Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 37




Du Thư mấy ngày nay đều tựa như nhà có tang, cách thật xa cũng có thể cảm giác được tâm tình của hắn đang chùn xuống.

Các huynh đệ ở Ảnh Vệ doanh cũng coi như hiểu biết lẫn nhau, Ảnh Tứ cắn hạt dưa nhìn Du Thư trầm mặc đứng ôm kiếm trước cây trụ luyện công, vỗ vỗ cánh tay Ảnh Ngũ vừa vận công xong đang lau mồ hôi, bát quái nói: “Lão tam đây là làm sao thế? Trước kia chưa từng thấy hắn không có tinh thần như vậy.”

“Ta nào biết.” Ảnh Ngũ trợn mắt, ném khăn tay qua một bên: “Lão tam vốn dĩ đã ít nói, ai mà đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì?”

Ảnh Ngũ liếc mắt nhìn thanh niên hắc y mặc kệ mưa phùn mênh mông vẫn đứng trước cây cột kia, thở dài thật sâu: “Ngày thường lúc nào cũng thấy hắn thần thần khí khí, đột nhiên lại trở nên nghèo túng như thế, đích xác không khỏi khiến người ta đau lòng, ta thấy ánh mắt kia của hắn đều mơ màng, giống như cái xác không hồn.”

“Bằng không ngươi đi hỏi thử đi?”

Ảnh Tứ cắn hạt dưa nhỏ giọng trả lời hắn: “Ta hỏi rồi, nhưng hắn không nói cho ta biết là vì sao, chỉ nói một câu rất kỳ quái.”

“Cái gì mà ‘thanh xuân kết thúc’, ta nghe cũng không hiểu là ý gì.”

Ảnh Ngũ Ảnh Tứ ngồi dưới mái hiên câu được câu không nói chuyện phiếm, mà vai chính trong cuộc đối thoại của bọn họ là Du Thư đương nhiên cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng hắn không có tâm tư để quay đầu giải thích. Từ sau hôm nghe được Tiêu Vị Tân nói y đã có người trong lòng khác, tâm tình của Du Thư liền không tốt.

Ở trong lòng hắn, Tiêu Vị Tân là nam chính của thế giới này, nhận tri này là không thể thay đổi. Trước kia lúc đọc sách Du Thư đã thích xem hỗ động của nam nữ chính, hắn thích tuyến tình cảm của bọn họ, tuy rằng không oanh oanh liệt liệt, cũng không miêu tả quá nhiều tình ái, nhưng giữa hai người lúc nào cũng lộ ra một cảm giác ấm áp ngọt ngào, tựa như tế thủy trường lưu, vừa nhìn liền khiến cho nhân tâm vui vẻ.

Du Thư một lòng cảm thấy hai người bọn họ là một đôi trời đất tạo nên, nếu không ở cùng nhau, vậy thì không phải là quan xứng. Ngay cả quan xứng cũng có thể bị hủy đi, cốt truyện của quyển sách này còn có thể đi được nữa sao? Hơn nữa, có rất nhiều tình tiết nếu thiếu đi sự thúc đẩy của nữ chính liền căn bản không thể tiếp tục, nam chính không cùng nữ chính bồi dưỡng tình cảm, cốt truyện về sau phải làm sao bây giờ?

Du Thư u sầu đầy mặt, hắn miễn cưỡng đánh lên tinh thần, an ủi bản thân mọi chuyện vẫn chưa đến nỗi, biết đâu được thế giới này đã mang sẵn công năng tự tu chỉnh, cho dù Tiêu Vị Tân và nữ chính thật sự bỏ lỡ nhau, nhưng có lẽ cốt truyện vẫn có thể tiếp tục.

Hắn đứng trước cây cột thêm nửa canh giờ, xuân sam khinh bạc trên người bị mưa phùn xối ướt khắp người, nhưng hắn lại không cảm thấy khó chịu, sau khi nghĩ thông suốt liền tạm thời buông bỏ chuyện này, chờ về sau lại bàn, dù sao cứ đi một bước xem một bước vậy.

Uể oải thì uể oải, nhưng có việc nên làm thì không thể không đi, Du Thư điều chỉnh tốt cảm xúc liền lên đường rời khỏi vương phủ, Tiêu Vị Tân đã giao cho hắn nhiệm vụ, hắn cũng không thể hàm hồ.

