Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 477: Kết giới Nhạc gia(2)




- Mọi người tạm thời ở đây, nếu tộc trưởng muốn gặp thì tại hạ sẽ thông báo.
Đội trưởng đội hộ vệ nói với Nhạc Thành.
- Xin hỏi tộc trưởng bao giờ thì có tin tức?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
- Cái này cũng không biết, nhanh thì hôm nay, chậm thì ba ngày.
Thanh niên của đội hộ vệ cất tiếng nói.
- Vậy thì được rồi, tại hạ ở đây chờ đợi.
Nhạc Thành thản nhiên nói đối với những ánh mắt kia, Nhạc Thành cũng không thèm để ý.
- Vậy có tin tức thì chúng ta tới đây, đây là Nhạc gia, mọi người không thể đi loạn, trên đường đều có hộ vệ tuần tra.
Đội trưởng đội hộ vệ nhìn Nhạc Thành bằng một mắt sau đó dẫn đầu đám hộ vệ rời khỏi.
- Hừ, Nhạc Thiên không phải đã rời khỏi Nhạc gia rồi sao, vì sao hậu nhân lại còn tới đây.
Thanh niên kia sau khi rời đi thì khẽ hừ lạnh.
- các ngươi ở trong đình viện này, đừng để bọn họ đi khắp nơi, có quỷ mới biết bọn chúng tới đây làm gì.
Bên ngoài đình viện, hộ vệ Hoàng long kia nói với đám người thanh niên áo giáp màu xanh.
Chuyện này không thoát khỏi thần thức của Nhạc Thành, hắn lắc lắc đầu sau đó nhìn Hỏa Lão và Yêu Huyên mà nói:
- Hỏa Lão, Yêu Huyên, chúng ta trước hết vào nghỉ ngơi đi.
- Cũng tốt, sống ở đâu thì phải theo phong tục ở đó.
Hỏa Lão mỉm cười sau đó dẫn đầu đi vào trong đình viện.
Đi vào trong đình viện Nhạc Thành cũng không có gì mà không hài lòng, ở trong đó bố trí cũng thật sạch sẽ.
- Xem ra người của Nhạc gia đã sớm đến rồi.
Ở trong đình viện, Hỏa Lão cất tiếng nói với Nhạc Thành.
- Không sai, Vũ Văn gia xem ra đã sớm thông báo là bọn họ sắp xuất hiện.
Nhạc Thành mỉm cười.
- Vậy phải làm sao bây giờ, nếu người của Nhạc gia không để ý thì thật phiền toái.
Hỏa Lão cất tiếng.
- Bây giờ trước hết quay lại rồi hãy nói.
Nhạc Thành quay lại nói.
Bây giờ có một số thanh niên nổi giận đùng đùng, mỗi người đều hiện ra vẻ uất khí.
- Đội trưởng, ngươi cũng là đội trưởng đội hộ vệ Thanh Long, tại sao phải nghe lệnh đám người Hoàng Long kia, hắn muốn chúng ta làm gì thì chúng ta phải làm cái đó.
Một thanh niên áo xanh tức giận mà nói.
- Đúng thế đội trưởng, chúng ta tại sao phải nghe lời bọn hắn, ngẫm lại thật uất ức.
Một thanh niên áo đen cất tiếng nói.
- Các ngươi câm miệng cho ta, tưởng rằng trong lòng lão tử dễ chịu lắm sao, ta cũng là chức vụ đội trưởng, dựa vào điều gì mà phải nghe lời bọn chúng, nhưng mà thực lực chúng ta thua kém thì đành phải chịu thôi, nếu các ngươi không phục thì hãy đi khiêu chiến với bọn chúng.
Thanh niên tu vi thực lực thất tinh Đấu Tông cất tiếng nói.
- Đội trưởng, vậy ngày mai đội trưởng hãy đi khiêu chiến, chúng ta sẽ hỗ trợ.
Thanh niên kia cất tiếng nói.
- Lần trước ta đã không phục đi khiêu chiên nhưng bị đánh gãy ba cái xương sườn.
Thanh niên dẫn đầu cất tiếng.
- Đội trưởng, chúng ta cũng không có cách nào, thực lực chúng ta căn bản là không đủ dùng.
Một thanh niên cất tiếng nói.
- Đội trưởng, chúng ta nên hỏi đám người này một chút hay không, đám người này dường như là hậu thiên của Nhạc Thiên.
Một thanh niên cất tiếng hỏi.
