Liêm nói như vậy, thần kinh của ta đều khẩn trương lên hết. Nhân sĩ có liên quan đang ở trong điếm của ta a.

Lúc này, Khách Ức bưng đồ ăn tiến vào.

“Bà chủ Giang, tiểu tử này là...” Trương Liêm lập tức quan sát Khách Ức từ trên xuống dưới.

Sao vừa nói Tào Tháo Tào Tháo lại đi ra a? “À, người này a, là bà con xa thân thích của ta. Không có chỗ ở, ta cho hắn ở nơi này của ta làm việc vặt.” Ta lập tức cười nói dối, đồng thời ra hiệu cho Khách Ức rời đi.

“Thật không.” Trong cặp mắt không lớn của Trương Liêm có loại thần sắc kỳ quái, “Ta nghe nói nơi này của Giang lão bản gần đây có vài tên tiểu nhị lai lịch không rõ, hình như còn câu dẫn con gái đàng hoàng nữa!”

Biết là ngươi muốn mượn cớ để ra oai mà! “Ai u, điều này thật oan uổng mà. Là ai tung tin nhảm thế, Trương gia trăm ngàn lần đừng nghe kẻ này nói bậy. Tiểu nhị này của ta là người phẩm tính đoan chính a.” Ta lập tức thể thức hóa biện giải (giải thích cho có hình thức).

“Bà chủ Giang, cô là người hiểu chuyện, loại việc này, ta tin cô cũng vô dụng...” Trương Liêm cười gian.

Ta lập tức lấy ra bạc đã chuẩn bị trước, “Vậy mong Trương gia thay tiểu điếm nói nhiều lời hay một chút.” Thật là, đòi tiền lại không nói rõ, ai rảnh cùng ngươi đánh đố chứ.

Trương Liêm vừa thấy bạc liền vui vẻ, “Phẩm tính của Giang lão bản trước giờ ta đều rất rõ ràng, đúng là tiêu biểu cho lương dân (người dân hiền lành, an phận) nơi này, mọi người nói có đúng không?”

Đám bộ khoái đều nhao nhao, “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Bà chủ Giang cứ yên tâm,‘Túy khách cư’ có chuyện gì, Trương Liêm ta quyết sẽ không ngồi xem!”

“Đa tạ Trương gia.” Ta phi, cô nương ta còn cần ngươi che chở sao? Ta cược, trong đám tiểu nhị của ta người nào cũng có thể đánh cho ngươi răng rơi đầy đất. Chẳng qua là bộ dáng này của ta nếu bị đám kia trông thấy, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy ta vừa nịnh hót lại lõi đời đây...

Vừa cười cười, đã có người đẩy cửa tiến vào.

“Tiểu Thạch, sao bây giờ mới đến.” Nụ cười của Trương Liêm thật kỳ quái, “Đến đây, ta giới thiệu cho, vị này là bà chủ ‘Túy khách cư’’... Giang Đinh, bà chủ Giang. Đây là đồng sự mới của chúng ta... Thạch Chước.”

Ta nhìn người vừa đẩy cửa vào, thấy hắn cùng đám bộ khoái này hơi khác, hắn coi như là có tính cách. Nhưng mà vật họp theo loài, người chia theo đàn, có lẽ hắn cũng không phải người tốt gì đâu. Ta đi lên nói: “Là Thạch đại gia a, hạnh ngộ hạnh ngộ!”

Hắn liếc nhìn ta một cái, trong mắt có vẻ khinh thường. Hắn lập tức đi đến cạnh bàn, nói với đám người đang hi hi ha ha kia: “Còn đang làm việc, các ngươi sao lại ở trong này uống rượu?” Hắn ngữ khí nghiêm túc mà đứng đắn.

Ta không khỏi cảm thấy có chút đáng thương, loại người tận tụy như hắn chỉ sợ làm không được bao lâu, trước kia cũng có một bộ khoái tốt họ Chu, nhưng mà hiện tại không biết đã bị “giáng” (cách chức) đi nơi nào.

