Yêu Khi Có Thể
Chương 19: Thử thách mì cay
Tôi thì cũng thích mấy món đồ dễ thương nhưng không bằng đồ ăn, mặc kệ mọi người cứ luôn miệng khen mấy món đồ dễ thương đó đi, tôi nhàm chán lướt đôi mắt sơ qua các mặt hàng. Nhưng có một thứ đã làm tôi thay đổi suy nghĩ, sợi dây chuyền bằng dây màu đỏ với chiếc lá bằng cẩm thạch nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi. Nó quả thật nổi bật hơn bất kì món hàng dễ thương nào, mặt dây chuyền là hình một cái lá cây nhỏ được làm bằng đá cẩm thạch xanh, từng đường nét được chạm khắc tinh xảo, giản dị nhưng cao quý và tinh tế vô cùng.
Tôi nhìn món đồ đó một cách thèm thuồng, nhất định sẽ rước em nó về làm của riêng rồi chuyền cho con cháu từ đời này sang đời khác làm của hồi môn. Nhưng ý định nhanh chóng bị dập tắt một cách tàn nhẫn khi nhìn bảng giá, gần một triệu đồng chứ có ít ỏi gì đâu, một con bé nhà cửa điều kiện hạn hẹp thì đào đâu ra một triệu đồng? Tiền đâu dư mà mua dây chuyền gần một triệu đeo vào cổ? Như vậy chẳng khác nào đốt tiền rồi. Tôi thở dài đầy não nề, thầm tiếc thương cho bản thân, sợi dây chuyền đẹp đến thế cơ mà...
- Em thích đến vậy à?
Đột nhiên Vũ Nguyên từ đâu chui ra, anh quàng tay qua cổ tôi, giọng nhẹ nhàng. Tôi ngại ngùng đáp :
- Dạ, mà nó đắt quá anh ơi.
Vũ Nguyên cười, khẽ xoa đầu tôi, anh lẳng lặng bước đến chỗ có sợi dây chuyền. Nói gì đó với người bán hàng, rồi rút cái ví dày cộm ra nhẹ nhàng lấy một triệu đồng đưa cho người ta để đổi lấy sợi dây chuyền mà tôi thích. Tất cả diễn ra trong vòng chưa đầy một phút, mắt tôi không còn rõ nữa, gần một triệu đồng chứ đâu có ít, tại sao với anh lại dễ dàng đến vậy? Lần này tôi mới nhận ra Vũ Nguyên thuộc hạng con nhà có điều kiện, đúng là nhà mặt phố bố làm to muốn gì chẳng được.
- Nè, làm gì đơ ra vậy? Sợi dây chuyền em thích đấy. Tặng em.
Tôi ngước lên nhìn Vũ Nguyên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi giàn giụa, thật sự cảm động quá, chưa có ai tốt với tôi như vậy hết. Trái tim có chút rung động, xao xuyến chẳng rõ. Vũ Nguyên nhìn tôi khóc, bỗng anh bật cười tự nhiên hết sức, hai tay lau đi dòng nước mắt rồi véo má tôi.
- Ngốc ơi ngốc. Ngoan nào đừng khóc, nín đi anh thương này. Sợi dây chuyền này tặng em, xem như đồ vật quý báu của hai chúng ta. Được không?
Tôi gật đầu, tình cảm của anh, không hoành tráng phô trương, không nói yêu nhau ngọt ngào như bao người. Chỉ là những hành động nhẹ nhàng, lặng lẽ mà quan sát đối phương, luôn làm đối phương hạnh phúc khi ở gần, chỉ lãng mạn khi cần và nghiêm túc đúng chỗ. Tôi thương anh thật rồi các bạn ạ, hạnh phúc tràn ngập đây. Cớ sao xung quanh đông người, lại chỉ có mình anh biết tôi thích món đồ đó? Đơn giản là anh luôn lặng lẽ dõi theo và quan tâm tôi theo cách âm thầm nhất, cách của anh... Tôi cưng sợi dây chuyền này như bảo bối, chẳng dám làm gì mạnh vì sợ nó bị xước, sợ tình cảm của chúng tôi cũng sức mẻ theo nó...