Du Thư giống như hai ngày trước, ẩn nấp trong hẻm tối ở góc đường chờ đợi, con phố này là chỗ mà Lý Lương sau khi hạ triều nhất định phải đi qua, hắn đã ôm cây đợi thỏ hai ngày. Lý Lương quả thật là một kẻ xảo trá, cho dù có phát hiện ra có người theo dõi thám thị hay không thì lão vẫn vô cùng cẩn thận, mỗi ngày hạ triều vào lúc chín giờ sáng liền thành thành thật thật mà hồi phủ, cả ngày đều ở trong nhà không ra ngoài, ngay cả các buổi tụ hội đồng liêu cũng đều rất ít tham gia, chợt nhìn còn tưởng rằng lão là một người cương trực hai tay trong sạch.    

Hắn ngồi xổm trong ngõ nhỏ không nhúc nhích, yên lặng đếm thời gian, một nén nhang sau, cỗ kiệu của Lý Lương đúng giờ đi qua nơi này, thậm chí ngay cả kiệu phu cũng không đổi. Du Thư chờ bọn họ rời đi mới từ trong ngõ đi ra, không xa không gần mà đi theo phía sau.

Hắn dịch dung lẫn vào trong đám người, đầu xuân chín giờ sáng trời đã sáng choang, kể cả những người lười biếng cũng đều đã rời giường hoạt động, Du Thư lại không dám có một tia chậm trễ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu màu đỏ kia, thẳng đến khi bọn họ dừng lại trước cửa phủ thượng thư. Mành kiệu bị nhấc lên, từ bên trong bước ra một lão nhân mặc quan phục màu son, gương mặt hiền từ đoan chính ôn hòa, nói vậy thời còn trẻ cũng là một mỹ nam tử, lão không dừng lại quá lâu trước cửa, nhanh chóng nhấc chân đi vào đại môn.

Du Thư giả vờ đứng trước quầy hàng ven đường thương phẩm, dư quang khóe mắt lại vẫn chăm chú nhìn vào cửa phủ thượng thư. Sự kiên nhẫn của hắn cực kỳ cao, đừng nói ba ngày, cho dù là ba mươi ngày hắn cũng có thể đợi được, lão nhân kia sớm hay muộn cũng sẽ không nhịn được mà lộ ra dấu vết.

Nhưng trên thực tế hắn vẫn là đánh giá lão quá cao, Lý Lương kia căn bản là không có sức nhẫn nại tốt đến như vậy. Vừa qua giờ trưa, Du Thư ngồi xổm dưới tàng cây ăn cơm, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trông thấy Lý Lương đã thay vào một thân thường phục bước ra ngoài ngồi lên kiệu.

Du Thư lặng yên không một tiếng động đi theo.

Lý Lương dừng lại trước cửa trà lâu, sau đó đi vào uống trà nghe thư, thoạt nhìn hết thảy đều như bình thường. Nhưng sau một chén trà nhỏ, lão lại rời đi từ cửa sau trà lâu, đổi thành xe ngựa hướng ra ngoài thành mà đi, một đường rẽ trái rẽ phải tựa hồ như đang cố ý chạy lòng vòng, làm người khác không nắm bắt được ý đồ.

Theo dõi như vậy sẽ rất dễ dàng đánh mất mục tiêu, nhưng Du Thư khinh công tuyệt hảo, năm đó cũng đạt được thành tích cao nhất ở khóa truy tung, ra khỏi thành đối với hắn mà nói lại càng thêm thuận tiện cho việc hành động, tùy tiện chọn một bụi cỏ cũng có thể che giấu thân hình, hắn đi theo Lý Lương một đường đi về hướng bắc ngoại thành, cuối cùng ngừng lại trước một thôn trang.

Xe ngựa chậm rãi đi vào từ cửa hông thôn trang, Du Thư cũng lập tức theo sau.

Không thấy thì không biết, hóa ra ở thôn trang này thế nhưng lại ẩn giấu một nữ nhân.

Nếu là nữ nhân bình thường, Du Thư nhiều nhất chỉ cảm thấy lão nhân này là một lão sắc phôi, nhưng cách ăn mặc của nàng lại rất khó mà không làm cho hắn liên tưởng hay nghi kỵ. Y phục của nữ tử Trung Nguyên phần lớn đều bảo thủ đoan trang, cho dù là ở thanh lâu kỹ viện nữ tử có chút bất đắc dĩ bán mình cũng không có phục sức kỳ dị gợi cảm như vậy, hơn nữa nhìn từ khuôn mặt tràn ngập phong tình dị vực kia của nàng ta, căn bản chính là người Tây Nhung bên kia.

Bởi vì mấy năm nay liên tục đánh trận, Đại Hạ và Tây Nhung không hề có liên hệ gì với nhau, mà trong dân chúng cũng không có bất luận lui tới nào, quan hệ giữa hai bên là cừu thị đối địch, nhưng trong kinh thành xuất hiện một nữ nhân Tây Nhung, còn bị Lý Lương giấu ở nơi núi sâu, chỉ riêng việc này đã không hợp với lẽ thường.

Du Thư không hề rút dây động rừng, ẩn ở trên cây nhìn bọn họ một đường nị oai mà đi vào nhà, nghe thấy động tĩnh trong phòng càng lúc càng lớn, mặt không đổi sắc trầm tĩnh như nước.

Đối với một người không hề có tí kinh nghiệm gì mà nói, mấy năm đầu ngồi xổm góc tường nghe lén chuyện đó quả thực chính là dày vò. Hắn và Ảnh Tứ trước kia đều nghe mà mặt đỏ tai hồng chân tay luống cuống, sau đó Ảnh Tứ dần dần khai trai liền biến thành lão bánh quẩy, trường hợp này thấy nhiều rồi nên cũng không trách. Mà hắn thì lại không thể không tỏ ra bình tĩnh, sợ bị bọn Ảnh Tứ nhìn ra mình là thái kê (cùi bắp), cười nhạo hắn là con cọp giấy.

Lý Lương đều đã là một lão nhân 50, nhưng không ngờ ở phương diện kia cư nhiên vẫn còn rất long tinh hổ mãnh, Du Thư nhìn nhìn thời gian, đến lúc này đã làm được hơn một giờ rồi mà vẫn còn đang tiếp tục, lỗ tai hắn đều sắp mọc kén rồi.

Mãi đến lúc nhật mộ tây sơn, Lý Lương mới thần thanh khí sảng một lần nữa ăn mặc chỉnh tề bước ra cửa, mà mỹ nữ Tây Nhung kia thì lại mỉm cười ngọt ngào đưa lão đến cửa, làn váy mỏng tang chỉ có thể che đến đùi, ở loại địa phương cấp bậc nghiêm ngặt như thời cổ đại, như vậy có thể xem là cực kỳ lớn mật.

Lý Lương được dỗ đến vui sướng, giống như uống say mà ngồi trên xe ngựa rời đi, trong miệng khẽ hừ tiểu khúc, Du Thư không dám lập tức đuổi theo, lại ngồi xổm trên cây trong chốc lát, mỹ nữ Tây Nhung kia đợi người đi rồi liền thu liễm nụ cười trên mặt, sắc mặc âm trầm trở vào trong phòng.

Chỉ một động tác như vậy, Du Thư liền lập tức phát giác ra nữ nhân này không hề đơn giản. Phải biết rằng, mỗi tiếng nói cử động của người biết võ đều khác xa người thường không biết võ, nữ nhân kia ở trước mặt Lý Lương giả vờ giỏi đến mức không lộ chút sơ hở, nhưng người đi rồi nàng ta liền tùy ý hơn nhiều, chỉ một cái xoay người đã khiến cho Du Thư nhìn ra công lực của nàng ta sâu không lường được, chỉ sợ là không nằm dưới mình, tuyệt đối không chỉ là một nhân vật lấy sắc thờ người.

Du Thư nhíu mày, chờ đến khi trong viện đã hoàn toàn an tĩnh mới cẩn thận rời đi, ai ngờ vừa ra khỏi ngoại viện lại bỗng nhiên bị người che miệng kéo vào một chỗ ngoặc âm u, hắn cả kinh, theo bản năng lập tức sờ tới thanh kiếm treo trên hông.

“Suỵt——!” Giọng nói của Na Tô Đồ vang lên ở bên tai Du Thư, hắn đè thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn, cẩn thận bị phát hiện.”

Du Thư mở to mắt nhìn hắn, ngưng thần nín thở một chưởng đẩy tay hắn ra, cảnh giác nhìn về phía hắn: “Sao lại là ngươi?”

Thân hình cao lớn của Na Tô Đồ đứng trong không gian nhỏ hẹp này cực kỳ chiếm diện tích, khiến cho vóc dáng 1m78 của Du Thư liền trông có vẻ nhỏ xinh, hắn dương môi cười với Du Thư, hàm răng trắng như tuyết tựa hồ lóe lên hàn quang: “Ngươi có thể tới, ta vì sao lại không thể?”

“Vương gia nhà ngươi yên tâm để một tiểu mỹ nhân như ngươi ra cửa sao?”

Du Thư không muốn lý giải đầu óc không được tốt này của nam hai, nhưng lại không dám làm ra động tác gì lớn, đành phải thương lượng với hắn: “Chất tử điện hạ, có chuyện gì chúng ta ra ngoài hẵng nói, nơi này rất nguy hiểm.”

Trong mắt Na Tô Đồ có chút ý cười, cặp Âm Dương Nhãn lạnh như băng kia nhìn không ra một tia cảm xúc, hắn hoàn toàn không tiếp thu lời nói của Du Thư, chỉ lo tự mình nói: “Ngươi mang cái mặt nạ này quá xấu, có phải Tiêu Vị Tân cố ý cất giấu ngươi hay không?”

“Nếu mà là ta thì nhất định sẽ không để ngươi mang cái mặt nạ xấu như vậy, gương mặt đẹp như vậy mà bị giấu đi chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”

Người này thật là không thể nào hiểu được……

Du Thư đau đầu không thôi, mắt thấy trời đã sắp chuyển tối, thật sự không muốn tốn kém thì giờ ở đây với hắn, đơn giản liền nâng tay áo lên phóng ra tụ tiễn. Na Tô Đồ nếu cùng hắn đánh nhau căn bản là không có cửa thắng, nhưng hắn ỷ vào không gian nhỏ hẹp, Du Thư hoạt động không được thuận tiện mà thoái mái chụp được tụ tiễn, nhân tiện còn không quên giơ tay lau một phen qua sườn mặt của Du Thư, động tác ngả ngớn hệt như con mèo.

Du Thư cảm thấy mình có khả năng không áp được tính tình, đôi tay sắp ngo ngoe rục rịch.

“Không đùa với ngươi nữa.” Na Tô Đồ ăn bớt xong liền lập tức lui về phía sau hai bước, nhường ra một khoảng cách an toàn, “Ta cũng là ngoài ý muốn mới đụng phải ngươi.”

“Đừng nhìn ta như vậy, ta và các ngươi là một bọn.”

Du Thư vốn đang cảm thấy nam hai ở trong sách thật đáng tin cậy, hy vọng Vương gia nhà mình có thể hợp tác với hắn, nhưng qua vài lần tiếp xúc liền phát hiện hình như cũng không phải như vậy, hiện tại ý nguyện hợp tác cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa.

“Chất tử ăn nói cẩn thận.”

Na Tô Đồ khoanh tay nhìn hắn trong chốc lát, thở dài một hơi: “Ta đích xác là tới để điều tra, nữ nhân kia không ở cùng một chiến tuyến với ta.”

“Nàng ta là người của Tam vương huynh.” Na Tô Đồ nói tiếp, “Điều này hẳn đã giúp các ngươi minh bạch vì sao hoàng đế Trung Nguyên lại bị ám sát rồi chứ?”

Du Thư cũng không ngốc, rất nhanh đã xâu chuỗi lại tiền căn hậu quả, Lý Lương quả nhiên là nội gián, có một tay với Tây Nhung bên kia, cũng không biết lão tặc Hạ thừa tướng kia có tham dự vào chuyện này hay không.

Na Tô Đồ tựa hồ như muốn cố ý phủi sạch quan hệ với mỹ nữ Tây Nhung kia, tiếp tục nói: “Ta là thiệt tình muốn hợp tác với Vương gia nhà ngươi, tuyệt sẽ không cô phụ hắn!”

Du Thư lộ ra cặp mắt cá chết, thầm hô trình độ Hán ngữ của nam hai đã cùi bắp như vậy rồi, còn một hai phải dùng loạn thành ngữ.

Vả lại nếu hợp tác với Vương gia, Na Tô Đồ có thể bảo đảm được cái gì? Hắn lại không thể làm chủ thay cho chủ tử.

Ngay khi Du Thư sắp sửa biến mất trước mắt hắn, Na Tô Đồ lại bỗng nhiên chạy theo, “Mỹ nhân, ta có thể biết tên của ngươi không?”

“Không thể.” Du Thư xoay người đứng trên mái hiên nhìn Na Tô Đồ đang đuổi theo phía sau mình, bất ngờ nhấc chân không hề báo trước mà một chân đạp hắn xuống, hờ hững nói: “Thỉnh đừng dùng loại xưng hô này để gọi ta.”

“Không lễ phép.”

Na Tô Đồ bị đá xuống cũng không tức giận, nằm trên mặt đất cười tủm tỉm tiếp tục nhìn hắn.

Du Thư cũng không thèm ngó ngàng tới hắn nữa, nhanh chân chạy về vương phủ trước khi trời tối hẳn. Trong thư phòng quả nhiên đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Vị Tân đang ở nơi đó chờ hắn, đó là nơi mà hắn mỗi ngày đều trở về hội báo nhiệm vụ.

Hôm nay hắn trở lại muộn hơn ngày thường rất nhiều, Tiêu Vị Tân tất nhiên sẽ muốn hỏi thêm vài câu, nghe hắn hội báo tin tức xong, Tiêu Vị Tân nhíu mày suy nghĩ thật lâu, thần sắc ngưng trọng.

Du Thư không dám quấy rầy y, đứng bên cạnh không dám lên tiếng. Hôm nay hắn bôn ba một đường, giữa trưa vừa ăn được nửa hộp cơm liền phải ném xuống đuổi theo Lý Lương, cơm chiều thì lại càng một ngụm cũng chưa kịp ăn, lúc này đã đói đến mức ngực dán vào lưng.

Hắn vô cùng hoài niệm nửa hợp cơm bị mình ném xuống hồi trưa, vẫn còn hai cái đùi gà chưa kịp ăn.

Tiêu Vị Tân còn đang suy nghĩ tìm manh mối, bỗng nhiên nghe thấy trong thư phòng yên tĩnh truyền đến một tiếng động kỳ quái, y ngẩng đầu nhìn về phía Du Thư, lại thấy Du Thư trạm đến thẳng tắp, biểu tình nghiêm túc mắt nhìn thẳng, làm người khác hoài nghi vừa rồi có phải đã nghe lầm hay không.

Y như suy tư gì mà vuốt cằm: “Có phải ngươi đói bụng hay không?”

Du Thư hận bản thân vì sao lại không biết cố gắng, cái bụng sớm không kêu muộn không kêu, một hai phải vào thời điểm này mà xằng bậy.

Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn!

Không có tiền đồ!

Tiêu Vị Tân cách ánh nến đều có thể thấy rõ vành tai đỏ bừng của tiểu ảnh vệ, không nhịn được mà bật cười.

Du Thư biết y đang cười mình, tâm tình nháy mắt liền ỉu xìu như bong bóng cao su xả khí, rất có một loại ảo giác mất mặt trước mặt nam thần.

Tiêu Vị Tân gọi Họa Xuân tiến vào, bảo nàng phân phó trù phòng một lần nữa làm chút thức ăn khuya chốc lát đưa tới, sau đó lại nói với Du Thư: “Bổn vương bữa tối ăn không nhiều lắm, vừa lúc ngươi bồi ta ăn thêm một chút?”

Nhìn ý cười ôn nhu trên mặt Tiêu Vị Tân, Du Thư cảm thấy mặt mình lại càng thêm không biết cố gắng mà đỏ lên.

Vương gia nhà bọn hắn thật ưa nhìn, cười rộ lên quá mức có mị lực.  

Không được, nhân thiết mãnh nam mặt than của hắn không thể đổ, quyết không thể đỏ mặt.

Đến phát nghẹn mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.