Ngoài dự kiến của ta là, đám bộ khoái này vốn đang rất có khí thế lại ngoan ngoãn đứng lên, chuẩn bị đi.

“A, Trương gia các vị đây là... Sao đột nhiên lại phải đi?” Đi hả, đi thì tốt! Nhưng mà ta vẫn tiến lên nói.

“Aiz, đa tạ bà chủ Giang khoản đãi, chúng ta còn có công sự trong người, sẽ không ở lâu!” Trương Liêm sắc mặt có chút kỳ quái, hắn cũng không quay đầu lại mang đám người đi rồi.

Ha ha ha... Thật tốt quá! Đồ ăn của ta còn chưa đem lên hết đâu! Lần này buôn bán lời rồi! Ta âm thầm vui vẻ!

Lúc này, cái người tên Thạch Chước đột nhiên dừng ở bên người ta, khiến cho ta có điểm khẩn trương. Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đưa một thỏi bạc ra. “Tiền rượu và thức ăn.” Hắn không có biểu tình gì nói.

“A? Ồ.” Ta sửng sốt vài giây, sau đó nháy mắt phục hồi như cũ, “Này... Thạch gia quá khách khí. Không cần.” Ta đem bạc trả trở về. Quái nhân, loại tiền này ta nào dám nhận.

Hắn cũng không đáp, mà đem bạc đặt ở trên bàn, xoay người bỏ đi, còn không quên lưu lại một câu: “Về sau không cần gọi cái gì ‘Gia’, gọi tên ta là được.”

Ta không khỏi nở nụ cười, hắn vẫn là thanh niên mới ra đời đầy nhiệt huyết đây. Ta cũng không ghét người chánh trực như vậy, nhưng mà nhìn loại người như Trương Liêm này nhiều rồi, ta cuối cùng cảm thấy Thạch Chước này có điểm buồn cười. Hắn hẳn là sẽ không đợi được bao lâu đâu. Ta nhìn bóng dáng hắn, bất đắc dĩ cười cười.

...

Thời gian ăn cơm chiều, Khách Ức đứng bưng bát cơm, miệng lưỡi lưu loát. “Tên Thạch Chước kia a, là bộ khoái vừa được điều đến. Nghe nói võ công và văn chương đều rất xuất chúng, quan trọng nhất là, cha hắn là hộ bộ Thượng Thư Thạch Bỉnh Văn, quyền cao chức trọng...

“Ngươi sao biết nhiều như vậy?” Khách Hành không khách khí cắt ngang lời hắn.

“Vừa rồi hỏi Trương đại ma Lý đại thẩm bọn họ a.” Khách Ức ngồi xuống, nói.

“Hỏi cái này làm gì?” Khách Tùy cười, khó hiểu nói.

Khách Ức nhìn ta, nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đúng không, Đinh tỷ tỷ.”

“Ha ha.” Ta cười gượng nói, “Cái gì mà chiến không chiến chứ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chớ chọc đám người kia thì tốt rồi.” Aiz, các ngươi hiểu có hiểu là không cần nhóm lửa trên thân (chuốc họa vào mình) không a.

Khách Ức nghe xong lời ta nói, có chút bất đắc dĩ thở dài. Lập tức cúi đầu ăn cơm.

Ta biết, hắn là muốn giúp ta. Nhưng mà, ta không có tính đại hiệp như bọn họ. Ta chỉ là nữ tử bình thường không chỗ nươg tựa, chỉ có thể dựa vào bản thân tự lực cánh sinh. Phố phường cũng tốt, lõi đời cũng tốt, chỉ có như vậy ta mới có khả năng yên ổn mà sống.

Cơm nước xong, mấy người liền trở về phòng, ta một mình ngồi ở quầy tính toán sổ sách.

Tiếng đập cửa dồn dập ngột cắt ngang suy nghĩ của ta.

“Khách quan...” Ta mở cửa, còn chưa nói xong, liền đem lời nói của mình nuốt xuống. Không thể nào! Một cây đao thật lớn a!