- Các ngươi lại đề cập tới Nhạc Thiên lão tổ, các ngươi có thể không biết tình huống nhưng trong lòng chúng ta có Nhạc Thiên lão tiền bối là được rồi.
Thanh niên dẫn đầu lại nói:
- Ta đi hỏi xem bọn họ muốn ăn gì không.
Thanh niên dẫn đầu mắng chửi sau đó đi vào trong một đình viện.
Ở bên ngoài tất cả đều bị thần thức của Nhạc Thành khống chế, cuộc nói chuyện bên ngoài hắn đều nghe rõ.
- Ta biết ngươi tên là Nhạc Thành, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi muốn ăn gì cứ nói.
Thanh niên dẫn đầu đi vào trong mà nói.
- Đa tạ, chỉ là chúng ta cũng không đói, bằng hữu của ta đã nghỉ ngơi.
Nhạc Thành cất tiếng nói với thanh niên.
Nhạc Thành khẽ đánh giá thanh niên này một chút, thân hình cũng tương tự như Khiếu Thiên Hổ, tên của hắn chính là Nhạc Thạch Đầu.
- Vậy ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, phỏng chừng ngày mai tộc trưởng sẽ có tin tức.
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói.
- Vậy đội trưởng đi thong thả, còn có một chuyện tại hạ muốn hỏi.
Nhạc Thành hơi biến sắc mà nói.
- Có chuyện gì, ngươi mau nói đi.
Thanh niên kia chần chừ mà hỏi Nhạc Thành.
- Không biết tại hạ xưng hô thế nào với đội trưởng đây.
Nhạc Thành mỉm cười hỏi.
- Ngươi gọi ta là Thạch Đầu là được rồi, ngươi ở đây cần gì cứ nói cho ta biết.
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói.
- Đa tạ Thạch Đầu đội trưởng.
Nhạc Thành một lần nữa mỉm cười nói.
- Tại hạ muốn xác định một chút, liệu ngày mai có thể có tin tức của tộc trưởng được không?
- Cái này hẳn là có, chỉ là chậm nhất thì ba ngày cũng sẽ có tin tức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói.
- Đa tạ Thạch Đầu huynh đệ.
Nhạc Thành mỉm cười nói.
- Không cần cám ơn, bất quá ta phỏng chừng ngươi cũng không nên chờ đợi tin tức tốt.
Nhạc Thạch Đầu bất đắc dĩ nhìn Nhạc Thành.
- Tại sao?
Nhạc Thành hơi biến sắc mà hỏi.
- Aizzz, kỳ thực chúng ta cùng huyết mạch nhưng ta cũng cho ngươi biết, ngươi rất khó ở lại Nhạc gia.
Nhạc Thạch Đầu do dự một chút.
- Thân phận của ngươi lần trước Nhạc Đại trưởng lão đã nói qua, nhưng trong tộc có không ít trưởng lão phản đói ngươi quay lại.
- Tựa như đội hộ vệ Thanh Long chúng ta cũng là chi mạch của Nhạc Thành lão tổ, bởi vì bị mấy trưởng lão khác áp bức cho nên chúng ta cũng không có địa vị gì.
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói.
- Thạch Đầu đội trưởng, huynh nói huynh chính là thuộc về nhất mạch của Nhạc Thiên lão tổ?
Nhạc Thành nghi hoặc hỏi.
- Chỉ có một chút liên quan mà thôi, Nhạc gia chúng ta hai trăm năm gần đây cũng là hai mạch của Nhạc Thiên lão tổ và Nhạc Tề lão tổ, nghe nói trước kia Nhạc Thiên lão tổ còn ở thì đây chính là thế lực lớn nhất, khi đó trưởng lão đại bộ phận là người của Nhạc Thiên lão tổ, sau khi Nhạc Thiên lão tổ rời khỏi thì Nhạc gia do Nhạc Tề lão tổ làm chủ, trong tộc đại bộ phận trưởng lão cũng là người của Nhạc Tề lão tổ.
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói.
- Thật không, không biết Thạch Đầu đội trưởng có biết vì sao trước kia Nhạc Thiên lão tổ rời khỏi Nhạc gia hay không?
Nhạc Thành muốn biết chuyện tình nên hỏi.
- Cái này ta không biết, chuyện này thì một số trưởng lão cũng không minh bạch rõ ràng.
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói:
- Huynh là huyết mạch trực hệ của Nhạc Thiên lão tổ, huynh đến ở lại Nhạc gia thì cần phải chú ý nhiều hơn, nhất mạch chúng ta đã bị người khác sỉ nhục nhiều rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.