Túy Khách Cư

Chương 15: Biết chờ đợi ai




Nước lã sao có thể say lòng người? Ít nhất, ta sẽ không say. Thứ gọi là tình này, yêu thật lợi hại.

Trời mưa... thời tiết thê lãnh (thê lương, lạnh lẽo) như vậy... Thật sự là bất đắc dĩ cho một bệnh nhân như ta, còn phải đi đuổi theo người a!

“Tần cô nương!”

Màu hồng nhạt như vậy, trong sắc trời âm u như nơi này, lại có vẻ cô tịch như thế.

Tần Tố quay đầu, “Tỷ tỷ?”

“Tốt quá, đuổi kịp cô!” Ta nhìn nàng, âm thầm cảm thấy may mắn.

“Có việc sao?” Nàng cười một chút, hỏi.

Tay nắm lại có chút cứng ngắc, thật lạnh. “Theo ta trở về!” Ta kéo tay nàng.

“...” Nàng có chút khó hiểu.

“Cô đi rồi, sẽ hối hận cả đời.” Nếu nàng biết chân tướng...

...

“Khách Hành, mở cửa!” Làm cái gì thế? Sớm như vậy liền nghỉ ngơi?

Cửa chậm rãi được mở ra, Khách Hành ngáp một cái, “Đinh nhi, chuyện gì hả?”

Tần Tố đột nhiên vọt lên vài bước, cầm tay Khách Hành.

Ta không khỏi sững sờ tại chỗ. Đây lại là làm sao vậy? Ta cái gì cũng chưa nói a...

Khách Hành cũng sửng sốt, “Ngươi, không phải đi rồi sao?”

“Tỷ tỷ, tỷ có rượu không?” Tần Tố khẩn trương nói, không để ý đến lời của Khách Hành.

Lúc này mới phát hiện, Khách Hành sắc mặt tái nhợt, nói chuyện cũng là hữu khí vô lực. Mà tay Tần Tố, rõ ràng là đang bắt mạch.

“Có.” Dường như hiểu được sự tình có tính nghiêm trọng. Ta lập tức gật đầu.

“Tần cô nương...” Khách Hành rút tay mình về, “Đây là phòng của ta, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

“Hiện tại không phải thời điểm nói việc này!” Tần Tố có chút tức giận.

Khách Hành thở dài, “Không phải chuyện ghê gớm gì, ta có thói quen...”

Hả? Đây rốt cuộc...

“Ngũ âm hóa công tán, khi phát tác như hàn châm thấu cốt, khí huyết điên loạn, nếu hơi vô ý liền có thể chết. Đây chẳng lẽ không phải là đại sự sao?” Trong giọng nói của Tần Tố tràn đầy vẻ lo lắng.

“Sống chết của tại hạ không phiền Tần cô nương lo lắng...” Khách Hành ngước mắt nhìn ta một cái, ánh mắt phức tạp.

“Huynh rốt cuộc muốn gạt nàng tới khi nào?” Thật sự là coi không được! “Huynh cho rằng nói như vậy, nàng sẽ không để ý đến sống chết của huynh sao?”

Khách Hành nhíu mày.

Tần Tố cũng quay đầu nhìn ta.

“Tần cô nương.” Ta hít vào một hơi, “Người hắn thích là cô!”

“Đinh nhi, cô rốt cuộc nói bậy bạ gì đó?” Khách Hành đi lên, lôi kéo tay của ta. Tay hắn, thật lạnh.

“Nói bậy?” Ta nhìn thẳng hắn, “Tốt, huynh hiện tại thề với trời, huynh từ đầu tới cuối đều không có thích qua nàng, huynh thà chết cũng không muốn gặp nàng!”

“Cô...”

“Không dám?” Đương nhiên.

“Tiểu Đinh tỷ tỷ... Tỷ đang nói cái gì?” Tần Tố nhìn ta, giọng nói có chút run rẩy.

“Ta thề với trời,” Khách Hành đột nhiên cười mở miệng, “Ta Nam Cung Thước, chưa từng thích Tần Tố, ta thà rằng...”

“Đủ!” Ta cắt ngang hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, “Huynh rốt cuộc đang lừa ai? Huynh sao lại nhẫn tâm đối với nàng như vậy?!”

“Vì sao...” Khách Hành nhìn ta, vẻ mặt bi thương hòa lẫn trong nụ cười.

“Ta không thể giúp huynh...” Ta cúi đầu, tránh ánh mắt hắn, “Đây căn bản không phải là giúp huynh a!”