“Đem... Đem tiền giao ra đây!” Đó là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, tinh thần sa sút, hắn cầm đại đao, nói.

Giọng nói run rẩy như vậy, lần đầu tiên cướp bóc hả? Ta rất phối hợp vẻ mặt sợ hãi, lập tức chạy đến bên quầy, đem bạc gói kỹ, “Anh hùng tha mạng, đây là tiền.” Ta run run đưa tiền lên.

Hắn một phen tiếp nhận, cũng không quay đầu lại mà chạy.

Ta xoay người nhặt bạc hắn vội vàng làm rơi, hướng về phía bóng dáng hắn lớn tiếng nói: “Anh hùng, người rớt mười lượng a!”

Lúc này, ta đột nhiên nghe thấy trên lầu có tiếng vật nặng ngã xuống đất, quay đầu, bốn tiểu nhị từ trên lầu chậm rãi đi xuống, còn vỗ vỗ bụi trên người.

“Đinh tỷ tỷ, tỷ... bị cướp a?” Khách Ức cười hỏi.

Ta lập tức làm vẻ mặt kinh sợ, “Đúng vậy đúng vậy! Thật đáng sợ a!” Ta còn muốn nặn ra vài giọt nước mắt, nhưng cố gắng không có kết quả.

“Nhanh đi báo quan đi.” Khách Hành chen vào một câu.

Báo quan? Phải coi tiền là dùng vào đâu chứ! Hơn nữa, không phải bị buộc cùng đường, ai không có việc gì đến cướp bóc a? Có cần đuổi tận giết tuyệt không?

Ta cười nói: “Quên đi, quên đi. Coi như là làm việc tốt bố thí cho người ta, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng thôi!”

Khách Hành cười lắc đầu, “Ta đây cũng mặc kệ.” Hắn ngáp lên lầu.

Khách Ức dụi dụi mắt, nói: “Ta cũng đi ngủ.”

Khách Tùy cười cười với ta, xoay người rời đi.

Đây là ý gì? Ta khó hiểu, mọi người cười đến như vậy có nghĩa là gì?

“Thật có lỗi...” Giọng Khách Lộ có chút phiền muộn, “Đáng lẽ ta nên ở lại chỗ này.”

“Không phải lỗi của huynh!” Ta không ngừng giải thích, Khách Lộ có phần rất thiện lương, loại trách nhiệm này cũng ôm vào người, “Trở về nghỉ ngơi đi!” Ta cười, “Ngày mai cố gắng làm việc, giúp ta kiếm tiền trở về là được!”

Hắn gật gật đầu, có chút áy náy trở về phòng.

Aiz! Gần đây ta hình như lại bắt đầu xui xẻo rồi...

...

Không thể nào?! hiệu suất làm việc của quan phủ khi nào thì trở nên cao như vậy? Ta nhìn bộ khoái Thạch Chước, vẻ mặt nghiêm túc đem một bao bạc đưa tới trước mặt ta, không khỏi có chút kinh ngạc.

“Đây là tiền của cô.” Trong giọng nói của hắn nghe không ra đang vui hay giận.

“Ách... Đúng vậy.” Ta đứng ở quầy, nói.

“Là hắn cướp tiền của cô đúng không?” Thạch Chước chỉ chỉ nam tử đêm qua đến cướp bóc, hắn đang bị trói gô, rất giống cái bánh chưng.

Đáng chết! Người ta chỉ là sống không nổi nữa mới có thể bí quá hoá liều, ngươi làm gì đuổi tận giết tuyệt như thế? Cha ngươi là đại thần triều đình, chỉ biết vinh hoa phú quý của bản thân, có từng nhớ đến trăm họ khó khăn? Ta lập tức ra quyết định.

“A! Đại thúc!” Ta đi lên ôm lấy cái “bánh chưng” kia, sau đó quay đầu, “Ngươi làm gì bắt đại thúc ta?!”

Thạch Chước ngây ngẩn cả người... hẳn là! “Hắn là...”

