Yêu Nàng Từ Cú Tát Đầu Tiên

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

11

Khi đến chiến trường, kỳ thực cũng chẳng tính là chiến trường thật sự, nơi chiến cuộc chân chính há phải nơi đám tiểu bối chưa quá ba trăm tuổi như chúng ta có thể đặt chân?

Hai dãy tuyết sơn hùng vĩ đứng sừng sững hai bên, giữa là một khe núi sâu hun hút, không thấy đáy.

Chúng ta bị an trí tại trướng trại xa khe núi nhất, một trướng lớn, cả đám đều cùng ở, từng trải qua “đại thông phô” chăng? 

Chính là loại như vậy.

Chiến trường quả nhiên khác biệt, sát khí trầm trọng, đến cả ta cũng không dám nói lớn.

Linh Hoa thượng tiên sau khi an bài cho chúng ta xong thì rời đi, kế đến là một binh sĩ râu ria xồm xoàm, tự xưng là người của Đông Hải Long tộc, phụ trách lần quan sát này của chúng ta.

Ta bĩu môi. Đông Hải Long tộc? 

Chẳng phải chính là tộc có kẻ từng cùng mẫu thân ta giao chiến khiến ta sinh non đó sao? 

Ấn tượng chẳng tốt lành gì!

Hắn tên Nghiêm Trí, “Chư vị tiểu hữu! Nơi chiến địa, không giống trò chơi thường nhật, mong các vị nghiêm khắc tuân thủ quy tắc, khi chưa được triệu gọi thì chớ tùy tiện rời trướng!” 

Hắn đảo mắt nhìn quanh, “Lúc nào rảnh, ta sẽ dẫn các vị đi tham quan. Kẻ nào tự ý ra vào, xảy ra chuyện, ta không chịu trách nhiệm đâu!”

Ta đương nhiên sẽ không ra ngoài. 

Mạng ta quan trọng! 

Ta vất vả lắm mới lớn được trăm tuổi, ngay cả hình cũng chưa hóa! 

Cuộc sống tốt đẹp còn chưa bắt đầu đâu!

Lần quan sát này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì, ta vẫn không rõ. 

Ở đây đã mấy ngày, chỉ được ra ngoài hai lần, đều là do Nghiêm Trí dẫn đi.

Một lần là gặp một vị phó tướng, vị ấy còn đen hơn cả ta! 

Khuôn mặt kia, nếu không mở miệng, ta còn tưởng là cái mũ giáp phụ nữa kia! 

Phó tướng giảng giải cho chúng ta về chiến sự, nào là thần ma đại chiến từ bao giờ, quan hệ giữa hai tộc hiện nay ra sao, vì cớ gì còn lập ra biên cảnh thần ma… lời lẽ lằng nhằng rối rắm!

Lần kia là đưa chúng ta đến gần khe núi, may mà Thư Dương sớm đã cẩn thận, buộc ta trên người hắn, bằng không chắc chắn đã bị gió cuốn bay! 

Đương nhiên, đối với những kẻ mồm mép nói ta “gà”, ta cũng ban cho một phen “trừng phạt” hậu hĩ!

Ta ở đây thực sự buồn đến phát điên! 

Dù thân thể yếu, nhưng trong Phượng tộc ta muốn đi đâu là đi, giờ bị ép ta đây, ở mãi trong trướng trại, ta chịu không nổi nữa rồi!

12

Ta đá đá Thư Dương, hắn tưởng ta lại đói, lập tức lấy lương khô trong túi càn khôn đưa cho ta, bị ta đá bay đi.

“Thư Dương, ta buồn lắm…”

Thư Dương bất đắc dĩ vuốt lông cho ta, 

“Nhẫn thêm chút nữa, nơi đây không thể tùy tiện bước ra ngoài.”

Tỷ tỷ Thược Dược lại gần, “Mao Mao, hay tỷ tỷ dạy muội làm hương cao nhé?” 

Ta nằm dài trên đất lắc đầu, ta chỉ thích ngửi, không thích động tay.

Thư Dương thấy ta dường như có chút mỏi mệt, có vẻ lo lắng cho sức khỏe của ta, 

“Nếu lát nữa gặp sư huynh Nghiêm Trí, ta hỏi xem khi nào có thể rời đi nhé?”

Ta gật đầu, cũng chỉ có thể vậy thôi.

Buổi chiều, mọi người đều nhập định tu luyện, chỉ có ta rảnh rỗi vô sự. 

Thần hồn không ổn, ta ngay cả tu luyện cũng không thể.

Nhìn Thư Dương bên cạnh nhắm mắt ngồi yên, ta nhảy xuống khỏi giường, đi ta góc trướng…

Đừng tưởng ta ngốc, ta đâu có dại mà một mình chạy ra ngoài, lỡ gặp chuyện còn liên lụy kẻ khác thì sao! 

Chỉ là cảm thấy chỗ Thư Dương đó ngột ngạt quá, ta góc này hít thở chút thôi…

Tiếc thay, ta không muốn liên lụy người khác, nhưng người khác lại không nghĩ vậy.