“Đừng như vậy, tỷ tỷ.” Tần Tố đột nhiên mở miệng nói với ta, “Tỷ kích thích hắn như vậy, hắn sẽ...”

Khách Hành xoay người, “Ta nói rồi, không cần ngươi...” Hắn còn chưa kịp nói xong, liền kịch liệt ho khan. Tình huống không thể ức chế càng nghiêm trọng, cơ thể hắn lập tức thoát lực, cả người đổ xuống.

Ta bị dọa ngây người. Nên làm cái gì bây giờ?

“Tỷ tỷ, giúp ta dìu hắn trên giường!” Tần Tố không chút do dự đưa tay đỡ lấy hắn.

“Ừm.”

“Tỷ tỷ, tiểu nhị trong tiệm tỷ, ai có nội lực tốt nhất?”

“Hả? Ta không biết a...”

Trời ạ! Hắn bắt đầu hộc máu!

“Tỷ bảo bọn họ đến đây!”

“Được!”

...

Thì ra, người có nội lực mạnh nhất trong tiệm ta, chính là Khách Ức.

Mưa dần dần lớn hơn, đứng ở hành lang, làm cho ta cảm thấy có chút lạnh.

“Tiểu Đinh, cô có khỏe không?” Khách Tùy đi tới, hỏi.

“Ừm.” Ta thật sự là cười không nổi.

Hắn vươn tay, sờ sờ trán của ta, “Cô phát sốt.”

Ừm... Đương nhiên rồi, ta còn chưa uống thuốc nữa...

“Trở về nghỉ ngơi đi, nơi này ta cùng Khách Lộ sẽ coi chừng...”

“Không cần... Ta không sao...” Nói như thế nào, cũng là ta làm Khách Hành giận đến hộc máu... Nếu hắn có việc gì, ta sẽ cả đời lương tâm bất an...

Cửa đột nhiên bị mở ra. Khách Ức vẻ mặt thống khổ đi ra, “Hừm... Độc thật là lợi hại, ngay cả ta cũng cảm thấy rét lạnh.”

“Không có việc gì chứ?” Nhất định phải không có việc gì a!

“Đại khái...” Khách Ức xoa bóp vai, “Vận công chữa thương ta cũng không quá thành thạo...”

“Giúp ta lấy rượu mạnh nhất đến!” Tiếng nói của Tần Tố, thật cấp thiết.

“Được!”

Khách Tùy ngăn ta, “Ta đi là được rồi.”

“Chìa khóa hầm rượu còn ở chỗ ta a.” Ta đẩy hắn ra, bước nhanh xuống lầu.

...

“Như vậy được không?” Nhìn Tần Tố thuần thục đem thuốc hòa vào trong rượu, ta cẩn thận hỏi.

“Được.” Nàng gật gật đầu, “Rượu có thể giảm bớt đau đớn khi hắn bị độc phát...”

Thật không. Thì ra, đây cũng là nguyên nhân hắn uống rượu...

“Hắn có khỏe không?” Ta nhìn nhìn Khách Hành ngồi khoanh chân trên giường, nhỏ giọng nói.

“Chỉ là nhất thời khí huyết đi ngược chiều, không có gì đáng ngại...” Tần Tố bưng bát rượu thuốc kia lên, đi qua.

Nên làm cái gì bây giờ... Ta... phải đi xin lỗi sao?

“Nam Cung...” Giọng Tần Tố, dịu dàng.

“...” Khách Hành mở to mắt, cũng không nhìn nàng, “Ngươi đi đi...”

“... Không được.” Tần Tố nở nụ cười, “Ta rốt cuộc cũng là thầy thuốc, không có đạo lý bỏ bệnh nhân.”

“Ta không phải bệnh nhân...” Khách Hành ngước mắt, “Chỉ là người sắp chết.”

“Ngươi sẽ không chết!” Vì sao nàng có thể kiên định như vậy?

“Phải như thế nào mới có thể khiến ngươi hết hy vọng?” Khách Hành cười khổ một chút, “Rốt cuộc, muốn ta phải làm như thế nào?”

“Ngươi cái gì cũng không cần làm. Ta sẽ không chết tâm.”

“Cho dù ta chưa bao giờ thích ngươi?” Vì sao đến lúc này, hắn vẫn không chịu nói ra chân tâm của mình chứ?

“Ngươi thích ai, ta không xen vào. Ta chỉ biết, ngươi là người duy nhất trên đời này ta muốn cứu...”

“Tội gì...” Hắn không cười, “Ta có thể cho ngươi cái gì?”