“Hắn là đại thúc bà con xa của ta.” Ta lập tức làm vẻ mặt trầm oan đãi tuyết, “Hắn làm ăn thất bại, nợ nần vô số, mới đến nơi này tìm ta. Hắn phạm vào tội gì, các ngươi muốn bắt hắn?” Ta vừa nói, một bên nháy mắt với người nọ. Người nọ lập tức hiểu ý, liều mạng gật đầu.

Thạch Chước nhìn nhìn chúng ta, nói: “Chính miệng hắn thừa nhận cướp tiền của cô...”

Ta lập tức cắt ngang lời hắn, “Đại thúc ta bởi vì mắc nợ đả kích quá lớn, tinh thần không bình thường. tiền này là ta cho hắn.” Ta nhìn nhìn chung quanh, “Tiểu nhị của ta có thể làm chứng a! Khách Lộ, Khách Hành, Khách Tùy, Khách Ức.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Bốn người lập tức hợp tác lên tiếng.

Thạch Chước suy nghĩ trong chốc lát, “Thả người.” Hắn chậm rãi mở miệng. “Đã quấy rầy.” Hắn xoay người rời đi.

Ta thở ra, “Không tiễn.”

Nhìn thấy bộ khoái đi xa, nam tử kia lập tức quỳ xuống, “Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương.”

“Không cần khách khí. Cầm bạc đi nhanh đi, đại thúc.” Ta cười cười, nâng hắn dậy, nói.

Người nọ cảm động đến rơi nước mắt rời đi.

“Đinh tỷ tỷ, ta lần đầu tiên cảm thấy tỷ vĩ đại như vậy nha!” Khách Ức nâng cằm cười nói.

“Thật không?” Ta hướng hắn cười cười. “Tàm tạm thôi.” Ta cúi đầu, đi ra ngoài cửa.

“Tiểu Đinh.” Khách Tùy đưa tay giữ vai của ta.

“Ta đi ra ngoài một chút.” Ta cười nói, lập tức bước nhanh rời đi.

...

Trời có mưa gió khó lường, nhân có họa phúc không ngờ? Ta mà lại gặp gỡ đăng đồ tử (kẻ háo sắc). Có lầm hay không a?

“Ha ha a, tiểu thư, chúng ta cùng nhau chơi đùa một chút nha.” Kỳ quái, vì sao đăng đồ tử đều giống nhau như vậy?

“Tránh ra.” Ta miễn cưỡng nói.

“Cái gì? Nàng bảo chúng ta tránh ra? Ha ha ha...”

Trị an nơi này của chúng ta khi nào thì trở nên kém như vậy? Bộ khoái ngu ngốc mày đang làm cái gì a! Ta vừa nghĩ như vậy, một đám bộ khoái đã đi tới.

Lại là hắn? Ta cùng họ Thạch này đến tột cùng là kết nghiệt duyên gì trong cuộc đời này thế?

“Ô, bộ khoái đại ca.” Một đăng đồ tử vẻ mặt đê tiện cười cười đi qua, “Loại việc vớ vẩn này ngươi tốt nhất là không nên can thiệp vào.”

Thạch Chước nhìn nhìn hắn, “Cút ngay.”

Ta nhìn quanh bốn phía một chút, mọi người trên đường đang nhìn náo nhiệt. Chậc, thật phiền toái a!

“Ai u, người này hình như không biết chúng ta là ai!” Đăng đồ tử Giáp vẻ mặt vẫn cười đến không biết sống chết, “Chúng ta cũng không dễ chọc. Thức thời thì đừng quản việc của lão tử!”

Quan tặc cấu kết? Ta nghĩ. Tám phần là đúng! Con của biểu đệ của đại cô của muội muội của tiểu thiếp của Huyện thái gia? Ta không khỏi vì ý nghĩ này của mình mà nở nụ cười.

“Lão đại! Nàng cười chúng ta.” Đăng đồ tử Ất kêu lên.

A? Nguy rồi! Cười cũng phạm pháp hả?