~*~
Sau khi đã mua gần hết các món đồ mà mình ưng ý thì con My cũng rời gian hàng đồ thủ công, thế là tôi lại tự do tung tăng đến những nơi bán đồ ăn mình yêu thích, nãy giờ tôi bị thèm mì cay, cơ mà tụi nó nhây quá nên không thể đến với tình yêu được. Vũ Nguyên thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào bản hiệu đề bốn chữ "Mì Cay Hàn Quốc" thì biết ý, anh kéo tôi vào. Chị chủ quán bước ra, nhìn chúng tôi, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Nhìn hai em đẹp đôi nhỉ? Hay là thử thách mì cay tình nhân đi. Phần thưởng là một vé tắm hồ Phu Thê nổi tiếng đấy!
Vũ Nguyên suy nghĩ một hồi, nhanh chóng đưa ra quyết định tham gia, tôi cũng hào hứng không kém. Nghe chị chủ quán nói hồ Phu Thê xưa nay rất nổi tiếng, hồ rất sâu và rộng, nước lại trong lành. Chịu ảnh hưởng bởi vị trí thuận lợi nên nhiệt độ có thể thay đổi tùy theo mùa, thích hợp cho các du khách khó tính nhất. Truyền thuyết xa xưa kể rằng, đã rất lâu rồi, có một cặp vợ chồng từ nơi khác đến bên bờ hồ sinh sống, họ rất hạnh phúc và yêu thương nhau, hồ này ngày ngày được chứng kiến sự yêu thương của cặp vợ chồng cũng trở nên may mắn và tràn đầy hạnh phúc. Ngày nay, người ta phát triển hồ thành một nơi nghỉ ngơi cho các cặp tình nhân và gọi là hồ Phu Thê. Người ta nói rằng, đôi tình nhân nào mà được cùng nhau tắm trong hồ này thì sẽ mãi hạnh phúc bên nhau. Hồ tốt là thế, nhưng giá thuê vé rất đắt, mỗi vé được năm người, không phải có tiền là thuê được mà phải đặt từ mấy tháng trước.
- Luật chơi là thế này, chị sẽ đem ra cho hai em một phần mì cay cỡ cực đại, trong vòng năm phút hai em phải cùng nhau ăn hết, mì không cay lắm nhưng rất nhiều. Nếu hai em thắng thì vé tắm hồ Phu Thê thuộc về các em, còn thua thì các em phải trả tiền cho phần mì cay cực đại này. Ok không?
- Dạ!
Tôi tự tin nhận lời, Khả Lam xưa nay ăn như hạm, lại cực thích mì cay, chẳng lẽ chịu thua sao? Còn hồ Phu Thê nữa, tôi muốn cùng Vũ Nguyên tắm trong hồ để được hạnh phúc. Sau khi đã kí giấy thỏa thuận, chị bưng ra một phần mì cay cực đại, tôi cảm thấy mình đang chuẩn bị ăn trong một cái thao vậy. To đến không tưởng.
Mất vài phút vài giây sau tôi mới lấy lại được bình tĩnh, chị chủ quán cầm đồng hồ trên tay, miệng hô to :
- Chuẩn bị, bắt đầu! Thời gian đang trôi đấy, ăn đi nào!
Mọi người gần đó đều tập trung quanh bọn tôi, họ cổ vũ nhiệt tình làm tôi và Vũ Nguyên càng hăng, cứ thế mà ăn hì hục mãi. Hôm ấy, đông vui đến lạ... Thời gian đang vơi đi nhưng bọn tôi mới ăn được đi một nửa, thời gian cứ âm thầm trôi qua, làm người xung quanh hồi hộp vô cùng. Những giây cuối được chị chủ quán hô to làm tăng phần hấp dẫn...
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp