Tù Tâm

Chương 15: Vỡ vụn




Chương 15: Vỡ vụn

Âu Dương Yên nhìn Tắc Mông, suy nghĩ không ra đến tột cùng nàng đang muốn làm gì. Âu Dương Yên từ trên giường bước xuống, thân thể đau đớn kịch liệt làm nàng cơ hồ muốn ngã lại trên giường. Tắc Mông nhìn nàng, ân cần nói, "Yên, ngươi nên nghỉ thật tốt, đứng dậy làm gì?" Âu Dương Yên lại hỏi, "Quần áo của ta đâu?"

Thị nữ bên cạnh vội vàng đưa chế phục đến cho nàng, Tắc Mông nhìn nàng, lại lên tiếng, "Ngươi khẩn trương? Đến tột cùng ngươi đang khẩn trương cái gì?"

Bọn thị nữ lại lui ra, từ khi đuổi An Nghê Á đi, Nữ Vương đã ra lệnh không cần các nàng hầu hạ mặc quần áo hay đi ngủ. Âu Dương Yên chịu đựng đau đớn, cởi áo choàng xuống, mặc vào áo trong.

Tắc Mông đi đến, cầm áo ngoài của nàng trong tay, "Yên, vết thương vẫn còn rất đau, mặc quần áo sẽ càng đau, nàng là sư muội của ngươi, nàng tới gặp ngươi, không cần để ý như vậy."

Âu Dương Yên lại nói, "Đưa quần áo cho ta." Tắc Mông mỉm cười, "Ngươi lại đang khẩn trương cái gì?" Tắc Mông ném quần áo qua một bên, ôm Âu Dương Yên vào trong ngực, vuốt ve bờ vai trần trụi của Âu Dương Yên, "Yên, ngươi không nên cởi quần áo trước mặt ta, bởi vì ngươi phải hiểu rõ, làm như vậy đang là câu dẫn ta."

Âu Dương Yên đẩy cánh ta nàng ra, diễn cảm trên mặt không nói nên lời là cái gì, chỉ thấp giọng nói, "Xin ngươi, ta không muốn để nàng thấy được thương thế trên người ta, đừng cho nàng biết, được không?" Âu Dương Yên muốn yếu đuối trước mặt La Vũ, tối thiểu cũng phải bảo trì được tôn nghiêm của mình.

Tắc Mông nhìn thấy biểu tình của nàng khẩn trương, trong mắt còn có bi thương, đau lòng, Tắc Mông buông lỏng Âu Dương Yên ra, nhặt quần áo trên mặt đất, thở dài, nhẹ nhàng kéo ra "Để ta giúp ngươi."

Nàng cẩn thận mặc quần áo cho Âu Dương Yên. Vì chế phục rất thẳng, chất liệu cũng cứng rắn và dày, nên ma xát lên vết thương trên người Âu Dương Yên, làm Âu Dương Yên đau đớn đến cắn chặt răng. Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên đau đớn cau mày, cực kỳ đau lòng, trong lòng nàng âm thầm thề, loại chuyện như thế này, sau này sẽ không tiếp tục phát sinh nữa.... nhưng sự thật lại không phải như vậy.

La Vũ đến rất nhanh, người hầu đưa nàng dẫn đến phòng của Tắc Mông. La Vũ theo lễ tiết quỳ gối hành lễ với Tắc Mông, Tắc Mông mỉm cười ngồi trên ghế sa lon, Âu Dương Yên đứng ở một bên. Tắc Mông để thị nữ đưa đến một cái ghế, ý bảo nàng ngồi xuống, La Vũ ngồi lên ghế, có chút khẩn trương.

Tắc Mông mỉm cười, "Bỉ Sắc phu nhân, tuần trăng mặt của ngươi vui vẻ không?" La Vũ thận trọng trả lời, "Cảm ơn bệ hạ quan tâm, Ba Siết đối với ta rất tốt." Trên mặt La Vũ còn mang theo hạnh phúc mỉm cười.

Tắc Mông dựa cả cơ thể vào ghế sa lon, đưa tay kéo Âu Dương Yên đến nói, "Yên, lại đây, ngồi bên cạnh ta." Âu Dương Yên thuận theo Tắc Mông ngồi ở một bên đùi, dựa vào lòng ngực của Tắc Mông.

Tắc Mông lại nói tiếp, "Thật ra chính là Yên muốn gặp ngươi, nhưng nàng không ra ngoài được, nên ta gọi ngươi tới, cho hai người gặp nhau." Lòng La Vũ lúc này thả lỏng rất nhiều, nói với Âu Dương Yên, "Yên tỷ tỷ, ta còn luôn đợi tỷ đến thăm ta, nhưng tỷ lại không đến, ta cảm thấy tỷ giống như không quan tâm ta."

Âu Dương Yên không biết nên nói gì, chỉ cứng ngắc ngồi trên ghế sa lon. Nàng cảm giác được tay Tắc Mông ở phía sau lưng nàng vuốt ve qua lại, mặc dù góc độ này La Vũ không thể nhìn thấy được. La Vũ nhìn nàng không trả lời mình, có chút thất vọng chu chu miệng. Tắc Mông lại lên tiếng, "Ba Siết và Nam tước Ai Lặc Tư vẫn còn qua lại sao?"