Ngươi nói xem, ta bé thế này, lại nấp ở góc trướng, cớ sao cứ đúng lúc ấy, lại có kẻ bên ngoài thò tay vào túm ta kéo ra???

Ta muốn về nhà méc mẫu thân! 

Trướng trại nơi quân doanh chẳng ra gì hết! Đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi ta hôn mê…

Trong cơn mê muội, bên tai truyền đến giọng người nói chuyện.

“Lão nhị! Ta bảo ngươi sang tiên giới dò la tin tức, ngươi lại bắt một con gà về là sao hả?”

“Đại ca, con gà này ở trướng trước nhất, nhất định là bảo vật… Ái da đừng đánh, đừng đánh!”

“Gà thì có thể là bảo vật gì! Hả? Bắt con gà là khiến hai tộc thần ma khai chiến được sao? Ta bảo ngươi lấy tin tình báo! Tin tình báo hiểu không!” 

Người kia thở hồng hộc, “Khó khăn lắm mới nhét được ngươi vào, ngươi lại mang về một con gà cho ta!”

Ta khe khẽ hé mắt, nhìn quanh bốn phía.

Nghe một lúc, ta hiểu rồi, đây chính là đám Ma tộc mà Thư Dương nhắc ta, những kẻ nhàn rỗi sinh chuyện, muốn khơi mào lại đại chiến thần ma.

Aiz… thật xui xẻo! 

Ta còn chưa đi đâu, đã bị bắt ta đây rồi, ta biết làm sao? 

Một thân yếu nhược, ngay cả con gà cũng không bằng…

Bỗng có một bàn tay lôi ta dậy, “Đã mang về rồi, ta nay hầm canh đi!”

Gì cơ!!! Không được, phải tự cứu lấy mình!

Ta mở mắt, “Đại ca… ta có tin tình báo…”

Kẻ đang giữ ta ném ta ra ngoài, “Con gà này biết nói hả?!” 

Bệnh nặng hả? Là Ma tộc thì sao? 

Thấy gà biết nói mà nhảy dựng lên làm gì?!

Ta bị ném đến choáng váng, loạng choạng đứng dậy, không ổn rồi, choáng đầu quá…

Ta lắc lắc đầu, ngồi phịch xuống đất, xuống tay cũng ác thật…

“Khụ khụ! Ngươi nói ngươi có tin tình báo? Là loại tin tức nào?” 

Kẻ ngồi chủ vị cố che giấu vẻ lúng túng vừa rồi, 

“Nếu thật, ta sẽ thả ngươi, bằng không… nửa gà hầm, nửa gà hấp!”

Ngươi cứ đợi đó!

“Khà khà… Đại ca, ngài anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, dung mạo phi phàm, tất là người nói một là một!” 

Bịa hết nổi rồi, chỉ nhớ được chừng ấy từ thôi!

“Ừm ừm! Có con mắt tinh tường đấy! Bổn vương là Ma tộc Trấn Tây vương!” Trấn Tây vương… hử? 

“Ta mặc kệ ngươi trấn gì! Chỉ cần tin tình báo là thật, không chỉ tha cho ngươi, còn thưởng pháp bảo mỹ nhân!”

Ta là giống cái! Cảm tạ!

Ta cười nịnh nọt, “Trấn Tây vương anh minh thần võ! Khà khà… Trong trướng cùng ta, có một tên là thiếu chủ của các ngươi, bắt hắn rồi vu cho Tiên tộc, khiến bọn họ tự tàn sát lẫn nhau, chẳng phải ngài ngồi hưởng ngư ông chi lợi ư?”

“Hửm? Thiếu chủ? Là tên nào?” 

Trấn Tây vương nghi hoặc nhìn ta, ta cũng tròn mắt nhìn lại.

Không phải, Ma tộc các ngươi có rất nhiều thiếu chủ sao?

“Chính… chính là tên Thư Dương kia…” 

Thứ lỗi cho ta, sư phụ bảo ngươi chăm ta cho tốt, kết quả ta bị bắt, ngươi không xuống địa ngục thì ai xuống?

“Thư Dương…” Trấn Tây vương nghĩ hồi lâu, 

“Ồ… ngươi nói là tên bị đưa đến Tiên tộc làm con tin ngay khi sinh ra đó hả?”

Ngươi đang nói cái gì vậy? Con tin? 

Cái người rạng rỡ tuấn tú, thấy con gà cái còn đỏ mặt ấy, là con tin???

Không đúng! Gà cái là cái gì trời!!!

Ta gật đầu, “Hắn… vô dụng sao?” Ta dè dặt hỏi.

Trấn Tây vương chau mày, “Cũng không phải vô dụng, chỉ là quân cờ bỏ đi mà thôi!”

Mẫu thân ơi! Mau ta cứu con! Phức tạp quá! Con không hiểu nổi nữa rồi!

 
 


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...