“Ta ngay từ đầu cái gì cũng không muốn... Vì sao ngươi còn muốn trăm phương nghìn kế tránh ta?” Tần Tố nhìn hắn, trong giọng nói mang theo tủi thân, “Ta không có yêu cầu ngươi thích ta, cũng không có nói qua muốn ở lại bên cạnh ngươi, ta chỉ là... muốn cứu ngươi, như vậy cũng không được sao?”

“Không được!” Giọng nói của Khách Hành, giận dữ, “Cứu một người chắc chắn phải chết, ngươi là kẻ ngốc sao? Ngươi nếu thật sự muốn giúp ta, liền một đao giết ta, cũng giảm đi thống khổ!”

“...” Nói như vậy, làm cho Tần Tố không thể phản bác.

“Vì sao ngươi làm không được? Vì sao phải khiến ta hối hận khi đến Tuyết vực, hối hận quen ngươi, hối hận mình ngoại trừ thương tâm cái gì cũng không thể cho ngươi... Ngươi cho ta thanh thản đi tìm chết được không...”

Trong nháy mắt đó, Tần Tố cúi đầu, hôn lên môi hắn, che lại mọi lời nói của hắn. Thật thật giả giả, đã không cần phải phân biệt nữa, chỉ cần biết tâm của nhau, có lẽ như vậy là đủ rồi...

Nhìn chằm chằm cảnh đau mắt hột này... Ta thở dài, lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Kỳ thật... Ta thật sự rất muốn xem thế nào... Aizz...

...

Quả nhiên... phong hàn của ta đã tăng thêm...

Hiện tại đã hoàn toàn không thể dựa vào cái mũi để hô hấp, ngay cả nghe tiếng động cũng có chút khó khăn... Aiz... Ta cũng muốn luyện nội công! Aiz... Có lẽ nên ngoan ngoãn đi sắc thuốc uống đi. Có khi nghĩ lại, có tình nhân như Tần Tố vậy thật sự là không tệ, nhìn xem cuộc sống Khách Hành thật hạnh phúc! Nếu mỗi ngày có mỹ nhân hầu hạ đút thuốc, ta cũng nguyện ý bệnh không dậy nổi a... aiz...

“Sớm...” Thật là, bản thân nghe giọng nói của mình cũng cảm thấy hữu khí vô lực.

Khách Lộ xoay người, “Sớm.”

Trên bếp lò, siêu thuốc bốc lên từng đợt từng đợt khói...

“Tần cô nương cũng thật có tâm... Mới sáng sớm liền sắc thuốc rồi...” Thật sự là càng ngày càng hâm mộ Khách Hành rồi...

“... Đây là thuốc của cô.” Khách Lộ đi qua, cầm lấy siêu thuốc, đem thuốc đổ vào trong bát. “Hẳn là được rồi.”

“Của ta?” Không phải bệnh nặng quá, nghe nhầm chứ?

“Đúng.” Khách Lộ cẩn thận lọc đi cặn thuốc, “... Nấu sữa đậu nành, thuận tiện...”

Tuy rằng không rõ, nấu sữa đậu nành cùng sắc thuốc có gì thuận tiện, nhưng mà, đột nhiên có cảm giác tâm nguyện đạt thành...

“Cám ơn.” Ta tiếp nhận chén, không khỏi cảm động.

Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, “... Nóng...”

Đúng nha, thật nóng, thật sự là bệnh đến hồ đồ rồi, thiếu chút nữa liền uống một hơi cạn sạch... Thật vất vả thổi nguội, vừa uống một ngụm nhỏ, ta thiếu chút đã nhổ ra rồi. Thì ra hương vị trong đắng có vị ngọt là khủng bố như vậy...

“Làm sao vậy?”

“Thật ngọt... Không phải, thật đắng...” Quế chi có phải bỏ nhiều quá hay không?

“...” Khách Lộ nhìn ta, có chút thất thố.

“Ha ha, thuốc đắng dã tật!” Ngọt như vậy, còn hiệu quả trị liệu hay không a! Mặc kệ, uống xong trước rồi nói sau!

Cuối cùng, bát thuốc này, vẫn là dùng phương thức uống một hơi cạn sạch để uống hết. Ta vẻ mặt thống khổ nhìn Khách Lộ, đáng thương hề hề nói: “Sữa đậu nành...”

Có lẽ là thuốc quá khó uống, hay là bệnh khiến ta không còn phân biệt mùi vị gì, uống sữa mới ra lò, lại cảm thấy không gian tràn đầy hương vị ngọt ngào.

“Khá hơn chút nào không?” Khách Lộ hỏi, ấm áp giống như sữa đậu nành vậy.

“Ừm!” Mơ hồ thấy, trong mắt hắn có ý cười.