Mắt thấy một cái tát của tên đó đã muốn đánh ra, ta quyết định làm chuyện một nữ tử yếu đuối nên làm... “Cứu mạng a!”

Sau đó trong nháy mắt tên đó bị đánh ngã xuống đất. Oa, thật nhanh!

Thạch Chước nhìn nhìn đám người kia, “Còn có ai không phục?”

“Dám đánh huynh đệ chúng ta?! Các huynh đệ, lên!”

Mắt thấy người hai bên sẽ bắt đầu xung đột, có người từ trong đám đông tiến vào.

“Dừng tay!”

Tiểu Tề? Ta có chút khinh thường cười cười.

“Đại ca đến rồi! Thối bộ khoái, các ngươi xong rồi!” Nhóm đăng đồ tử cuồng tiếu nói.

Tiểu Tề ngượng ngùng cười cười với ta, “Ách, là Đinh cô nương a.”

“Ừ.” Ta vẫn cười.

“Đám ngu ngốc các ngươi!” Hắn hung hăng mắng đám huynh đệ kia, “Còn không nhận lỗi với Đinh cô nương!”

Đám đăng đồ tử nhất thời không kịp phản ứng, nhưng lập tức nghe lời cúi đầu xin lỗi.

“Đinh cô nương, quấy rầy.” Tiểu Tề vẻ mặt cười cười rời đi, lúc gần đi lại hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Chước một cái.

Đám người ngoài thấy không có náo nhiệt để xem, liền bỏ đi hết.

“Đa tạ Thạch gia cứu mạng.” Ta dịu dàng nói, cái loại nịnh nọt này ngay cả ta cũng cảm thấy ghê tởm.

Thạch Chước không nói gì thêm, chỉ yên lặng gật gật đầu, lập tức chuẩn bị rời đi.

“Thạch gia.” Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo tinh thần, ta gọi hắn, “Vừa rồi nam tử kia thế lực rất lớn, mong ngài cần phải cẩn thận.”

Thạch Chước nhếch cười, “Đa tạ cô nương nhắc nhở.” Lời tuy như thế, nhưng trong giọng nói của hắn rõ ràng có ý xem thường, làm cho ta cảm thấy bản thân có chút tự tìm mất mặt.

Khó chịu, ta nhất định phải đả kích hắn! “Cũng mong Thạch gia sau này không cần xen vào việc của người khác.”

Hắn biến sắc, rõ ràng là bị ta đả kích.

“Nơi này thị thị phi phi đều không phải đơn giản như trong tưởng tượng của ngài.” Ta cười cười, “Cái gì công lý, chính nghĩa, đã sớm không thể thực hiện được. Ta nếu là ngài liền bo bo giữ mình, không cần xen vào những tranh chấp không cần thiết. Cái gọi là cường long nan áp địa đầu xà (rồng mạnh khó đè đầu rắn)...”

“Cô là nghĩ như vậy sao?” Thạch Chước vẻ mặt lạnh lẽo.

“Đúng vậy.” Ta sửa sang quần áo, “Không đúng sao?”

“Nếu cô thật sự nghĩ như vậy, cần gì phải cứu tên cường đạo kia?” Hắn đột nhiên cười nói, “... Hắn cũng không phải đại thúc gì của cô mà.”

Ta không khỏi sửng sốt một chút, bị người nhìn thấu tâm tư quả nhiên là làm người ta thực khó chịu, làm ta một câu cũng nói không nên lời.

“Ta nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ của mọi người.” Hắn nhìn ta, nghiêm túc nói. Lập tức rời đi.

Aiz. Tục ngữ nói đúng lắm, không nghe lời người già, chịu thiệt ở trước mắt. Gặp phải Tiểu Tề, ngươi cho là chính mình còn có ngày lành sao? Nhưng mà, kỳ quái, ta đến tột cùng ở chờ mong cái gì đây? Chẳng lẽ ta thật sự tin tưởng người kia sẽ thay đổi được cái gì sao? Không thể nào?...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.