La Vũ lại khẩn trương, vội vàng nói: "Không, bệ hạ, phu quân đã rất lâu không có đi gặp Nam Tước Ai Lặc Tư." Tắc Mông lại mỉm cười, "Bỉ Sắc phu nhân, không cần khẩn trương như vậy, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, nhưng mà, hôn lễ của các người, con trai cả của Ai Lặc Tư cũng tham gia đúng không."

La Vũ càng thêm khẩn trương, nàng đứng lên nói, "Bệ hạ, hôn lễ của ta không có mời hắn, là hắn tự đến, chuyện này không có liên quan đến Ba Siết."

Tắc Mông lại cười, hơi hơi nhích dậy, nhỏ giọng nói bên tai Âu Dương Yên, "Nhìn xem, cô mèo nhỏ đáng yêu trong mắt chỉ có trượng phu của nàng mà thôi."

Âu Dương Yên nghe lời nói tràn ngập châm chọc ác độc, vẻ mặt của nàng trở nên càng lạnh lùng. La Vũ khẩn trương làm cho nàng có chút không đành lòng, nàng nói với Tắc Mông, "Kêu nàng về đi, ta đã nhìn thấy nàng, biết nàng vẫn khỏe, như vậy là được rồi." La Vũ không thể lý giải nhìn lên nàng, không rõ vì sao Âu Dương Yên lại đối xử với mình lãnh đạm như vậy.

Tắc Mông lại nói, "Bỉ Sắc phu nhân, hình như Yên không thích nghe ngươi nói những lời ngọt ngào với Ba Siết đâu." Âu Dương Yên rốt cục chịu đựng không được loại xấu hổ này, nàng lạnh mặt nói, "Đủ rồi, mời nàng trở về đi."

La Vũ đứng thẳng càng bất an, nàng không rõ mình làm sai cái gì, để Âu Dương Yên bắt đầu chán ghét nàng, nàng có chút thương tâm, nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Âu Dương Yên, trong ánh mắt mang theo u oán.

Tắc Mông lại nhẹ giọng nói bên tai Âu Dương Yên, "Yên, ngươi nhìn nàng tức giận, là vì thái độ của ngươi nên mới tức giận, xem ra nàng đối với ngươi cũng không phải hoàn toàn là vô tâm." Âu Dương Yên cắn chặt môi, im lặng không nói. Tắc Mông cười nói với La Vũ, "Ngươi trở về đi, trở về vấn an Ba Siết thay ta."

La Vũ lo sợ bất an cáo lui, Tắc Mông đợi nàng đi rồi, cho thị nữ lui xuống, ôm Âu Dương Yên vào lòng ngực, ôn nhu nói, "Đưa vòng tay kia tặng cho ta được không? Ta rất thích." Âu Dương Yên ngẩn ra. Tắc Mông đem vòng tay luôn cầm trong tay mình giơ lên, tự nói, "Ngọc rất đẹp!", nói xong tay nàng buông lỏng, vòng tay rơi xuống dưới.

Âu Dương Yên kinh hãi bật dậy, đưa tay muốn đón lấy, cả người lại bị Tắc Mông ôm, cái vòng rơi xuống trên bàn gỗ kiên cố, nhất thời vang lên một tiếng thanh thúy. Âu Dương Yên nhìn vòng tay vỡ vụn trước mắt mình, trong một khắc này, lòng của nàng cũng vỡ nát như vậy, Tắc Mông lại mỉm cười, "Thực xin lỗi, Yên, ta không cẩn thận."

Âu Dương Yên quay đầu nhìn Tắc Mông, nội tâm bi phẫn của nàng đạt tới cực hạn, nàng không rõ vì sao Tắc Mông lại phải tàn nhẫn như vậy, vì sao phải đem một chút nội tâm ký thác của nàng cũng đập nát đi. Đối mặt với Tắc Mông, nàng khóc không ra nước mắt, nàng không thể phản kháng, càng không thể cự tuyệt.

Âu Dương Yên cố gắng đem mấy mảnh vụn của khối ngọc thu lại, một tay Tắc Mông lại quét chúng rơi xuống thảm dưới sàn nhà. Âu Dương Yên rốt cục không thể kiềm chế phẫn nộ, nàng đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Tắc Mông, "Vì sao? Đến tột cùng ngươi muốn đem ta tra tấn đến thế nào mới chịu dừng?"

Tắc Mông nở nụ cười lạnh, "Không phải ngươi không thương nàng sao? Vậy sao lại để ý cái vòng này như vậy? Vì sao vừa rồi ngươi lại bất an khẩn trương như thế? Yên, ngươi có thể không thương ta, nhưng ta cũng không để ngươi thương người khác!"

Âm thanh Âu Dương Yên có chút run rẩy lên tiếng, "Những gì ngươi muốn, ngươi đã đạt được, ngươi còn muốn như thế nào?" Nàng phát hiện trấn định và hờ hững của mình đã không tồn tại nữa, đối mặt với hải tặc hung tàn, nàng có thể dùng trí tuệ của mình, dùng võ nghệ của mình đối kháng, nhưng là đối mặt với cường quyền, nàng lấy cái gì để đối kháng? Trước mặt Tắc Mông, lần đầu tiên nàng thấy bản thân mình bất lực yếu ớt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.