Hắn xoay người, tiếp tục làm chuyện của mình.

“Khách Lộ.” Không nói lời nào có phải rất buồn hay không? “Có cảm thấy Tần Tố cùng Khách Hành rất xứng đôi hay không a?”

“Có.” Trả lời như vậy, quả nhiên là phong cách của Khách Lộ.

“Đừng chỉ ‘có’ thôi. Nói chút ý kiến nghe xem a.” Bưng bát đi theo phía sau hắn, có phải có chút ngốc không?

“Ta không có gì...” Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, xoay người, đón nhận ánh mắt của ta, “Cô... không thích Khách Hành?”

“Hả?” Thì ra còn không rõ! “Ngay cả huynh cũng tin? Không nghĩ tới ta diễn tốt như vậy!” Bất quá, đây cũng không kỳ quái a. Khách Lộ vốn không phải người nghĩ nhiều, tuy rằng thoạt nhìn có chút thâm trầm, chỉ tiếc, trong suốt thấy đáy luôn a!

“...”

Đột nhiên nhớ tới lời Khách Tùy nói: Ngốc tử mới nhìn không ra các người đang diễn trò! Ha ha ha ha ha ha...

“Cười cái gì?” Hắn hình như có chút tức giận, “Loại chuyện này vốn không nên lấy ra vui đùa...”

Muốn hắn cười đã khó, muốn hắn giận càng khó... Ta đột nhiên có cảm giác thành tựu.

“Ha ha, không cần tức giận đâu. Ta là bệnh nhân a, huynh nhường ta một chút đi...” Loại tình huống này, giống như có thể được voi đòi tiên, làm càn làm nũng một chút.

“...” Khách Lộ nhìn ta, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Ta liền hiểu.

“Được rồi được rồi. Chỉ đùa một chút thôi, không cần có biểu tình này, giống như ta khi dễ huynh.” Trên thực tế, ta hình như là đang khi dễ hắn... Không thể trách ta nha, có câu tục ngữ nói rất hay, nhân thiện bị nhân khi (người tốt bị người bắt nạt) a.

Khóe môi hắn bất giác nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, “... Nói không lại cô...” Hắn cười oán giận như vậy, trong giọng nói lộ ra vẻ thản nhiên bất đắc dĩ, lập tức, tiếp tục đi chăm sóc nồi sữa đậu nành.

Đột nhiên cảm thấy tim đập sót hai nhịp. Kỳ thật, mọi người bên người ta cười nhìn rất tốt a, hoặc là tươi đẹp, hoặc là tuấn lãng... Hắn nở nụ cười, không biết có phải bởi vì hiếm thấy hay không, luôn làm cho ta cảm thấy có chút không giống,... Chậc, cảnh đẹp ý vui a... Nếu mỗi ngày đầu nhìn thấy, ừm... Trái tim sẽ chịu không nổi...

“Đinh tỷ tỷ...”

Đang vui vẻ, thình lình Khách Ức giống như du hồn xuất hiện ở cửa phòng bếp, ta thiếu chút nữa bị dọa rớt bát trong tay.

“Tiểu Ức... Ngươi đã dậy rồi?”

“Ừm.” Khách Ức đôi mắt đen thui, hiển nhiên là một đêm không ngủ. “Khách Lộ ca ca, ta muốn uống sữa đậu nành...” Hắn hữu khí vô lực đi vào.

“Có khỏe không?” Khách Lộ đưa sữa đậu nành, hỏi.

“Không tốt...” Khách Ức đang cầm bát, thở dài, “Toàn thân xương cốt đều rã rời, một chút khí lực cũng không dùng được... Đáng ghét, không đập Khách Hành một trận, ta sẽ thấy có lỗi với chính mình!”

Vận công chữa thương nguy hại lớn như vậy sao?

“Ngươi nội lực tuy mạnh, nhưng phương pháp vận khí không đúng. Thay người chữa thương xác thực có chút miễn cưỡng...” Khách Lộ ngữ khí bình thản, “Đợi ta giúp ngươi dùng thuốc lưu thông khí huyết, hẳn là sẽ khá hơn nhiều.”

Khách Ức nở nụ cười, “Ha ha, vậy cám ơn nha, Khách Lộ ca ca.”

Vì thế, trái tim của ta hôm nay lần thứ hai đập sai nhịp...

“Ta phải đi uống sữa đậu nành a.” Giọng nói của Khách Hành, vẫn lười nhác như vậy.

“Ta đi lấy là được!” Tiếng của Tần Tố, như trước vẫn trong trẻo êm tai như vậy.

“Vài bước thôi mà.”

“Chàng có thương tích trong người a.”

Hai người liền như vậy ngươi một câu ta một câu, rất ăn ý đồng thời nhảy vào nhà bếp.

“A, nhiều người như vậy hả?” Khách Hành cười, không có chút dấu hiệu độc phát hôm qua.

“Khách Hành ca ca tâm tình tốt a... mới sáng sớm liền liếc mắt đưa tình rất có tinh thần... đáng thương cho ta a, vì cứu người nào đó, eo lưng đau nhức không nói, còn không công tổn thất nội lực... aizzzz...” Khách Ức lập tức ngoài miệng không buông tha người châm chọc khiêu khích.

“Nha, lại có việc này sao?” Khách Hành lập tức ứng biến, “Không nghĩ tới Tiểu Ức ngươi tuổi còn trẻ, lại có lòng hiệp nghĩa có thể cứu người phù thương, ta đây làm trưởng bối thật sự là cảm thấy không bằng a!”

Khách Ức nghiêng đầu nhìn hắn, “Hừ, không dám nhận không dám nhận...”

“Khách khí khách khí...”

“Chàng không phải uống sữa đậu nành sao?” Có đôi khi cảm thấy Tần Tố thật sự là người thẳng thắn đơn thuần, nghe đoạn đối thoại quẹo đi quẹo lại như vậy, lực nhẫn nại của nàng so với ta còn kém hơn nhiều.

Khách Hành liếc nhìn nàng một cái, “Đúng vậy. Ta cũng chưa nói là không uống?” Hắn hơi hơi cau mày. Tuy rằng ngữ khí vẫn là xa cách, nhưng mà, ta có thể tinh tường cảm giác được, có chút gì đó xác thực quả thật đã cải biến.

Có phải thật mĩ mãn hay không? Ta bệnh lợi hại như vậy, các ngươi lại hạnh phúc ngọt ngào như vậy... Không công bằng!

Ta đi đến trước mặt Khách Hành, chuẩn bị tâm lý thật tốt, “Khách Hành... Chàng không có việc gì...” Bởi vì do phong hàn, nước mắt thật sự nói đến là đến a, “Ta đã nghĩ, ta sẽ không còn được gặp lại chàng... Ta biết, lúc này ta không nên nói những việc này, nhưng mà, nếu không nói, ta nhất định sẽ hối hận... Ta có lẽ, là thật sự thích chàng...”

Một mảnh yên tĩnh. Thật sự là rất giống như thật, ta cũng nhịn không được bội phục bản thân ta.

“Đinh nhi... Cô...”

Khách Hành biểu tình thật sự là... Tần Tố bộ dáng tò mò quái ghê. A, Khách Ức ngươi bình thường khôn khéo vô cùng, còn không phải bị diễn xuất phi phàm của ta làm chấn động sao! Ha ha ha... Nhịn xuống, nhịn xuống, không thể cười ra a!

Nhưng mà, lại có người phá.

Lần đầu tiên, nhìn thấy Khách Lộ cười như vậy. Hắn nhìn ta, trong ánh mắt là áy náy, nhưng lại cười không dừng được, “... Ta... Ta không phải cố ý...” Hắn tránh đi ánh mắt phẫn nộ ta, cười đến toàn thân run rẩy.

Nguy rồi...

“Đinh nhi! Trò này cô cũng dám đùa a! Ta sẽ bị huyết mạch đi ngược chiều cô có biết hay không!” Khách Hành cắn răng, hung tợn nói.

“Đinh tỷ tỷ, tỷ thật sự là...” Khách Ức vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

Tần Tố thở ra, “Ta còn nghĩ...”

“Ta thấy không khí thật khẩn trương, giải trí một chút thôi!” Thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

“Không khí làm sao khẩn trương?” Trăm miệng một lời a...

Rõ ràng kế hoạch thất bại, ta vì sao còn vui vẻ như vậy chứ? Sáng sớm rét lạnh như vậy, bị nhiều người cùng nhau phê bình như vậy, sao lại làm ta cảm thấy ấm áp? Là do thuốc? Hay sữa đậu nành? Hay là do cười nhiều quá? Cái mũi hình như không còn bị tắc a... Ha ha...

Đột nhiên, cảm thấy có chút khiếm khuyết... Có phải thiếu cái gì hay không? Không biết vì sao, một khắc kia ta nghĩ đến Khách Tùy... Nhưng mà, thời khắc đó ta lại không phát giác, vận mệnh từng bước một đem tương lai nó đã xếp đặt tốt phô bày trước mặt ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.